Sát Thần

Chương 829: Chương 829: Khúc mắc




Ads " Người một nhà ư?"

Huyết Đồ Tạp Thác trợn tròn mắt, cảm thấy Thạch Nham đang nói đùa với hắn, sắc mặt cực kỳ cổ quái.

Phí Lan là người lớn tuổi nhất Thần Phạt chi địa thì không ai phủ nhận, nhưng cảnh giới của bà ta chỉ có Chân thần cảnh? Còn có chút trì độn, bộ dạng như sắp chết rồi, so với Thạch Nham thì quả thực chính là một sự tương phản cực lớn.

Mặc cho Tạp Thác suy nghĩ như thế nào, cũng không thể liên hệ Phí Lan với Thạch Nham được với nhau.

"ừ, chắc là người một nhà." Thạch Nham rất nghiêm túc gật đầu.

Tạp Thác quả thực muốn khóc: "bà ta sao có thể là là người một nhà với ngươi? Không thể, sư huynh, ngươi không phải nhầm lẫn gì đấy chứ!"

"Không nhầm đâu."

Thạch Nham nhếch miệng: "Phạm Dạ, chắc chính là bị nàng ta xuất thủ đánh, nhân vật thủ hộ Thần Phạt chi địa và Thiên Phạt thành mấy ngàn năm chính là chính là bà ta."

Tạp Thác vẻ mặt đờ đẫn, nhìn hắn như nhìn quái vật: "Phạm Dạ là Nguyên Thần cảnh? Ở Thiên Phạt thành người có thể đối phó hắn cũng không có mấy, còn nữa, ta chưa từng nghe nói có người nào thủ hộ Thiên Phạt thành, sư huynh à, ngươi cho bà ta một vạn thần tinh thượng phẩm chính là bởi vì coi bà ta là người một nhà ư?"

"bà ta không nhất định sẽ nhận, nhưng ta muốn biểu lộ kính ý." Thạch Nham cũng không giải thích: "Còn nữa, ngươi lần sau khi gặp bà ta thì nhớ phải cung kính cho ta, đừng có khinh thị." Lời nói này của hắn rất nghiêm túc.

Tạp Thác cười khổ, gật đầu bất đắc dĩ: "Được rồi, ngươi là sư huynh, ngươi nói sao thì chính la vậy."

Một vạn khối thần tinh thượng phẩm, hắn phải cướp đoạt bao nhiêu năm mới có thể kiếm lại được, lãng phí vô ích như vậy, hắn bỗng nhiên hối hận, không nên thống khoái như vậy để đệ đệ mang đi, trong lòng hối hận muốn chết.

"Đại nhân, nhận được tin tức, tiểu tử đó đã rời khỏi chỗ Phong Khả, tới cửa hàng của Tạp Phu."

Trung tâm Hắc Mạc của Thiên Phạt thành, trong thạch điện rông lớn, một lược đoạt giả quỳ một chân, cung kính nói.

Bên trong cung điện, hai người đang ngồi, một người là Ba Lôi Đặc, một người là phó khôi thủ Hắc Giác, đều là lãnh tụ của Hắc Mạc.

Hắc Mạc là thế lực lược đoạt giả đứng đầu Liệt Diễm tinh vực, cao thủ rất nhiều, thế lực hùng hậu.

Khôi thủ Ba Lôi Đặc và phó khôi thủ Hắc Giác đều là cườn nhân tiếng tăm lừng lây của Thần Phạt chi địa, nhiều năm chinh chiến ở phụ cận Thần Phạt chi địa, rất ít khi chiến bại.

Nhưng Hắc Giác lại bại rồi.

"Xuống đi." Ba Lôi Đặc phất tay, lược đoạt giả đang quỳ trên đất lập tức cung kính lui xuống.

"Ba Lôi Đặc, có cần phải vậy không? Bại thì thôi, ta chịu thua, không có gì mà không cam lòng cả, tiểu tử đó đích xác là một nhân vật, Thần Vương nhị trọng thiên Thần Vương nhị trọng thiên chi cảnh, không ngờ có thể đánh bại ta, ta chịu phục." Hắc Giác có một chút có một chút nản lòng, còn hứng trí bừng bừng nói: "Lợi hại, hiện tại đã có lực lượng cường đại như vậy, tương lai tất nhiên sẽ đáng sợ hơn. Đúng rồi. Lai lịch của tiểu tử đó thé nào, sao lại quen với Phong Nhiêu?"

"Câm miệng!" Ba Lôi Đặc có chút thẹn quá hóa giận: "Ngươi thua thì thua, chỉ thanh danh bị ảnh hưởng, nhưng ta thì sao? Ta đã mất Phong Nhiêu!"

"Một nữ nhân mà thôi." Hắc Giác cười nhạo: "với lực lượng và thủ đoạn của ngươi, nếu muốn nữ nhân thì sao mà không tìm được? Việc gì cứ phải dính lấy Phong Nhiêu?"

Do dự một chút, Hắc Giác còn nói thêm: "Nói thực ra, ta vẫn không đồng ý ngươi có quan hệ gì với nữ nhân đó. Nhiều năm như vậy rồi, huynh đệ chúng ta ra sức làm việc, đổ bao nhiêu máu tươi mới có được ngày hôm nay? Ngươi nếu kết hợp với Phong Nhiêu, các huynh đệ sẽ ra sao? Đều đi theo Phong Khả ư? Lão gia hỏa đó không được, hắn già rồi, lực lượng và cảnh giới không thể đề thăng nữa, đi theo hắn không có tiền đồ. Chúng ta đều trẻ tuổi, cho chúng ta một chút thời gian, Thiên Phạt thành nằỵ sớm muộn gì cũng sẽ là của huynh đệ chúng ta."

"Tên ngu ngốc như ngươi không hiểu đâu, đối với ngươi mà nói thì nữ nhân đều là thương phẩm, là công cụ để phát tiết, ngươi vĩnh viễn không thể ngộ được tâm cảnh của ta." Ba Lôi Đặc hít một hơi: "Với ta mà nói thì Phong Nhiêu là giấc mộng thời trẻ của ta. Năm đó khi lần đầu gặp, ta đã thề sớm muộn gì cũng sẽ có được nàng ta, nàng ta là một khúc mắc của ta, nếu không xuất hiện thì không sao, hiện tại nàng ta đã trở lại, ta nếu không thể thực hiện tâm nguyện lúc còn trẻ thì cảnh giới sẽ chịu ảnh hưởng, tái tiến thêm một bước nữa."

Hắn vừa nói như vậy, Hắc Giác tựa hồ tỉnh ngộ, sắc mặt cũng dần dần nghiêm túc hơn: "Nói như vậy, ngươi nếu không thể có được Phong Nhiêu thì thề không bỏ qua?"

"Phải! Chỉ cần có được nàng ta rồi, sau này cho dù là ta ruồng bỏ nàng ta thì cũng coi như đã hoàn thành giấc mộng lúc trẻ, cởi bỏ được khúc mắc của ta, nhưng nếu không có được thì ta tất sẽ bực bội, khó chịu." Ba Lôi Đặc mắt lấp lánh hung quang: "Tiểu tử đó chính là một chướng ngại vật, ta muốn phá tan nó."

"Hắn vẫn ở Thiên Phạt thành, trong thành có quy định, nếu tự ra tay xử lý hắn thì ai cũng biết là ngươi đã hạ thủ, ngươi không phải muốn phá bỏ quy củ, để mọi người cười nhạo chứ?" Khuyên khuyên: "Nhịn đi, dù sao cũng sắp đi thăm dò tinh đồ, trên đường xử lý hắn thì tốt hơn."

"Ta không nhịn được!" Ba Lôi Đặc hừ lạnh: "Quy củ của Thiên Phạt thành không phải là do người định ra ư? Chờ ta một ngày đột phá tới Nguyên Thần nhị trọng thiên rồi, ta sẽ bắt lão bất tử Phong Khả đó xuống đài, định ra quy tắc mới, ai có thể làm gì được ta?"

"ngươi thực sự muốn xuống tay ư?" Hắc Giác bỗng nhiên đứng lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu ngươi khẳng khẳng muốn như vậy thì phải thận trọng, tiểu tử đó không dễ dàng đối phó đâu, một kích không thể giết được hắn, để người ngoài tới hỗ trợ hắn thì rất phiền toái, đừng để ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngay cả thăm dò tinh đồ cũng không được tham dự."

"Yên tâm đi, ta sẽ không để người khác phát hiện, chỉ cần không để lại dấu vết, thì chắc sẽ không sao. Cho dù người khác trong lòng biết thì cũng không làm gì được." Ba Lôi Đặc đã nổi sát tâm, lập tức chuẩn bị hành động.

"Ta đi với ngươi, giúp ngươi khiên chế trụ Tạp Thác, ngươi và ta hợp lực, giết hắn chắc cũngkhông khó." Hắc Giác bất đắc dĩ chỉ có thể phối hợp.

Hai người tình cảm sâu đậm, nhiều năm như vậy trận trượng gì cũng thấy qua rồi, thuộc loại nhân vật không sợ trời không sợ đất, không làm thì thôi, một khi đã quyết định thì sẽ không do dự, sẽ hạ thủ như lôi đình, không lưu lại cho đối phương đường sống để phản kích.

"Hảo huynh đệ!" Ba Lôi Đặc cười ha ha quát: "Đi, chúng ta xử lý hắn, hắn nếu chết thì Phong Khả cũng đành chịu, hắn vẫn cần dựa vào lực lượng của chúng ta."

Hai người nói đi là đi, không thông tri cho võ giả dưới trướng, lặng lẽ ly khai Hắc Mạc, muốn âm thầm hạ sát thủ.

Thiên Phạt thành, góc tây nam, trong một trang viên hẻo lánh.

Một nhóm mười người đi tới, sắc mặt ngưng trọng đứng trong thạch thất, thần sắc cực kỳ trầm trọng.

Trên giường đá giữa thạch thất, một người đang nằm, cả người lạnh lẽo, chính là Phạm Dạ của Cửu Tinh thương hội.

Những cường giả mặc bình thường quần áo đều là người của Cửu Tinh thương hội, lúc này ánh mắt đều âm u.

Phạm Dạ hai ngày trước sắc mặt tái nhợt trở về nơi ẩn náu, nói đã trọng thương, phải lập tức bế quan khôi phục, nhưng mà, chỉ qua một đêm, mọi người tới tìm hắn thương nghị chuyện thì phát hiện hắn đã tuyệt khi.

Cường giả Nguyên Thần cảnh, bình thường rất khó chết, thần thể cho dù là toàn bộ vỡ nát thì linh hồn tế đài chỉ cần chạy ra được cũng có thể dùng phương pháp khác để trùng sinh.

Nhưng Phạm Dạ ngay cả linh hồn tế đài cũng tiêu tán. là chết thật, không thể khôi phục.

Khi hắn về tuy rằng trạng thái không tốt, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhìn thế nào cũng không thể chết nhanh như vậy được, càng không thể ngay cả linh hồn tế đài cũng bạo toái. Nhưng hắn chết thật rồi, chỉ qua một đêm mà linh hồn tế đài cũng tiêu tán.

Cổ quái nhất là mọi người không ngờ không hề phát giác, không nghe thấy Phạm Dạ gọi, cái chết của hắn rất quỷ dị, khiến mọi người khiếp sợ, đồng thời cũng e ngại.

Thiên Phạt thành Lúc này vẫn có rất nhiều người đang tìm kiếm tung tích của Phạm Dạ, bọn họ cực kỳ kiêng kị người đã xuất thủ, mấy ngày rồi vẫn bất an bất an, bắt đầu thương lượng có nên rời khỏi Thiên Phạt thành hay không.

Nơi đây tuy rằng là nơi ẩn náu mà Cửu Tinh thương hội bỏ số tiền lớn để mua, nhưng Lạp Tắc Nhĩ và Phong Khả đều là địa đầu xà của Thiên Phạt thành, nếu cứ một mực tìm họ thì bọn họ cũng không trốn được lâu.

" Làm sao bây giờ? Phạm Dạ đã chết rồi, biết ăn nói thế nào với gia chủ đây?" Một lão già cau mày, có chút đau đầu nói: "Gia chủ nếu biết việc này, chúng ta đều sẽ xui xẻo theo, lần này thảm rồi, trước khi tới đây ta đã khuyên hắn, chờ Lý Nhạc Phong tới rồi hẵng tái hành động, hắn lại khẳng khẳng không nghe."

"hắn muốn thừa dịp Lý Nhạc Phong chưa tới xử lý chuyện này, độc chiếm công lao, đáng tiếc, lại rơi vào kết cục như vậy." Lại có một người nói.

Mười người ai nấy vẻ mặt đau khổ, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Khi bọn họ đang lo lắng không thôi thì cửa mật thất truyền tới tiếng động.

Một trung niên nhân cao to anh tuấn đột nhiên xông vào, tu vi Nguyên Thần nhị trọng thiên, gia chủ của Lý gia, nang hàng với Phạm gia của Cửu Tinh thương hội Lý Nhạc Phong đã tới.

Cửu Tinh thương hội do các gia tộc lớn nhỏ tạo thành, trong đó Lý gia và Phạm gia là một trong những gia tộc mạnh nhất.

Năm trước năm trước, gia chủ mấy đời trước của Lý gia còn là chủ nhân của Cửu Tinh thương hội, Lý gia cũng là gia tộc mạnh nhất khi đó, chỉ bởi vì khi chinh phạt Thần Phạt chi địa, gia chủ và cường giả trong tộc đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Lý gia mới xuống dốc một thời gian, để Phạm gia thay thể.

Trải qua nhiều năm nghỉ ngơi dưỡng sức. Lý gia một lần nữa quật khởi, gia chủ đời này là Lý Nhạc Phong cảnh giới cực cao, trong các chúng cường của Cửu Tinh thương hội chỉ đứng sau Phạm Thiên Phá, Lý gia có hi vọng một lần nữa thịnh vượng ở trong tay hắn, khiến Lý gia trong tương lai còn hơn cả Phạm gia, trở thành gia tộc mạnh nhất của Cửu Tinh thương hội.

Vừa thấy hắn hiện thân, mọi người đều cung kính hành lễ.

"Để ta xem tình huống của hắn." Lý Nhạc Phong cau mày, đi tới chỗ để thi thể của Phạm Dạ, vươn tay ra sờ cổ của thi thể, trong tay có u quang hiện ra, từng dòng hào quang hoạt động trổn cổ Phạm Dạ, Dần dần thẩm thấu vào bên trong thi thể Phạm Dạ.

Nửa ngày sau, Lý Nhạc Phong đột nhiên thét lớn một tiếng, thân thể chấn động, tựa hồ bị oanh kích cực mạnh, sắc mặt cũng biến đổi, quát khẽ: "Mạnh quá!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.