Thạch Nham, Hàn Chung thêm một nhóm hộ vệ Thạch gia, áp tải theo hàng hóa mua được từ U Tịch trấn, đi theo Địa long, không vội không chậm tiến vào trong thành.
Thạch Nham cùng Hàn Chung đi ở đội ngũ phía trước, cùng nhau nói chuyện.
"Lão Hàn, sắc trời hôm nay không còn sớm, ngày mai chúng ta mới về nhà? Lát nữa vào thành, trước tiên tìm một chỗ nghỉ tạm thế nào?" Thạch Nham vẻ mặt tự nhiên nói.
"Nham nhi chuẩn bị đến chỗ nào nghỉ chân?" Hàn Chung cười hắc hắc, trên mặt hiện ra biểu tình ái muội, "Thiên Vẫn thành chính là thành trì lớn nhất Thương Minh, dân cư mấy trăm vạn, có thể tìm nơi vui vẻ, cao cấp hơn những thành thị nhỏ trên đường chúng ta đi qua."
"Lão Hàn, nếu người quen thuộc thì dẫn đường là được rồi."
"Ta sợ trên người tinh tệ không đủ, ai, chỗ đó tiêu phí thật sự rất cao."
"Lão Hàn, người lại muốn gài ta? Một lần trước uống rượu ở 'Hoa Mai Các', sau đó người giả bộ say rượu, ta đã trả hộ một lần, thế nào? Còn muốn giở trò cũ sao?"
". . . Khụ khụ, lúc đó ta thật sự say, ngươi đừng nói oan ta!"
"Lần này ta mặc kệ, dù sao lần này nếu ngươi không đổ máu, chờ trở về ta đi tìm Hàn Phong bá phân xử."
"Đừng! Nham nhi, ta mời! Ta mời còn không được sao?" Hàn Chung vẻ mặt cầu xin, than thở nói: "Tính tình đại ca ta ngươi cũng không phải không biết, nếu để hắn biết chuyện này của ta, thế nào cũng phải đánh chết ta hay sao. Ai, chuyến này ta đi ra dễ dàng sao? Gian nan khổ cực làm việc cho gia tộc, ngay cả tiền tiêu khiển cũng không đủ. . ."
"Vậy có thể nói chuyện, đêm nay người mời khách." Thạch Nham quay đầu, hướng tới đám Võ Giả Thạch gia phía sau thét to nói: "Các huynh đệ, đều nghe thấy rồi chứ?"
"Nghe thấy rồi!"
Bảy tên Võ Giả Thạch gia, cùng nhau quát lớn, vẻ mặt hưng phấn.
Gần nửa tháng, Thạch Nham đã cùng Hàn Chung và Võ Giả Thạch gia tạo thành một bọn.
Thạch Nham không có như thiếu gia kiêu ngạo, trong thường ngày ăn miếng thịt to uống chén rượu lớn, sống phóng túng mọi thứ đều thành thạo, phương diện nữ nhân cũng không kiêng kỵ gì, giữa thanh lâu hoan trường cũng không khiếp đảm, có đôi khi nhìn cô nương thanh tú vừa ý, lại còn háo sắc hơn ác quỷ Hàn Chung.
Hai người này dọc đường, kết bạn thăm không ít hoan trường, mỗi một lần hoặc là Thạch Nham tiêu pha, hoặc là Hàn Chung gài, cũng không để những hộ vệ này tốn kém.
Trong thời gian ngắn, Thạch Nham đã có được tán thành của Hàn Chung và những hộ vệ đó.
Hàn Chung lại cảm thấy cùng Thạch Nham như là tri kỷ, liên tục khen ngợi Thạch Nham thật sự rất hiểu biết, theo cảnh giới tăng lên, tất cả đều hoàn toàn khác biệt.
Trên đường, Thạch Nham che giấu đa số cảnh ngộ của mình ở U Ám sâm lâm, chỉ nói lúc thăm dò trong cổ động kia, phát hiện một loại quả màu đỏ thắm, sau khi ăn ba quả này, hắn liền có được Tinh Nguyên, hơn nữa thức tỉnh Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch gia.
Chuyện có liên quan tới Huyết Trì, Bất Tử Võ Hồn, Võ Hồn thần bí, toàn bộ bị hắn bỏ bớt đi, ngay cả chạm mặt với Mặc Nhan Ngọc, khúc mắc với Mục Ngữ Điệp cũng không có nói một câu, có thể lược bớt thì lược bớt hết.
Hàn Chung tuy rằng ngạc nhiên kỳ ngộ của Thạch Nham, nhưng không có truy vấn đến cùng, chỉ cảm thấy tiểu tử Thạch Nham này thật như đạp phân chó, sau khi ăn quả thế mà ngay cả đầu cũng được khai sáng.
Nửa tháng qua, Thạch Nham thông qua Hàn Chung, rốt cuộc cũng biết thấu đáo tình huống Thạch gia.
Chủ nhân khối thân thể của hắn, để lại cho hắn không ít ký ức, nhưng mà những ký ức đó đa số đều cùng những người khác nghiên cứu những thứ liên quan đến cổ tích, cổ văn.
Ký ức về Thạch gia, hắn lại không có được nhiều lắm, cũng may Hàn Chung không có chút đề phòng hắn, vài lần đi thanh lâu cùng nhau tìm vui, đã nói ra toàn bộ những gì Thạch Nham muốn biết.
Sau khi Hàn Chung và Thạch Nham cùng nhau lêu lổng vài lần, càng cảm thấy thích Thạch Nham, chẳng những nói ra rành mạch sinh ý cùng phân bố thế lực của Thạch gia, còn nói rất nhiều thường thức tu luyện của Võ Giả không chút giữ lại cho Thạch Nham biết, khiến cho Thạch Nham biết được rất nhiều tri thức Võ Giả trước kia không rõ ràng lắm.
Thí dụ như sau khi Võ Giả đến cảnh giới Niết Bàn, có thể hình thành "Thức hải", một khi "Thức hải" hình thành, Võ Giả có thể thông qua "Thức hải" đạt thành liên hệ kỳ diệu với Võ Hồn, kế tiếp có thể bắt đầu thi triển bí kỹ Tinh Nguyên cùng Võ Hồn kết hợp, đạt tới hiệu quả càng kỳ diệu hơn.
Lại thí dụ đặc tính và nhược điểm các loại Võ Hồn, trong Thương Minh, Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc xuất hiện đủ loại Võ Hồn, loại Võ Hồn nào lợi hại nhất, có nhược điểm gì, nên như thế nào khắc chế các loại đó.
Hàn Chung tuy rằng háo sắc thành tánh, nhưng ở phương diện tu luyện võ đạo lại rất nghiêm túc.
Đối với tin tức các loại Võ Giả nên biết cũng hiểu rõ như lòng bàn tay, theo giải thích của hắn, trong lòng Thạch Nham đối với Võ Hồn tồn tại cường đại trong Võ Giả, rốt cục lần đầu tiên có nhận thức tương đối toàn diện, đối với các loại cảnh giới của Võ Giả trước Bách Kiếp trước cũng tương đối hiểu rõ.
Bản thân Hàn Chung chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp, chỗ kỳ diệu các loại cảnh giới sau Bách Kiếp thì hắn cũng không rõ, cho nên trực tiếp bỏ qua, chỉ có tri thức hắn cho rằng hắn có thể biết rõ, mới lấy ra nói chuyện.
Mà những thứ đó, hoàn toàn chính là thứ hiện nay Thạch Nham cần nhất.
Hai người Thạch Nham cùng Hàn Chung, mang theo bốn gã Võ Giả Thạch gia, ở trong một sương phòng lớn lầu ba uống rượu mua vui.
Chính giữa sương phòng phong cách cổ xưa, đặt một cái bàn vuông cao một mét, trên bàn bày đầy cao lương mỹ tửu, phía dưới bàn vuông lót tấm thảm mềm mại.
Đám người Thạch Nham cùng Hàn Chung, ngồi ở trên tấm thảm này, trong lòng ôm các cô gái y phục mát mẻ, lớn tiếng thét to, vung tay chơi xúc xắc, cực kỳ vui vẻ.
"Lão Hàn, uống đi!" Thạch Nham kêu lên.
Hàn Chung ủ rũ, đánh cuộc chịu thua, một ngụm xử lý rượu trong chén, thuận thế xoa nhẹ lên bộ ngực sữa to căng của cô gái một hồi, lúc đó mới cầm lấy xúc xắc một lần nữa, hừ hừ nói: "Cái tay này thơm lây, lần này ta khẳng định chắc thắng."
"Hắc hắc, nếu tay thơm lây thì hai tay ta đều dính đầy hết." Thạch Nham nhếch miệng cười, hai tay đều đưa vào trong vạt áo ngực của cô gái, lại cười nói: "Thu Hương, nơi này của nàng lớn như vậy, nàng nói ta có phải sẽ vẫn lớn hơn hắn hay không?"
Thu Hương có làn da trắng nõn, bộ ngực rất là đầy đặn, đôi mắt long lanh, tràn đầy xuân tình, thẹn thùng nói: "Nham thiếu gia thật xấu lắm, cứ khi dễ người ta như vậy."
"Nàng cũng có thể khi dễ ta mà." Thạch Nham khóe miệng mỉm cười, uống một ngụm rượu mạnh, thúc giục nói: "Lão Hàn, lề mề cái gì chứ? Sao còn không ném?"
". . . Âm Khuê cùng Cưu Sơn ở gần đây, âm khí trên người hai tên này quá nặng, khoảng cách gần như vậy, ta vẫn có thể cảm nhận được." Hàn Chung cau mày, đẩy cô gái trong lòng ra, lặng lẽ đi đến cửa sổ sương phòng.
Hắn hé cửa sổ ra, mượn ánh đèn lồng màu đỏ liếc mắt xem xét bên ngoài, nói: "Quả nhiên là Bắc Minh Sách đến đây. Âm Khuê cùng Cưu Sơn chưa bao giờ rời khỏi Bắc Minh Sách, hai người bọn họ ở đây, khẳng định Bắc Minh Sách cũng ở đây."
Vừa nghe Bắc Minh Sách ở gần đây, Thạch Nham trong lòng khẽ động, lập tức nhớ tới Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan.
Do dự một chút, hắn cũng tiến đến cửa sổ khác, lại hé cửa sổ ra, mắt lạnh lùng nhìn đội ngũ trên ngã tư đường.
Đó là một đội ngũ ba mươi người, ở phía trước đội ngũ, Bắc Minh Sách cưỡi Lăng Tiêu câu tuyết trắng, khóe miệng hơi hàm chứa ý cười, nói cái gì với một người trong cỗ kiệu trên Địa long.
Trong cỗ kiệu kia có màng che phủ, thường xuyên bị xốc lên, lúc đó dung nhan tuyệt mỹ kỳ ảo của Mục Ngữ Điệp sẽ như kinh hồng hiện ra.
Địch Nhã Lan cưỡi một chiến mã trên đầu bao trùm giáp trụ màu đen, thân hình nóng bỏng theo cước bộ chiến mã nhẹ nhàng nhấp nhô, lông mi nàng vươn chút ưu sầu, có chút buồn bã.
Chỉ có lúc Bắc Minh Sách hỏi, nàng mới miễn cưỡng cười cười, xem ra cũng không có bao nhiêu hứng thú nói chuyện.
Hai lão giả một béo một gầy, âm khí trên người rất nặng, đều cưỡi chiến mã giáp đen, yên lặng theo sau Bắc Minh Sách, ánh mắt hơi híp lại, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Thạch Nham hé cửa sổ ra một tý, lúc nhìn về chỗ cách mấy chục mét, hai lão giả này chợt có cảnh giác, đột nhiên quay đầu nhìn phía bên này.
Hai luồng âm khí lãnh lẽo, giống như từ trong mắt hai lão giả này phóng ra, cách xa mấy chục mét, Thạch Nham cũng cảm thấy toàn thân rét lạnh, trong lòng đầy hoảng sợ.
Hai lão giả kia như là biết Hàn Chung, đợi cho sau khi phát hiện ở cửa sổ có Hàn Chung, hai người hơi gật đầu, luồng khí lạnh lẽo trong mắt mới hơi giảm.
Bị hai lão giả kia nhìn chăm chú, vẻ cười đùa tí tửng của Hàn Chung trong ngày thường không còn sót lại chút gì, vẻ mặt hắn ngưng trọng, ở cửa sổ ôm quyền về phía xa, đang hành lễ vãn bối.
Hai lão giả lại gật đầu, rồi không hề quan tâm Hàn Chung, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, mắt hai người bọn họ híp lại, đối diện phía sau lưng Bắc Minh Sách.
Đội ngũ Bắc Minh gia, không có dừng lại, tiếp tục ở trên ngã tư đường tiến lên không nhanh không chậm.
Ngã tư đường cũng không rộng lắm, chỉ có Võ Giả tiến đến tìm vui, nhưng những người này phát hiện đội ngũ trước mặt đi đến, là đến từ chính Bắc Minh gia, vẻ mặt kính sợ chủ động tách ra mở đường, không dám có một câu oán hận.
Vốn ngã tư đường có vẻ chật chội, bởi vì đám người kia chủ động nhường đường, vì đội ngũ Bắc Minh gia dọn ra một con đường, đủ để cho đội ngũ bọn họ một đường thông suốt.