Sát Thần

Chương 1397: Chương 1397: Liên thủ




Bản mệnh của võ giả liên thông với bản mệnh chí bảo, liên kết với chủ hồn, thức hải, thậm chí cũng có cả liên hệ với thần lực cổ thụ. Bình thường môi võ giả chỉ tu luyện một món bản mệnh chí bảo để phát huy uy lực cao nhất của thần binh.

Bản mệnh chí bảo có thể phát huy rất nhiều diệu dụng, tâm linh tương thông, lực lượng truyền vào không bị ngưng trệ, có thể đưa linh hồn vào đó...

Thế nhưng nếu bản mệnh chí bảo bị tổn hại hoặc hỏng nặng thì chủ nhân của nó cũng chịu ảnh hưởng tương tự, thậm chí nếu bản mệnh chí bảo tạc liệt vỡ nát thì có thể làm cho thần thể của chủ nhân tứ phân ngũ liệt, khiến cho linh hồn tan thành mảnh nhỏ!

Dây thừng của Ba Tư Thác Tư vốn được luyện chế từ bạch phát của xác chết của hàng trăm chủng tộc khác nhau, thêm vào rất nhiều tài liệu quý hiếm, lại tiêu tốn mấy trăm năm mới có thể tạo ra.

Dây thừng này tên là hóa thi dây cương, là thứ giúp hắn luyện thi. Rất nhiều thi nô của hắn đều bị hóa thi dây cương này luyện thành. Có thể nói, dây thừng này chính là thi nô tiên thằng của hắn.

Bên ngoài đảo khô lâu có tầng tầng sương mụ. Sương mù dày đặc này có tác dụng cản trở thi nô, là chiêu thức do phụ mẫu của tiểu khô lâu ngưng luyện khi xưa, cho nên Ba Tư Thác Tư và Nạp Trát Lý Áo không thể mang thi nô vào, nếu không thêm cả thi nô của hai người thì trận chiến này càng thêm an toàn.

Một trong những công dụng kỳ diệu của hóa'lhi dây cương chính là hấp thu sinh cơ, biển một võ giả tràn đầy smh lực thành xác chết, từ đó thuận tiện cho việc luyện thành thi nô.

Mị Cơ bị cái hóa thi dây cương đó biến thành mãng xà trói buộc, nếu để lâu thêm một chút thì ý thức sẽ dần mơ hồ, cuối cùng sẽ biến thành xác chết không có tư tưởng. Sau đó chỉ cầ Ba Tư Thác Tư kích hoạt thì có thể trở thành thi nô cơ bản nhất, tiếp tục luyện hóa sẽ dần cường đại lên.

Hóa thi dây cương bị tổn hại làm cho Ba Tư Thác Tư đột nhiên bị thương. Hắn không hề nghĩ ngợi, lập tức bay đến bằng tốc độ nhanh nhất.

Một đạo bạch quang phá tan trường không, Ba Tư Thác Tư vừa bay vừa giơ tay lên, một cảm giác huyết nhục tương liên liền ùa vào trong lòng hắn.

Hóa thi dây cương đã đứt thành hai đoạn đột nhiên run lên, như thân rắn, không ngờ dần nối lại, muốn khôi phục như ban đầu.

Lúc này Thạch Nham cách nó hơi xa, có muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể quát Mị Cơ: “Hết sức ngăn cản!”

Mị Cơ nguyền rủa cả tam đại tổ tông của Thạch Nham một lần, sai đó cắn răng, đem lực lượng chẳng còn bao nhiêu tinh luyện ra. Tay trái của nàng ta đột nhiên ngưng kết ra một thanh băng kiếm dày rộng khoảng hai ngón tay. Trên kiếm thể của băng kiếm kia phản chiếu lại thân hình của nàng, giống như đem hồn ấn lạc vào trong đó.

Băng kiếm ngưng kết thành hình, mặt Mị Cơ đã không còn tia máu nào. Nàng vươn ngọc thủ, một kiếm chém vào chỗ đứt của hóa thi dây cương!

“Xuy!”

Băng quang bắn ra, hóa thi dây cương lại đứt thêm lần nữa, hơn nữa còn có từng đợt thi khí bay ra khỏi điểm đứt.

Thần thể của Ba Tư Thác Tư như bị cự sơn trùng kích, sắc mặt trở nên dữ tợn âm trầm, điên cuồng hét: “Tiện phụ! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết! Ta nhất định sẽ cho ngươi thấy kết cục của việc đắc tội ta!”

Lòng Mị Cơ phát lạnh, biết lần này tuyệt đối không thể rơi vào tay Ba Tư Thác Tư, cho dù phải tự bộc linh hồn tế đài đi nữa.

Nếu không, thật sự sẽ phải gặp tra tấn vô cùng tàn ác, muốn chết cũng không được.

Nàng ta quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Thạch Nham: “Ngươi hài lòng chưa? Đây là kết quả ngươi muốn phải không?”

Thạch Nham cau mày, không nói gì lùi ra sau, cách nàng ta và Ba Tư Thác Tư rất xa.

Mị Cơ nhìn hắn thật sau, sau đó xoay người lại đầy bất đắc dĩ. Đóa tuyết liên hoa nở ra ở ngực nàng chảy ra một giọt máu tươi, lộ ra vẻ vô cùng yêu diễm, như dung nhan tuyệt diễm của nàng.

Máu của tuyết liên hoa chảy ra làm sinh mệnh trong cơ thể Mị Cơ dần dần suy kiệt. Xem tốc độ sinh mệnh biến mất không bình thường này thì chắc nàng ta đang thi triển một loại bí thuật làm cạn kiệt tiềm năng làm đó. Nàng ta thật sự đang làm như Thạch Nham đoán, chuẩn bị hy sinh bản thân để liều mạng với Ba Tư Thác Tư.

Một trận linh hồn ba động không bình thường cũng truyền ra khỏi đầu của nàng. Đôi mắt lạnh như băng của nàng lúc này tràn đầy kiên quyết!

Ba Tư Thác Tư đang nổi giận phi đến, đột nhiên tâm thần chấn động, ngừng lại cách Mị Cơ tầm trăm bước.

Ba Tư Thác Tư không dám tiến thêm một bước!

Ngay cả bản mệnh chí bảo hắn cũng chỉ dám nhìn mà không dám động thủ thu về.

Bởi vỉ ba động truyền ra íử người Mị Cơ lúc này thật sự rất quỷ dị, như một tòa tiêm sơn sắp bùng nổ, một khi nổ ra sẽ tiêu hao toàn bộ dư quang, làm cho tất cả những người đến gần đi vào địa ngục.

Đều là người cảnh giới Bất Hủ đỉnh phong, Ba Tư Thác Tư hiểu rất rõ, cho dù Mị Cơ chỉ còn một thành thần lực, chỉ cần nàng ta dám hy sinh tính mạng tự hủy thì năng lượng tự bạo cũng đủ để làm cho hắn vỡ nát. Trong phạm vi nhất định hắn không thể tránh được.

“Ngươi muốn chết thì chết đi, ta không có thời gian lãng phí với ngươi.”

Ba Tư Thác Tư dừng lại, mặt âm trầm, bỗng nhiên khẽ động.

Thân ảnh của hắn lắc lư một chút, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, tiền về phía Thạch Nham.

Khi hắn đi tới cũng nhìn thấy Thạch Nham dùng một đạo huyết quang trảm chém đứt hóa thi dây cương của hắn, thế nên Thạch Nham cũng là kẻ địch.

Mị Cơ đã chuẩn bị ngọc thạch câu phần lại thấy Ba Tư Thác Tư thay đổi mục tiêu thì hai mắt lộ ra vẻ độc kế thành công. Nàng ta cười lạnh trong lòng, nhìn về phía Thạch Nham, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sảng khoái.

“Lão cẩu, muốn giết ta thì ngươi còn kém lắm, không tin thì đến đây thử xem.”

Thạch Nham như một đạo ảo ảnh chạy trên đảo khô lâu, thân ảnh chỉ lóe lên là đã ở cách xa vạn dặm. Hắn vận dụng không gian áo nghĩa, như biến thành một đạo quang ảnh không thể bắt được, không bao giờ xuất hiện ở cùng một chô.

Nghỉ ngơi ngắn ngủi trên đảo khô lâu đã làm cho hắn khôi phục được một chút khí lực. Hắn vốn không phải là đèn hết dầu, nếu một lòng muốn chạy trốn thì có thể kiên trì được một đoạn thời gian.

Lúc trước, Mị Cơ muốn đuổi giết hắn đã phải tốn công rất lớn. Lần này nó cũng có tác dụng như vậy với Ba Tư Thác Tư.

Ba Tư Thác Tư điên cuồng đuổi theo, thế nhưng lại không thể tỏa định được hắn. Nhất là Thạch Nham còn thầm vận dụng năng lượng ám, có thể bông nhiên biến mất vô tụng, làm cho Ba Tư Thác Tư tức giận không thôi.

Mị Cơ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, nhìn Ba Tư Thác Tư như con chó điên rít gào, thể nhưng lại không bắt được Thạch Nham, lòng cảm thấy cực kỳ khoái trá. Tình cảnh của Ba Tư Thác Tư lúc này nàng ta đã tự mình trải qua, cực kỳ hiểu tâm trạng của Ba Tư Thác Tư.

Nhất là Ba Tư Thác Tư chỉ am hiểu thi lực, không biết vận dụng lực lượng linh hồn, muốn tìm kiếm một người tu luyện năng lượng ám ẩn nấp thì còtì khó hơn rất nhiều.

Càng làm cho Mị Cơ bất ngờ là Ba Tư Thác Tư tức giận, phun ra rất nhiều thi khí phong tỏa thiên địa, thế nhưng giống như không có tác dụng gì với Thạch Nham. Thạch Nham vẫn thoải mái như trước, không hề chịu ảnh hưởng gì cả.

Mị Cơ thu lại khoái ý, mắt đẹp dần ngưng trọng. Nàng ta dần cảm giác Thạch Nham có một loại bí thuật có thể khắc chế Ba Tư Thác Tư!

Cảm giác này từ lúc Thạch Nham dùng phương thức làm cho nàng sỉ nhục cả đời không quên được để hút thi độc ra khỏi cơ thể nàng là nàng đã hơi phát hiện ra. Bây giờ tĩnh tâm ngưng thần lưu ý, cảm giác này của nàng càng sâu hơn!

Khắc chế thi lực áo nghĩa của Phệ tộc?

Trong tinh hải mênh mông có rất nhiều áo nghĩa hiếm thấy, cho dù phát hiện ra điều này không đúng thì nàng cũng không biết thế nào. Điều này làm cho nàng ta cực kỳ hoang mang.

Nàng ta vốn không hề nghĩ đến thôn phệ áo nghĩa. Thứ nhất, đây là áo nghĩa cao nhất của Phệ tộc. Thứ hai, nó đã thất truyền trong Phệ tôc. Thứ ba, Thạch Nham không phải người của Phệ tộc.

Nàng ta nghĩ không ra, chỉ cảm thấy lai lịch của Thạch Nham thần bí, trên người có rất nhiều bí ẩn làm cho nàng ta khó hiểu.

Khi thầm quan sát, hóa thi dây cương bên cạnh nàng đã biến mất, như bị Ba Tư Thác Tư lặng lẽ thu lại. Điều này nàng ta cũng không để ý thấy. Nàng ta đã thừa dịp ăn vào đan dược, hy vọng có thể khôi phục lại được một chút lực lượng.

Nàng ta cũng thuận thể nhìn về phía tiểu khô lâu và Nạp Trát Lý Áo.

Bên kia, tiểu khô lâu vẫn bị Huyền Âm thi trùng bao vậy, thế nhưng Huyền Âm thi trùng không còn được Ba Tư Thác Tư điều khiển, uy lực rõ ràng giảm đi rất nhiều, tiếng rít nó phát ra không đủ để làm ảnh hưởng đến linh hồn của tiểu khô lâu.

Điều này làm cho Nạp Trát Lý Áo rất khó có thể để cho lực lượng áo nghĩa của hắn đánh vào người của tiểu khô lâu. Lúc này, hai mắt của tiểu khô lâu bắn ra một đạo hỏa viêm, một đạo hàn viêm, tạo thành băng hỏa lưu tinh, làm cho Nạp Trát Lý Áo cảm thấy chật vật, bạch nhăn châu trong tay giống như cũng hao phí không ít khí lực.

“Ba Tư Thác Tư, ngươi làm cái quỷ gì thế? Đừng đuổi theo! Giết tiểu tạp chủng này trước!” Nạp Trát Lý Áo thở hổn hển, không nhịn được het to.

Vốn Ba Tư Thác Tư đang kiên trì đuổi theo Thạch Nham cũng đột nhiên nhớ ra, biết thời gian cũng không nhiều, lãng phí trên người Thạch Nham là không đáng, không bằng trước tiên liên thủ đánh chết tiểu khô lâu, sau đó lại xử lý Mị Cơ và Thạch Nham.

Thạch Nham hành tung quỷ dị, hắn không thể bắt được, Mị Cơ thì làm ra vẻ tùy thời cũng có thể đồng quy vu tận, trong thời gian ngắn cũng không xử lý được. Bất đắc dĩ hắn lại phải bay về phía Nạp Trát Lý Áo.

“Hô!”

Một đạo quang ảnh xẹt ra, Thạch Nham bỗng nhiên lại xuất hiện cách Mị Cơ không xa. Hắn nhìn Mị Cơ, nói: “Một khi tiểu khô lâu kia bị chết thì ngươi chỉ còn có con đường đồng quy vô tận. Nếu ngươi có thể giúp tiểu khô lâu đối địch, giết chết hoặc đánh tan hai lăo Phệ tộc kia thì chúng ta đều có thể sống sót.”

“Muốn đi thì ngượi cứ đi, ta chỉ còn một thành thần lực, chủ động tham chiến chỉ cộ chết.” Mị Cơ nghiêm mặt: “Tịểư tử âm hiểm giả dối này một bụng đều nghĩ xấu. Ngươi muốn ta kéo một lão quái Phệ tộc, nhưng ta sao có thể cho ngươi vừa ý được?”

“Ta chỉ là Bất Hủ nhất trọng thiên, một khi ra còn chết nhanh hơn.” Thạch Nham giang tay, bất đắc dĩ nói.

“Ta biết ngươi không yếu như vậy.” Mị Cơ nhìn hắn: “Ý nghĩ hy sinh ta thì ngươi đừng nghĩ nữa, ta chắc chắn không làm theo ý ngươi đâu!”

Thạch Nham trầm mặc.

Hắn biết ý đồ của mình không thể làm được nữa. Trầm ngâm, hắn lại làm ra quyết định: “Chúng ta liên thủ đối phó Ba Tư Thác Tư. Ta tin, nếu hai chúng ta cùng phối hợp đánh một trận thì ta cam đoan lực lượng của hắn tác động lên ngươi sẽ rất yếu!”

“Cuối cùng cũng xuất lực rồi hả?” Mị Cơ hừ một tiếng.

Thạch Nham nhíu mày không nói gì.

“Được, ta và ngươi sẽ liên thủ đánh một trận. Dù sao cũng không có kết quả nào kém hơn chết được, ta sẽ liều một phen! Ta báo trước, nếu ngươi dám không liều mạng mà bị ta phát hiện ra thì sẽ ta đồng quy vu tận với ngươi và Ba Tư Thác Tư!” Mị Cơ cắn răng oán hận nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.