Sát Thần

Chương 1284: Chương 1284: Liều mạng!




Thạch Nham cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ. Qua nhiều năm như vậy, hắn cùng với người giao chiến quyết đấu cũng không dậm chính thức thi triển Thôn phệ áo nghĩa, cũng không đám trực tiếp đùng Thôn phệ áo nghĩa nuốt lấy linh hồn tế đàn.

Bời vì hắn biết rõ cái áo nghĩa này tà ác đáng sợ, cũng được đám Huyền Hà đặn dò qua, nếu chưa đột phá Thủy Thần, chưa xác định thân phận tôn chủ Thị Huyết thì đừng bộc lộ ra để miễn cho việc bị Thần Tộc nhìn chằm chẳm vào cho nên hắn vẫn một mục bị bó tay bó chân.

Nhưng hiện tại hắn cũng không có khả năng dấu giếm nữa, hắn có thể đem sự tà ác trong nội tâm thả ra, đem Thôn phệ áo nghĩa chính thức bày ra!

Hôm nay. màn giết chóc này tuy hắn không phải đánh một trận, tuy chỉ là tàn sát nhưng hắn vẫn rất làthoả mãn.

Hắn hơi híp mắt cảm nhận tình huống thần thể, hắn phát hiện ra 35 tên Thần Tộc tộc nhân tử vong chẳng qua chì bồ sung cho hắn rất ít lực lượng, đừng nói là đột phá Thủy Thần Nhị trọng thiên rồi mà so với lực lượng ban đầu của hắn cũng chênh lệch thật lớn.

Hắn biết rõ với tinh huốngthân thề hôm nay. coi như là có khẳng định hài cốt Thái cổ Lôi Long đang ở trong quáng tinh thi cũng rất khó đi dò xét rõ ràng và chuyển ra. đừng nói đến việc đem tàn hồn Thái cồ Lôi Long tụ tập mà làm hắn cho sống lại.

Hắn cần càng nhiều lục lượng hơn, phải nhanh khôi phục lại, tốt nhất là có thể thêm một tầng cảnh giới nữa. Như vậy mới có thể càng bảo đảm hơn.

“Mang ta đi Thiên Tiêu Tinh, giúp Trần gia thanh lý sạch sẽ Thần Tộc tộc nhân”. Thạch Nham nhìn Trần Lôi nói.

Trần Lôi tâm thần hồi hộp bất an, nghe vậy thì theo bản năng gật đầu nói: “Tốt, tốt, tốt..

Nội tâm của nàng đang cục kỳ hoảng sợ. Nàng vốn cho rằng Âu Dương Lạc Sương mới là cường giả, bời vì Thạch Nham thần lực hao tồn quá nhiều nên nàng cũng không có cảm thấy trên người Thạch Nham có sự ba động kinh khủng nào. Tuy nhiên hiện tại, Thạch Nham như sói đói giữạ bầy cừu, lấy thủ đoạn cục kỳ thô bạo hung tàn đem Thần Tộc tộc nhân bức bách bọn hắn đau khổ nhiều năm trong thời gian cực ngắn giết sạch, cái này làm nàng rung động thật sâu.

Nàng vừa rồi mắt cũng không nháy một cái, nàng nhìn ra được Thạch Nham đã sử đụng một loại áo nghĩa cục kỳ tả ác đem lực lượng của Thần Tộc tộc nhân nuốt hết, đem linh hồn tế đàn hấp thu. Nàng chưa bao giờ thấy qua thứ áo nghĩa nào tà ác như thế.

Nàng có chút thất kinh, cũng bắt đầu hoài nghi quyết định của nàng liệu có chính xác hay không, bởi vì biểu hiện của Thạch Nham thật sự là vượt qua dự kiên của nàng, quá mức hung tàn...

“Đi Thiên Tiêu Tinh!” Thạch Nham lại quát to HỊỘt tiếng.

Trần Lôi tâm thần kinh biến không dám nhiều lới thét to: “Đi Thiên Tiêu Tinh!”

Ba chiếc Kim Giáp Trùng chiến xa gào thét mà đi, vội vàng đưa Thạch Nham, Âu Dương Lạc Sương bay lên. Mà lúc này, ờ đằng quáng tinh, phẩn đông Trần gia tộc nhân, ngụyên một đám gầy trơ cả xượng từ dưới quặng mò bò lên, bộ dáng tiểu tụy, sắc mặt mờ mịt nhin về phía bên này mà không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

“Bọn hắn đã chết! Bọn hắn toàn bộ đều chết hết!”

“Ông trời, cái này là chuyện gì xảy ra?”

Đám người kia rất nhanh đã phát hiện ra đám thi thể Thần Tộc tộc nhân bèn nhao nhao hét rầm lên, bọn hắn nhìn về phía Trần Lôi lộ ra vẻ cuồng hỉ vì tường rẳng Trần Lôi đã ra tay.

Trần Lôi cuời khổ nói: “Các ngươi ờ tại chỗ này, đừng đi đây, hảo hảo đợi đó”.

Những người kia liên tục gật đầu.

Kim Giáp Trùng chiến xa bay đi, Thạch Nham tại đây đã lưu lại ký hiệu, một lát nữa đợi việc ỡ Thiên Tiêu Tinh xong thì có thể tùy thời quay lại.

Không gian của hắn áo nghĩa tuy không thể tùy thời thời khắc xé rách tinh vực không gian bất đồng nhung ở trong một cái tinh vực thuái di thì khá dễ dàng.

Đợi cho hắn và đám người Trần Lôi ly khai, Địch Tạp La lại từ một nơi bí mật gần đó nỗi lên, hắn sờ lên đầu đầy tóc trắng thầm nói : “Chuyện đứng đắn không làm, mò mẫm đi đâu làm gì chứ..

Hắn lại nhìn vể hướng quáng tinh nói: “Bằng hữu cũ đừng có gấp, nhanh, rất nhanh chúng ta có thể gặp lại rồi”.

Thiên Tiêu Tinh.

Đâỵ là một tứ cấp sinh mệnh chi tinh, diện tích không lớn, bởi vì vị trí xa xôi nên tự nhiên là kém phồn hoa, rất ít khi có người từ ngoài xuất hiện.

Bên trên chì có một thế lục võ giả chính là Trần gia, bọn hắn có mấy vạn người nhưng đại đa số cảnh giới thấp kém, chỉ có Bách Kiếp, Nhân VỊ đã đạt tới Thần Vương cảnh giới. Trên Thiên Tiêu Tinh, trên một ngọn núị hùng vĩ có một cung điện hoa mỹ, cung điện này vốn là Trần gia thánh địa nhưng lúc này lại bị Thần Tộc tộc nhân chiếm lấy.

Trần gia gia chủ đương thời Trần vinh cùng những võ giả Trần gia kia thì sinh hoạt dưới chân núi, bọn họ chỉ có thể đau buồn ngẩng đầu lên nhìn tổ địa của mình.

“Gia chủ, A Phàm Nhĩ kia cũng chì là Hư Thần tam trọng thiến cảnh giới, cùng như ngài, nếu nhự chúng ta toàn lực ra tay liên hợp lại thì có thể đánh chết hắh hay không?” Dưới chần núi, một gã Trần gia trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên Trần gia thánh địa, trong mắt tràn đầy cừu hận nói.

Tiểu nữnhi của hắn, ba năm trước đâỵ bị Ạ phàm Nhĩ dùng danh nghĩa truyền thụ áo nghĩa bắt lên trên núi, ba năm qua hắn chưa từng thấy lại.

Vài ngày trước, một gã Trần gia binh sĩ ỡ trong sơn cốc bên cạnh nhìn thấy thi thể nữ nhi của hắn, thi thề kia quẩn áo rách tung tóe, vểt roi đầy người làm cho người ta không đành lòng nhìn thấy.

Hắn đem thi thể con gái , phận về sau đó tự nhốt trong phòng gào rú đến mức thanh ầm khàn khàn, hôm nay đi ra liền tìm tới 'Trần vinh, hắn cắn răng, khóe miệng đều đã có một tia máu để nghị muốn liều lĩnh phản kích.

Trần Vinh nhìn về phía hắn bi ai nói: “Nghiêm ca, chúng ta có toàn lực ra tay thì cũng chì có một nửa thành công, nhưng nếu thắng thi đã sao? Thần Tộc sẽ phái ra người càng mạnh hơn tới đây thì Trần gia chúng ta sẽ gặp chịu hậu quả gì, ngươi từng nghĩ tới chua?”

“Như vậy thì chẳng lẽ cứ như vậy sao? !” Trần Nghiêm trong mắt đầy huyầ ti, hàm răng cắn rốp một cái, thần sắc dữ tợn như sắp phát điên lên nói.

“Nghiêm ca, tạ cũng hận, cảm thụ của ngươi ta cũng có qua, đời cha của chúng ta chết như thế nào, ta vẫn nhớ rất rõ ràng mà”. Trần vinh nhìn về phía hắn thở dài nói: “Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, đem diện mạo Tiểu Lan hủy đi, ngươi không nghe..

“Thật tàn nhẫn thì mới có thể đem khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhi mình huy đi? Ta sợ nó hận ta cả đời. ta làm không được!” Trần Nghiêm nói.

Lời vừa nói ra, Trần vinh che ngực, vẻ mặt đau đớn khó chịu. Trần Nghiêm sững sờ lập tức kịp phản ứng cúi đầu nói: “Thật xin lỗi gia chủ. ta không phải cố ý”.

Trần Vinh thở phỉ phò vẫy vẫy tay thống khổ nói: “Không quan hệ gì, cùng ngươi không quan hệ gì..

“Ngài nói rất đúng, nếu như ta có thề như ngươi bình thướng thì Tiều Lan cũng sẽ không..

“Đừng nói nữa!” Trần vinh hét to.

Trần Nghiêm chợt cúi đầu, thẩm than một tiếng.

“Cửu mạng!”

“Phụ thân! cứu con...!”

Đột nhiên, giữa rừng núi truyền tới một tiếng kêu thê lương của một thiếu nữ.

Trần Dung, Trần Nghiêm biến sắc nhanh chóng bay vút ra, hướng về phía thanh ầm kia lao đi. Bọn hắn rất nhanh đã đến mục tiêu, đó là một cái hồ nước dành cho Trần gia binh sĩ tu luyện, lúc này một thiếu nữ chừng 20 tuồi bị hai thanh niên Thần Tộc khống chế muốn kéo lên núi.

Thiếu nữ này bộ dáng chỉ có thể coi là thanh tú, dáng người gầy gò, chì có tu vi Bách Kiếp cảnh gịới. Nàng đến hồ này để thu thập linh quả thì bị hai Thanh niên Thần Tộc đì ngang qua nhìn thấy rồi đột nhiên có ý tường, chúng cười hì hỉ nói muốn cấp cho nàng một hồi tạo hóa, mang nàng lên Trẩn gia tồ địa tu luyện, treyền thụ bí thuật của Thần Tộc.

Thiếu nữ từ người nhà cùng bằng hữu đã biết rõ những nữ tử bị Thần Tộc tộc nhân truyền thụ áo nghĩa đểu rơi vào kết cục gì nên tự nhiên là không theo mà lớn tiếng hố cứu mạng.

Trần Vinh, Trần Nghiêm vừa đến. Trần Nghiêm vừa thấy cái hai Thanh niên Thần Tộc kia lảm chuyện như A Phàm Nhĩ thì lúc này mắt đỏ ngầu, lửa giận bạo phát ra.

Hắn không đề ý đến Trần vinh ngăn trở mà lập tức quát lên một tiếng lớn mà ra tay. Hắn dùng Hư Thần Nhị trọng thiên cảnh giới trực tiếp thúc dục Mộc chi lực lượng, chỉ thấy giữa rừng núi có một nhóm cây cổ thụ thân cành đột nhiên như sống lậi lập tức đem hai gã thanh niên chì có Thần Vương Cảnh giới vây khốn. Sau đó thân cành như cự mãng bóp chặt lại, đem thân thê hai gã Thanh niên Thần Tộc bóp nát.

Hai Thanh niên Thần Tộc kiá huyết nhục mơ hồ, máu chảy đẩy đất khiến thiếu nữ kia sắc mặt trắng bệch.

Trần Nghiêm ôm hận ra tayỊàm cho Trần vinh lập tức ngây người, trong mắt tràn đẩy vẻ kinh hoảng bất an.

Đã xong, đã xong...

Trần Vinh khổ thán, hắn biết rõ Trần Nghiêm này ra tay sợ là chọc vào đại họa rồi, cũng không biết bao nhiêu người Trần gia sẽ gặp nạn đây.

“Gia chủ, ta, ta.. “.Người thiếu nữ kia khóc ròng nói. Trần vinh vô lục phấtphất tay trầm ngâm một chút rồi nói: “Ngươi không có liên quan gi, lập tức ly khai đi”.

Hắn đang suy nghĩ nên óng phó như thế nào, khi bọn hắn đang trầm ngâm thì cũng không có phát hiện ra trên cổ hai Thanh niên Thần Tộc kia có hai khối ngọc thạch. Sau khi bọn hắn tử vong thì đồng thời bạo toái.

Không bao lâu, một cái thanh âm cuồng nộ từ trên Trần gia thánh địa truyền đến. Trần vinh sắc mặt trắng nhợt.

Trần Nghiêm cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, sắc mặt hắn hung ác quát: “Ta cùng hắn liều mạng!”

Trần Vinh cười khổ nói: “Ngươi chỉ có Hư Thần Nhị trọng thiên, ngươi căn bản không phải là đối thủ của hắn, lần này thật sự là hỏng bét rồi”.

“Gia chủ?” Trần Nghiêm sũng sờ.

lói: “Có bị diệt tộc cũng phải liều một lẩn, ta cũng

“Vậy ngươi cùng với Trần gia đi chết đi!”

Một gã Thần tộc nam tử anh tuấn tù phía trên hàng lầm, toàn thân điện quang lập loè, trong hai tròng mắt đầy vẻ cuồng ngạo lạnh như băng.

Trong mắt hắn, Trần gia như là súc vật ti tiện, chính là chuồng nuôi của hắn, tùy thời có thể giết chết, tùy thời có thể tẩm bồ hay đùa bỡn.

Hắn cũng vẫn luôn làm như vậy đấy.

Hắn là Thần tộc nhân cao quý, là 1 trong những kẻ tuổi trẻ tinh nhuệ của Thần tộc mà đành phải đến chỗ khỉ ho cò gáy này tọa trấn. Nếu hắn không thể từ những nô bộc này tìm kiếm chút vui vẻ thì nhân sinh còn có cái gì đáng nói nữa?

A Phàm Nhĩ lãnh khốc mà đến, một thân đậy 101 điện mãnh liệt, tay hắn đẩy ra, một con điện long cục lớn lao ra, sau đó tồng cộng là mnộị haí con điện long mãnh liệt đánh lại, muốn đem Trần Vinh cùng Trần Nghiêm đánh chết.

Thấy mười hai con điện long khủng bố lao xuống, Trần vinh, Trần Nghiêm đều toàn thần rung động, sắc mặt kinh hãi.

Đều là Hư Thần tam trọng thiên nhung Trần vinh bỗng nhiên ý thức được hắn và A Phàm Nhĩ có chênh lệch thật lớn, về lực lượng căn bản là không phải cùng một cấp bậc.

Hắn thống khổ nhận thức được, trong Tứ đại chủng tộc, các võ giả đồng cấp quả nhiên có ưu thế trời sinh. Trần vinh cảm giác bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.