Thần Chủ nói một câu không lãng phí thời gian thì thật sự là không lãng phí thời gian, quanh người hắn đột nhiên tỏa ra ánh sáng còn mạnh hơn cả thái dương
Ánh sáng đó giống như là hỗn hợp của các loại áo nghĩa, bao hàm cả khí tức kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, phong,..., tất cả dùng quang minh áo nghĩa làm chủ, làm cho Thần Chủ giống như trở thành một quang đoàn cực lớn, cả thần thể giống như kim cương, cực kỳ lóa mắt.
Cường quang này giống như có ẩ'n chứa vô số đạo linh hồn của Thần Chủ, giống như đầy trời kiếm vũ rơi về phía Minh Hạo.
Ánh mắt Minh Hạo âm u, áo nghĩa liên tục biến ảo, dung hợp với phân hồn, xoay mình, không gian xung quanh hắn vặn vẹo kịch liệt, như bị hắn đè ép lại.
Từng dòng u hồn bay ra từ trong cơ thể đó, trong phút chốc đã biến thành hình thái của linh hồn tế đài. Thế nhưng nó lại u ám mơ hồ, không giống như bình thường.
Một loại từ trường linh hồn đáng sợ truyền ra từ bên trong linh hồn tế đài mà Minh Hạo ngưng kết ra, làm cho chủ hồn của mọi người xung quanh run lên, giống như bị một lực lượng nào đó hấp thu, như sắp sụp đổ, cực kỳ đáng sợ.
Ngay cả Thạch Nham cũng không phải là ngoại lệ.
Lực hút của linh hồn tế đài của Minh Hạo như muốn tiến sâu vào trong tế đài của hắn vậy.
Cảm giác đó cực kỳ đáng sợ, giống như linh hồn không còn là của mình, giống như bị người khác cướp mất chủ hồn, biến thành nô lệ của người khác.
Ao nghĩa của Minh Hạo là ngự hôn áo nghĩa, khi hắn phóng thích áo nghĩa, bất kỳ sinh linh nào có linh hồn thì linh hồn cũng phải chịu ảnh hưởng.
Tất cả mọi người đều biết, mục tiêu của Minh Hạo không phải là bọn họ, bọn họ chỉ bị lực lượng áo nghĩa của Minh Hạo ảnh hưởng đến mà thôi, thế nhưng dù là vậy thì ai cũng hoảng sợ, đều tránh thật xa khỏi Minh Hạo.
Những người của Thần tộc càng không chịu nổi, sắc mặt khẽ biến, chạy ra rất xa.
Ngoại trừ tứ đại thiên vương.
Tứ đại thiên vương đều đạt tới cảnh giới cao thâm Bất Hủ nhị trọng thiên, lực lượng cường đại, linh hồn cũng không dễ bị ảnh hưởng.
Thế nhưng gia chủ của mười hai đại gia tộc, còn cả trưởng lão hội, tất cả đều tái mặt rút lui.
Hào quang do Thần Chủ tạo ra bắn đến linh hồn tế đài của Minh Hạo đột nhiên biến mất, giống như băng bị làm cho tan chảy vậy.
“Sau vạn năm, bát hỗ tòng rốt cuộc cũng có Minh Hạo ngươi có tư cách đánh một trận với ta.” Thần Chủ Bố Lai Ân cười lạnh, thân thể nhoáng lên một cái, phá hủy hư không phía trên, nói: “Chúng ta đi ra xa một chút rồi chiến đấu, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến người của ngươi, cũng có thể làm cho người của ta yên tâm...”
Dù cho thương thể của hắn chưa khỏi hẳn, thế nhưng với cảnh giới Bất Hủ tam trọng thiên của hắn, khi phóng thích thần diệu thì sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người.
Từng đạo từng đạo quang mang thần thánh, ẩn chứa các loại áo nghĩa kỳ diệu, làm cho cả Huyền Hà, Phì Liệt Đặc cũng như gặp đại địch, không thể không tập trung chú ý ứng phó trùng kích.
Ba người Lôi Địch, Thanh Long, Địch Tạp La cũng bị ép phải đối phó với áp lực này.
Tuy còn chưa đến mức làm cho mấy người Lôi Địch chật vật không chịu nổi, thế nhưng cũng rất phiền toái, không thể làm cho bọn họ yên tâm được.
Cũng giống như vậy, Minh Hạo phóng xuất ra ngự hồn áo nghĩa ảnh hưởng đến linh hồn mọi người cũng làm cho người của thần tộc khổ không chịu nổi. Vậy nên cuộc chiến của hai người bọn họ lại làm cho tất cả mọi người phải dừng lại, chỉ tập trung phòng ngự dư lực của hai người.
“Cũng được.” Minh Hạo hóa thành u quang, cầm theo linh hồn tế đài, đột nhiên biến mất bên cạnh Thần Chủ.
Hai người ở phía trên, rõ ràng cả hai đều ở đó, thế nhưng khi mọi người ngẩng đầu nhìn thì lại có một cảm giác cực kỳ quỷ dị, giống như nhìn thấy hình ảnh thông qua tầng tầng lớp lớp thấu kính, cảm giác như cực kỳ không giống thật.
Giống như Thần Chủ, Minh Hạo không ở cùng trong một không gian với bọn họ mà ở trong một không gian huyền diệu, ở trong không gian của bọn họ.
Thần Chủ ở trong một thế giới có ánh sáng chói mắt. Nơi đó có tinh thần lưu chuyển, có băng sương, có hỏa diễm, có hải dương, có đại địa có sơn lâm, có tất cả những thứ của thế giới bình thường.
Thế giới của Minh Hạo lại u ám thâm thúy, có vô số quỷ hồn u hồn, có vô số vết gãy hư không chồng chéo lên nhau, giống như một thế giới được tạo ra bởi vô số mảnh vỡ của các không gian khác nhau. Thân ảnh của hắn cũng như biến mất, giống như không ngừng xuyên qua các mảnh vỡ không gian kia, làm cho người khác vĩnh viên không thể nắm bắt được.
Cảnh giới lên tới một trình độ nhất định thì võ giả cũng có năng lực thần thông như tạo hóa, có thể tạo ra một thế giới.
Một thế giới phù hợp với áo nghĩa của mình, có thể làm cho lực lượng, cảnh giới thần thông phát huy đến mức cao nhất. Đây thật ra là một biến ảo cao cấp của thần chi lĩnh vực mà thôi. Ví dụ như người tu luyện hàn băng áo nghĩa thì khi chiến đấu có thể dùng lực lượng hàn băng luyện chế một thế giới mới có băng tuyết đầy trời, ở đó hắn có thể phóng thích áo nghĩa cường đại nhất của hàn băng áo nghĩa, thể hiện lực lượng mạnh nhất của mình.
Lúc này Minh Hạo, Thần Chủ, hai cường giả đều ngưng kết một thế giới phù hợp với áo nghĩa của mình nhất. Thês giới đó là do bọn họ cải tạo thế giới chân thật mà thành, không phải lấy Thủy giới ra để giao chiến.
Bọn họ giao chiến làm cho tất cả đều tập trung, quên đi mọi thứ, tập trung toàn bộ sức chú ý lên hai người đó. Những người ở đây đều là người đứng đầu trong ngân hà mênh mông, đều là những người cực kỳ nổi tiếng trong trận doanh của mình, cảnh giới thấp nhất cũng là Thủy Thần nhị trọng thiên, trong đó ngụy Bất Hủ và Bất Hủ chân chính cũng rất nhiều. Đối với bọn họ, trận chiến của Thần Chủ và Minh Hạo là một trận quyết đấu đỉnh phong suốt đời khó gặp.
Thông qua quyết đấu của cường giả, thông qua việc cường giả nắm giữ áo nghĩa có lẽ sẽ đột phá nhãn giới của bản thân, làm cho mình đột phá cảnh giới.
Bởi vậy tất cả bọn họ đều cực kỳ chú ý.
Chỉ có một người không quá quan tâm cuộc chiến của Minh Hạo và Thần Chủ, đó chính là Thạch Nham.
Lúc này Thạch Nham vẫn đang ở trong trạng thái cực kỳ tuyệt vời kia. Thần bí năng lượng từ trong người Hủy từ từ lưu động trong cơ thể hắn, dung nhập vào cốt hải, gân mạch, huyết nhục, thậm chỉ cả trong thần lực cổ thụ của hắn.
Dần dần hắn phát hiện ra một hiện tượng cực kỳ kỳ diệu - thân thể hắn dần trở nên trong suốt!
Linh hồn tế đài, nhục thân của hắn được năng lượng kia tôi luyện hồi lâu, chẳng những làm cho hắn đột phá đến Thủy Thần tam trọng thiên, đề thăng năng lực lĩnh ngộ áo nghĩa của hắn, bây giờ thậm chí còn đang thay đổi kết cấu linh hồn tế đài của hắn!
Thức hải của hắn trở nên vô cùng vộ tận, thần thức bị năng lượng kia ảnh hưởng, giống như biến thành một lực lượng hoàn toàn mới!
Thần thức thức hải giống như thần lực cổ thụ trong cơ thể hắn, như một nguồn lực lượng khác. Việc thần thức thay đổi này làm cho lực lượng tràn đầy, khiển cho toàn thân hắn run rẩy!
Hắn từ từ nhận thức được việc gì đang xảy ra...
Thần thức, nói ra thì cũng là một loại năng lượng, thế nhưng đại đa số mọi người chỉ có thể dùng nó để cảm giác, không thể phát huy ra lực công kích cường đại chân chính được. Ví dụ như có một ngọn núi chắn trước mặt, ngưng kết thần lực có thể trực tiếp làm cho ngọn núi vỡ nát, lực ăn mòn mạnh hơn có thể làm cho ngọn núi bị hòa tan.
Thế nhưng thần thức thẩm thấu chỉ giống như một ngọn gió,có thể tiến vào chỗ sâu nhất của ngọn núi, thăm dò từng góc hẻo lánh nhất.
Thần thức không thể trực tiếp phá vỡ ngọn núi, đây là thường thức, cũng là quy tắc bình thường.
Thế nhưng bây giờ, thần thức thức hải biến hóa, hắm có một cảm giác kỳ diệu, cảm thấy thần thức của hắn... có thể bài sơn đảo hải!
Hắn cảm thấy thần thức hiện giờ có huyền diệu vô cùng vô tận. Khi thần thức biến hóa hắn còn có một cảm giác vô cùng huyền diệu rằng trong vực hư không loạn lưu này có một năng lượng khổng lồ vô cùng. Năng lượng đó vô cùng to lớn, lại không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, chỉ có thể dùng thần thức của hắn cảm giác được!
Khi hắn có loại cảm giác kỳ diệu này, hắn đột nhiên phát hiện ra thân thể của hắn như bị ảnh hướng. Khi thức hải của hắn phát sinh biến hóa thì thân thể hắn như trực tiếp hóa thành hư vô.
Khi hắn vận dụng thần lực cổ thụ thì thân thể hắn lại khôi phục bình thường, từ trạng thái ẩn thân trở về thực thể.
Hắn đột nhiên sửng sốt, đờ đẩn cả người rôi lập tức run rẩy, hai mắt lộ ra vẻ mừng như điên,
Trạng thái ẩn hình của thân thể giống hệt di cốt của Thị Huyết!
Có lời đồn rằng Thị Huyết nắm giữ một loại lực lượng thần bí, lực lượng đó vạn năm qua chỉ có một mình Thị Huyết nắm giữ, mấy người Thần Chủ, Lăng Tường, Lạc Lâm dù đã tìm một cách thế nhưng cũng không làm gì được. Lực lượng đó hình như chính là loại lực lượng thần bí này!
Lực lượng này rõ ràng là đến từ thái sơ sinh linh. Lúc trước khi Hủy dụ hoặc hắn, bảo hắn giúp nó chạy trốn sẽ dạy cho hắn loại lực lượng thần diệu này.
Không ngờ thôn phê áo nghĩa của hắn hấp thu loại năng lượng thần bí trên nhục thân của thái sơ sinh linh không những chỉ giúp cho thức hải hắn lột xác, nhục thân, linh hồn tế đài thay đổi thần kỳ mà còn chuyển hóa được cả loại lực lượng huyền diệu này của Hủy!
Hắn đột nhiên tỉnh lại, cũng đột nhiên phát hiện lực lượng này không phải hấp thu từ trên người của Hủy.
Cũng vàpịMc này hắn nhìn thấy Duy Đức Sâm đã hao hết tiềm lực sinh mệnh, mặt xám như teo, cơ thể không còn phóng thích ra được lực ăn mòn nữa, óhìm vào trong hư không loạn lưu, như một ngôi sao băng, lóe sáng rồi vụt tắt.
Thạch Nham nhìn về hướng Duy Đức Sâm chìm xuống, lộ vẻ tiếc hận, không khỏi thầm than.
Duy Đức Sâm đột nhiên xuất hiện, vô cùng lóa mắt, thế nhưng cuối cùng lại bị hai người Minh Hạo, Thần Chủ liên thủ chôn vùi. Minh Hạo làm cho hắn nuốt di cốt của Thị Huyết, Thần Chủ dùng bí pháp cũng đem di cốt của Thị Huyết đưa vào trong bụng hắn, khiến hắn thiêu đốt sinh mệnh mình để sử dụng năng lượng của Thị Huyết, làm cho Hủy bị trọng thương.
Cả Minh Hạo và Thần Chủ đều biết với cảnh giới của Duy Đức Sâm thì không thể duy trì được bao lâu.
Thế nhưng không ai để ý đến cái chết của hắn. Để thòa mãn, để có được Hủy, bọn họ lựa chọn hy sinh Duy Đức Sâm.
Duy Đức Sâm chết đi như vậy, Thần Chủ, Minh Hạo không có được ảo diệu của Hủy, lại vô tình thành toàn cho Thạch Nham, làm cho Thạch Nham lột xác, hơn nữa còn thành công nắm giữ loại lực thần bí này.
Quả thật là người tính không bằng trời tính. Bọn họ không biết rằng khi bọn họ đang liều chết chiến đấu thì Thạch Nham đã tích lũy đủ lực lượng biến hóa.