Ads
Một nhóm bốn người Thạch Nham, cẩn thận
nghiên cứu một phen về bát đại truyện thừa quay chung quanh ấn ký màu máu.
Lỵ An Na kê lại hết những gì mà nàng ta biết,
rôi lập tức nhìn vê phía Thạch Nham: "Còn ngươi thì sao?Ngươi có kỳ ngộ
gì?"
Phí Lan và Tạp Thác cũng nhìn về phía hắn.
Đây là đề tài mà họ cùng quan tâm.
Dựa theo phỏng đoán của Lỵ An Na, Lạc La
sau khi rời khỏi Liệt Diễm tinh vực thì chắc chính là tới đại lục cổ của Thạch
Nham, lưu lại truyền thừa của chủ nhân.
Rất rõ ràng, Thạch Nham tay cầm Huyết Văn
Giới đã có được truyền thừa của chủ nhân Thi Huyết Bát hô tòng, cũng là Chủ
nhân trên danh nghĩa của bọn họ.
Bọn họ rất muốn biết, thiếu niên này vì nguyên
nhân gì mà có thể giữ được truyền thừa huyền ảo nhất, hơn nữa hàng lâm Liệt Diễm
tinh
"Ta ư?" Thạch Nham cười gượng:
"Ta không phức tạp như vậy, chính là may mắn có được một viên giới chỉ,
ngu nga ngu ngơ có được kỳ ngộ hôm nay. Ta đối với Thi Huyết bát đại truyện thừa
thì còn không biết bằng các ngươi, giới chỉ này tới giờ ta cũng không thể tìm
ra được sự ảo diệu trong đó."
Phí Lan, Lỵ An Na, Tạp Thác kinh ngạc.
" Lúc trước trước khi tiền bối đi, nói
muốn lưu lại truyền thừa của chủ nhân, muốn tới đại lục cổ, còn là Sinh mệnh
chi tinh có căn nguyên. Ta nghĩ, trong đó tất có thâm ý, hắn không ngại phức tạp
như vậy, khẳng định chỗ bí ẩn gì khác." Lỵ Ạn Na nhìn về phía hắn, do dự
trong chốc lát: "Trên người ngươi, nhất định có chỗ kỳ lạ, bằng không cũng
sẽ không có được truyền thừa. Còn là truyền thừa mấu chốt nhất!"
"Chỗ Kỳ lạ ư?" Thạch Nham nhíu
mày, lâm vào trầm tư.
Nếu có chỗ kỳ lạ thì đó chính là căn bản
không phải người của thế giới này, thậm chí có thể là không phải cùng một vũ trụ.
Mắt hắn lấp lóe sáng, sắc mặt khẽ biến, bỗng
nhiên nghĩ tới một khả năng.
Chẳng lẽ, truyền thừa của chủ nhân Thi Huyết
Bát hỗ tòng là đầm nước màu máu, có năng lực triệu hồi linh hồn của vũ trụ khác
tới đây?
Thế giới hắn sống, khoa học kỹ thuật phát đạt
tới đến cực điểm, hoàn toàn không như võ giả nơi này, cũng không có bất kỳ
thiên địa năng lượng, không có thuật tu luyện áo nghĩa, chỉ ỷ lại máy móc, ỷ lại
vật ngoài thân.
Đầm nước màu máu đó nếu thật sự có năng lực
dắt linh hồn của vũ trụ khác tới, vậy trong đó có thâm ý gì hay không?
Có phải chỉ có linh hồn không thuộc về vũ
trụ này mới có thể kế thừa truyền thừa của chủ nhân Huyết Văn Giới, mới có thể
mưu cầu gì đó, có thể tránh né gì đó, dẫn dắt cái gọi là Thi Huyết Bát hỗ tòng
tới con đường huy hoàng và hy vọng?
Mày Thạch Nham nhíu chặt, càng nghĩ tới khả
năng này thì càng cảm thấy rất có khả năng.
Có lẽ, đại lục cổ, Sinh mệnh chi tinh có
căn nguyên mới có thể thực hiện được điểm này.
Cũng vì vậy, Lạc La không ngại bị thương
còn ngàn dặm xa xôi tới đây, chỉ là để thành công xây dựng truyền thừa, dắt
linh hồn của vũ trụ khác tới đây, tìm nơi ký thác truyền thừa của chủ nhân?
Đây là bí mật chung cực của hắn, bất luận
là với ai cũng vĩnh sẽ không chia xẻ.
Bởi vậy, hắn trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu,
cười khổ không ngừng: "Ta chính là tiểu tử có vận khí tốt thôi, các ngươi
đừng nghĩ phức tạp như vậy."
Phí Lan, Lỵ An Na đều là nhân vật thành,
sao lại không nhìn ra hắn đang nghĩ một đàng nói một nẻo, đương nhiên, hai người
rất thức thời, cũng không hỏi tới cùng."
" Huyết thuẫn này vẫn do ta bảo tồn,
hiện tại dựa theo lời dặn dò của tiền bối, giao cho ngươi." Phí Lan trầm
ngâm một chút rồi có chút không tình nguyên lấy tiểu thuẫn bài đó ra, do dự hồi
lâu mới đưa cho Thạch Nham: "Ta đề nghị ngươi chưa tới Nguyên Thần cảnh
thì đừng tùy tiện vận dụng, thuẫn bài này rất hồ„ trước khi ngươi chưa có được
sự tán thành của nó thì vẫn phải cẩn thận đối đãi."
Tiểu thuẫn bài bay vào lòng bàn tay Thạch
Nham, khí âm hàn rất nặng, hai mặt trái phải đều không có dị trạng gì.
Thạch Nham cầm trong lòng bàn tay, tâm niệm
khẽ động, ấn ký màu máu ở mi tâm thần hồn đột nhiên hiện ra, một cô ấn ký chi lực
kỳ dị thẩm thấu vào thuẫn bài.
Thuẫn bài bỗng dưng tỏa ra huyết quang, một
mặt hiện ra ấn ký vân đoàn màu máu, lập tức hóa thành một đạo huyết quang, phút
chốc đã biến mất trong Huyết Văn Giới, cùng dừng lại ở một mảng không gian với
Diệt Thiên thần kiếm trong Huyết Văn Giới.
Lỵ An Na và Phí Lan mắt sáng ngời, khẽ gật
đâu.
Thạch Nham cũng cười cười, võ nhẹ vào Huyết
Văn Giới, lạnh lùng nói: "Xem ra nó đích xác nên do ta giữ."
Huyết Văn Giới trên ngón tay hắn khác với
Huyễn Không Giới bình thường, không thể đặt đa số vật chất, ngược lại, có thể bảo
tồn sinh linh kỳ dị, thiên hỏa, mãnh thú và Thánh Linh Thần, cũng có thể tiến
vào trong đó, ngược lại rất nhiều tài liệu tu luyện và đan dược lại không thể để
vào.
Vật chất Có thể đặt chỉ có thần kiếm này,
hiện tại có thêm một thuẫn bài.
Tựa hồ chỉ có vật liên hệ chặt chẽ với chủ
nhân tước đó mới có thể chui vào trong, các tạp không liên quan thì không thể ở
trong đó.
Có hạn chế nghiêm khắc.
" Ngươi là chủ nhân của giới chỉ, nó tất
nhiên nên thuộc về ngươi." Phí Lan cau mày, hừ nhẹ một tiếng: "Ta mặc
kệ bát đại truyện thừa gì, cũng không thể phụng ngươi làm chủ, ta lần này tới
đây chỉ muốn tìm lão quỷ về, chuyện còn lại ta lười chẳng muốn quan tâm. Ngươi
muốn giữ gì, muốn mưu cầu gì đều không liên can tới ta, ta cũng sẽ không nghe
ngươi điều hành."
Nàng ta là Hư Thần cảnh, vốn không phải người
của Hắc Ám Thiên Mạc gia tộc, là vì kết tình vợ chồng với đại bá của Lỵ An Na mới
luyện hủ thực chi lực, ở sâu trong nội tâm, đối với cái gọi là bát đại truyện
thừa cũng không có kính ý và cảm giác công nhận.
bảo cường giả Hư Thần cảnh như bà ta phụng
dưỡng một Thần Vương nho nhỏ như Thạch Nham làm chủ, ngay cả cửa tâm lý cũng
không qua được.
Lỵ An Na gật đầu: "Tiền bối Lưu lại hắc
ám, hủ thực truyện thừa chỉ dặn chúng ta hai điều, thứ nhất, nếu có cơ duyên gặp
ngươi thì giao thuẫn bài cho ngươi, thứ hai, bảo toàn hắc ám, hủ thực truyện thừa
bất diệt, chúng ta cũng chỉ tuân thủ hai điểm ước định này."
Thạch Nham lạnh lùng cười: "Ta minh bạch."
Hắn cũng không cuồng vọng chỉ bằng vào Huyết
Văn Giới có thể khiến cho Lỵ An Na, Phí Lan phụng dưỡng hắn làm chủ, ít nhất...
trước khi hắn đủ cường cường thì không thể thực hiện được.
" Sư huynh, ặc, ta vẫn gọi ngươi là sư
huynh đi, bắt ta sửa. Gọi là chủ nhân thì đích xác không quen." Tạp Thác
ngượng ngùng cười gượng một tiếng, nói tỏ thái độ: "Tiền bối mà ta có được
tiền bối là Cách Lỗ, linh hồn tế đài của hắn vân lạc, không dặn dò gì ta, cho
nên ta cũng không có trói buộc gì. Đương nhiên, sư huynh đối với ta không bạc,
nếu sư huynh có phân phó gì thì ta tuyệt đối sẽ toàn lực đi làm, nhưng ta thực
sự không thể đối đãi với ngươi như chủ nhân được, mong sư huynh bao dung."
Lời nói của Tạp Thác rất chân thật, hãn là
bá chủ một phương của lược đoạt giả, rất khó cúi đầu dưới người khác, lúc này
nói rõ lập trường, sẽ thủy chung đi cùng đường với Thạch Nham., xem như khẳng định
thân phận của hắn.
"ặc, các ngươi nghĩ xa quá rồi, ta tất
nhiên không thể đối đãi với bọn ngươinhư tùy tùng được, ta tuy rằng mang truyền
thừa, nhưng cũng ngu ngơ không biết gì, cũng không gánh vác trách nhiệm gì, ta
cũng không muốn việc này việc này mà rằng buộc mình, thôi cứ đang sống thế nào
thì lại sống như thế thôi." Thạch Nham lạnh lùng cười nói.
Bốn người nói chuyện đến đây thì kết thúc.
Đợi cho bọn họ trở về bên cạnh mọi người
thì thiếu niên Cự nhân tộc vẫn ngủ say, ngáy như sấm.
Đống lửa vẫn cháy rừng rực, thịt nướng trên
đống lửa rõ ràng bị người xé mấy khối, đám người Tạp Tu Ân, và Tử Diệu, Á Lan,
Thiết Mục cầm thịt nướng, uống rượu, thần thái an tường.
Đám lược đoạt giả Phong Nhiêu và Tạp Phu
thì ở hướng khác, cũng đang uống rượu ăn thịt, không khí coi như là hài hòa,
hai bên không hề gay gắt.
Luyện dược sư Kiệt Tư Đặc ở cùng chỗ với
Phong Nhiêu, Tạp Phu, tập trung tinh thần luyện chế đan dược gì đó, vẻ mặt
chuyên chú, thỉnh thoảng lại mỉm cười, hắn tựa hồ rất hài lòng với nơi kỳ lạ
này, đâu đâu cũng là linh dược linh thảo, đối với luyện dược sư như hắn thì
đúng là vườn thuốc tốt nhất, mặc cho hắn hái.
Nơi này không có nhật nguyệt, chỉ có phồn
tinh, tinh quang cực sáng, trong rừng rậm cũng không hề u ám.
Cũng không biết qua bao lâu, thiếu niên Cự
nhân tộc tiểu Man chậm răi tỉnh lại, dụi dụi mắt, tiểu Man ngẩng đầu nhìn về
phía cự sơn xa xa, có chút ngượng ngùng nói: "Ngủ quên, rượu trái cây đó uống
ngon thật, các tiểu thú, ta phải đi săn, chờ ta săn đủ số lượng rồi sẽ dân các
ngươi về núi."
Hắn lắc lư cái vòng cổ, xương thú bên trên
vang lách cách, ba phần thư vòng cổ đã láp đầy xương thú, chỉ còn trống bộ phận
nhò, tựa hồ chỉ cần treo đầy xương thú lên đó là lê trưởng thành của hắn sẽ
xong.
Ầm ầml
Tiểu Man đứng lên,hít một hơi, tinh thần chấn
hưng nói: "Ta đi trước."
Hắn mặc kệ đám người Thạch Nham, cất bước
đi về phía trước, như mãnh thú tàn bạo nhất hoành hành trong rừng rậm, đi qua
đâu là cổ thụ cành lá bay loạn tới đó
" Chúng ta làm gì bây giờ?" Tạp
Thác nhìn tiểu Man rời đi, thấy mọi người không đuổi thì thì hỏi.
" Chờ, Chờ hắn hoàn thành lễ trưởng
thành rồi sau đó cùng hắn vào cự sơn phía trước." Thạch Nham vẻ mặt tự
nhiên: "Đừng có ý đồ muốn hỗ trợ, đây là kinh lịch mà hắn phải trải qua, hắn
cũng không muốn chúng ta nhúng tay vào. Trong lúc này chúng ta có thể mượn dùng
thiên địa năng lượng nơi này để cảm thụ, nghiêm túc thể ngộ sự tinh diệu của lực
lượng áo nghĩa, điều này đối với tu luyện của chúng ta sẽ rất có ích lợi. Chúng
ta... Cũng phải nhanh chóng thích ứng với khu vực kỳ dị trọng lực tăng mạnh
này, để tránh sau khi gặp phải cường địch lại không thi triển ra được lực lượng
thực sự."
Phí Lan híp mắt, gật đầu: "Nghe hắn."
"Tốt."
Tạp Thác đồng ý.
Đoàn người Tạp Tu Ân, Tử Diệu, Phong Nhiêu,
Kiệt Tư Đặc không có quyền lên tiếng, chỉ có thể tuân theo quyết định của bọn họ.
Thiếu niên tiểu Man tựa hồ biết nơi nào có mãnh
thú thường lui tới, hắn thỉnh thoảng lại ở vào tình trạng kiệt sức kéo một thi
thể mãnh thú về, đốt lửa rồi cùng chia xẻ với mọi người, cũng không biết khách
khí, mỗi khi Tạp Tu Ân mang rượu ra là lại uống cản rồi ngủ say.
Sau khi tỉnh dậy, hắn lại tiọh thần chấn
hưng đi vào trong rừng rậm rộng lớn tiếp tục săn mãnh thú, cứ lặp đi lặp lại
như vậy.
Đoàn người Thạch Nham hoạt động trong phạm
vi nhất định, tường an vô sự, đều tự khổ tu, thiên địa năng lượng ở đây cực kỳ
dư thừa, lẳng lặng thể ngộ chân lý của áo nghĩa.
Sinh mệnh chi tinh cấp bẩy, năng lượng cực
kỳ nồng đậm, đối với tăng cường lực lượng rất rõ ràng, mọi người khi bỏ thời
gian để khổ tu, nhận tri đối với lực lượng áo nghĩa cũng dần dần sâu sắc hơn.
Nơi này quả nhiên cực kỳ thích hợp cho võ
giả tu luyện.
Thời
gian trôi qua, không biết qua bao lâu, một ngày tiểu Man hưng phấn trở về, vòng
cổ đã gắn đầy xương thú: "Ta hoàn thành lễ trưởng thành rồi, các tiểu thú,
theo ta về núi đi, gặp a ba a thúc của ta."