Ads
Hắc Giác một kích không thể thắng lợi, thần sắc đột nhiên ngưng trọng, nghiêm túc cảm ứng một chút ba động từ trên người Thạch Nham truyền đến, cũng hoảng sợ.
Vào lúc này, năng lượng ba động từ trên người Thạch Nham truyền ra không phải là Thần Vương nhị trọng thiên có thể nắm giữ, cho dù là cường giả cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên bình thường có lẽ năng lượng trong cơ thể cũng không đạt được độ cao như vậy.
Hắc Giác hết sức chăm chú, không còn chút khinh thị, đứng đó bất động, hàn vụ khổng lồ từ trong cơ thể trào ra, lượn lờ quanh người, không ngừng khuếch tán.
Một cỗ khí tức sâm hàn từ trong cơ thể Hắc Giác tỏa ra, trong thời khắc này, sân tu luyện to mấy ngàn thước vuông đều bị hàn khí khuếch tán bao phủ.
Răng rắc! Răng rắc!
Trong sương trắng mờ mịt, một sống băng từ sâu trong lòng đất tách ra, chậm rãi trồi lên, hiện ra trong sân tu luyện.
Sông băng trong suốt ngưng luyện nước sông dưới lòng đất mà thành, có thêm cực hàn chi lực của Hắc Giác, có khí tức băng hàn thấu xương, trong suốt, tọa lạc trong sân tu luyện, hào quang bắn ra bốn phía, có chút chói mắt.
Cứ điểm của Thanh Quỷ bốc ra khí tức sâm hàn, dần dần lan ra, tỏa về phía các phương hướng của Thiên Phạt thành.
Rất nhiều võ giả của Thiên Phạt thành đang hoạt động trên ngã tư đường thì bỗng nhiên cảm thấy một cỗ hàn khí ùa tới, không nhịn được rùng mình.
Lập tức, những người đó liền phát hiện dị thường ở cứ điểm của Thanh Quỷ, do dự một chút rồi đều tụ tập về phía này.
Nơi Hắc Giác và Thạch Nham đang giằng co, chính là sân tu luyện rộng lớn bên ngoài cứ điểm của Thanh Quỷ, chung quanh có mấy cái cửa đá có thể tiến vào, các cửa đá đều có Thanh Quỷ Lược Đoạt giả canh gác, nghiêm cấm người không phận sự tiến vào.
Ở một chỗ cửa đá, một võ giả của Thanh Quỷ Lược Đoạt giả nhìn về phía Phong Khả hô: “Bọn họ yêu cầu được tiến vào xem đang xem cuộc chiến, có cho phép không?”.
Ở cửa đá bên ngoài sân tu luyện lúc này đang truyền đến những tiếng ồn ào cực lớn, rất nhiều cường giả trong Thiên Phạt thành đều đang kêu gào muốn vào xem.
Phong Khả nhướng mày, nhìn chung quanh bãi đá, suy nghĩ một chút rồi hơi cúi đầu, lạnh lùng nói: “Cho họ vào”.
Lời này vừa được nói ra, mọi người ở cửa đá cười ha ha tiến vào, chỉ một thoáng, rất nhiều người đã vây kín sân tu luyện, nhìn sông băng tự dưng hiện ra thì hoảng sợ thất sắc, vội vàng hỏi người bên cạnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong đám người có mấy người lúi ha lúi húi, cẩn thận trốn tránh, tựa hồ sợ bị chú ý tới.
Một đám người trong đó chính là Tạp Tu Ân, Tử Diệu, Áo Cách Lạp Tư và Á Lan, Thiết Mục, trong năm người Tạp Tu Ân, Tử Diệu, Áo Cách Lạp Tư đều phải che giấu dung mạo, đứng sau những Lược Đoạt giả của Thiên Phạt thành, không dám tới gần, chỉ dám quan chiến từ xa.
“Là hắn!”. Tử Diệu vừa vào chỉ liếc một cái là cả người run rẩy, quát khẽ.
Đám người Tạp Tu Ân, Áo Cách Lạp Tư thuận thế nhìn lại, thần sắc khác thường, đều phát hiện ở chính giữa sân tu luyện, phía sau sông băng có một thanh niên đang hờ hững đứng thẳng.
“Hắn vì sao giao chiến với người ta?”. Tử Diệu lòng tràn đầy kinh ngạc, nghi hoặc nói nhỏ.
“Bằng hữu, chuyện gì xảy ra vậy?”. Tạp Tu Ân nhíu mày, tướn người lên nhét năm khối thần tinh trung phẩm vào ống tay áo của một Lược Đoạt giả.
“Ha ha, tranh đấu vì Phong Nhiêu tiểu thư. Ba Lôi Đặc đại nhân muốn kết hôn với Phong Nhiêu tiểu thư, Phong Khả đại nhân năm đó từng đáp ứng, có điều Phong Nhiêu tiểu thư tựa hồ có tình ý với tiểu tử đó rồi, sau đó...”. Lược Đoạt giả cầm tiền của Tạp Tu Ân rồi liền hào hứng kể lại, khoa chân múa tay bổ sung: “Vừa rồi Hắc Giác và tiểu tử đó động thủ, tiểu tử đó không hề lộ ra vẻ yếu thể, trận chiến này rất phấn khích, cần phải xem cho kỹ”.
Tạp Tu Ân ngạc nhiên, hơi gật đầu, lặng lẽ lui về, hạ giọng giải thích tình huống với đám người Tử Diệu.
“Hỗn đản, không ngờ vì một nữ nhân mà động thủ với người của Ba Lôi Đặc, đáng chết”. Tử Diệu nghe hắn giải thích xong thì đầy bụng khó chịu, thấp giọng nói thầm, mắt đẹp ôm nỗi hận nhìn về phía Thạch Nham.
“Thiên, Thần Vương nhị trọng, người này đúng là biến thái”. Tạp Tu Ân cười khổ không thôi, không khỏi quay đầu lại nhìn Áo Cách Lạp Tư một cái, trong lòng so sánh một chút, thần sắc quái dị.
Sắc mặt Áo Cách Lạp Tư cũng khó coi, đứng đó có chút bất an.
“Tiểu tử này quá lợi hại”. Thiết Mục tán thưởng.
Á Lan phụ họa gật đầu.
“Ta biết hắn”. Trong đám người khác truyền đến tiếng quát khẽ của Bích Nhu: “Phụ thân, hắn tên là Thạch Nham, lúc trước chúng ta từ trong tay đệ lục dược tinh Bác My Tháp có được hắn, dùng hắn làm nhân thân dược đỉnh một đoạn thời gian, về sau hắn và Độ Phong thông đồng với nhau, được Tử Diệu đoạt đi từ trong tay ta. Người này lúc trước giết Phỉ Cơ của U Minh chúng ta, xuống tay cực độc, nếu không thì Độ Phong cũng không đi được”.
Giống như Tử Diệu, Bích Như cũng thay đổi dung mạo.
“Là một nhân vật”. Thống lĩnh Bích Thiên của U Minh khẽ gật đầu, một thân áo đay, trên đầu choàng mũ chùm đầu: “Cảnh giới không kém, Thần Vương nhị trọng thiên, đúng rồi, cảnh giới của hắn không thấp, năm đó sao lại bị các ngươi biến thành nhân thân dược đỉnh?”.
“Lúc trước, chỉ có chỉ có Chân thần nhị trọng thiên”. Bích Nhu ngây ra rất lâu rồi mới nói với vẻ không xác định.
Sắc mặt Bích Thiên bỗng nhiên trở nên ngưng trọng: “Ngươi không nhầm đấy chứ?”.
“Ta cũng không dám khẳng định, năm đó hắn đích xác chỉ có Chân thần nhị trọng thiên, bằng không, chúng ta không ai có thể chế trụ được hắn cả”. Bích Như cũng lo lắng nói, mắt đẹp tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng.
“A Lạp Đức”. Bích Thiên khẽ quát một tiếng.
“Đại thống lĩnh, Nhu tiểu thư không lầm đâu, khi đó hắn thật sự chỉ có Chân thần nhị trọng thiên chi cảnh, còn là... đột phá trên thuyền của chúng ta, trong lúc là nhân thân dược đỉnh”. Luyện dược sư A Lạp Đức vẻ mặt buồn bã. Thần sắc so với cha mẹ chết còn khó coi hơn.
“Nhân vật như vậy mà các ngươi không ngờ không lung lạc được, còn để Thiên Niết thần quốc mang đi, ngu xuẩn”. Bích Thiên hạ giọng quát.
A Lạp Đức và Bích Nhu hối hận không thôi, nhìn đạo thân ảnh trong sân tu luyện, không biết nên nói gì.
Vù vù vù!
Hắc Giác phá không mà ra, băng nhận quanh người bay lượn, thần chi lĩnh vực phóng thích ra, từ trên cao bổ xuống Thạch Nham.
Sông băng bồng bềnh, vô số khối băng bắn ra, ùa vào trong thần chi lĩnh vực của hắn, hình thành càng nhiều băng nhận hơn, liếc một cái, nhưng hàng tỷ lười băng lượn lờ, uy hiếp cực kỳ khủng bố.
“Tật băng phong bạo!”.
Hắc Giác rống lên, thanh âm chấn động thương khung, một vạn nhận băng nhận lượn vòng, hình thành gió lốc băng nhận cực kỳ cương mãnh kịch liệt, bao phủ toàn bộ sân tu luyện.
Sông băng biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Vô số khối băng và mảnh băng bay lên trời, ùa vào giữa gió lốc băng nhận của Hắc Giác, đột nhiên thiên khung bị băng nhận sắc bén cắt nát, giống như hàng tỷ lười băng thổi quét, cực kỳ khủng bố.
Rất nhiều người cảnh giới thấp đều vẻ mặt hoảng sợ tránh né, một là sợ băng nhận chẳng may đâm trúng, hai là sợ cực hàn chi khí thẩm thấu vào thần hồn.
Rắc rắc.
Tiếng băng nhận chạm vào nhau truyền khắp bốn phương tám hướng, sân tu luyện đã triệt để bị băng phong bạo bao phủ, người ngoài căn bản không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Chỉ có cường giả đạt tới Nguyên Thần cảnh, tầm mắt mới có thể xuyên thấu qua qua băng phong bạo bị hàn khí bao phủ, lờ mờ thấy rõ tình trạng bên trong.
Băng lăng, bỗng tuyết, băng nhận, băng thứ bay tứ tung trong băng phong bạo, nền đá của sân tu luyện triệt để vỡ nát, bay tán loạn bên trong những mảnh đá, mảnh băng. Hắc Giác mang theo băng phong bạo bỗng nhiên ép xuống, giam cầm một đạo thân ảnh.
Băng lăng, bỗng tuyết, băng nhận ùa tới, hình thành sâm hàn chi lực cực độ, lại ngưng luyện thành sông băng.
Dần dần, mảnh đá, mảnh băng đều tiêu tán, năng lượng gió lốc như hủy thiên diệt địa dần dần dừng lại, ở giữa sân tu luyện đã tứ phân ngũ liệt hình thành một sống băng mới.
Sông băng trong suốt cao cả ngàn mét, dày vài trăm thước, giống như một khối thủy tinh bằng phẳng cực lớn, ở chính giữa sông băng, Thạch Nham vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, không hề thay đổi một chút nào, tựa hồ chưa từng động đậy.
Chỉ là, thần thể của hắn đã lại bị sông băng giam cầm, mọi người chăm chú nhìn, vẫn có thể nhìn thấy có hàn khí đang liên tục thẩm thấu vào thần hồn của hắn.
Hắc Giác nghiêm mặt, đứng trên sông băng cúi đầu quan sát Thạch Nham trong sông băng, Hừ một tiếng rồi nói với Phong Khả: “Có muốn tiếp tục nữa không?”.
Mọi người đều trầm mặc, không hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Khả và Phong Nhiêu sắc mặt khó coi đứng phía sau Phong Khả.
Ba Lôi Đặc cười gằn không thôi, cao giọng hô to: “Phong Khả lão đại không lên tiếng đó là ngầm đồng ý cho ngươi giết người, động thủ đi!”.
“Cẩn thận”. Đúng vào lúc này, luyện dược sư Kiệt Tư Đặc một mực trầm mặc không lên tiếng tựa hồ đột nhiên cảm thấy được gì đó, không nhịn được hét to.
Xì xì xì.
Hỏa diễm mãnh liệt từ trung tâm sông băng, ở sâu trong con ngươi của Thạch Nham đột nhiên hiện ra.
Chỉ một giây, hỏa diễm mãnh liệt khủng bố đã đột nhiên tràn ra, trong thời gian ngắn bao trùm cả sông băng, hỏa diễm chi lực cực nóng đốt cháy sông băng từ bên trong, cực hàn chi lực bên trong sông băng bị thanh trừ cực nhanh.
Hỏa diễm nóng rực đột nhiên bắn ra, dọc theo sông băng lan tới chân của Hắc Giác, quấn lên chân hắn, rồi tiếp tục lan lên, rất nhanh, toàn thân Hắc Giác dấy lên hỏa diễm hừng hực, hắn điên cuồng hét lên, nghe có vẻ tình hình không ổn.
Sông băng tan ra cực nhanh, Thạch Nham dễ dàng thoát vây mà ra, lệ trong mắt chợt lóe, thân ảnh đột nhiên bắn về phía Hắc Giác.
Vù vù vù.
Tiếng rít vang vọng, trong hư không hiện ra từng đạo khe hở tinh mịn, tựa hồ có dị vật xuyên qua hư không.
Hắc Giác đột nhiên biến sắc, cảm thấy được bị một cỗ lực lượng đang khóa chặt thần hồn, bất luận giãy dụa như thế nào thì cũng không thể hoát được, nhưng hắn lại không thể cảm nhận được phương hướng của người đang khóa.
Vô số tinh quang hội tụ, một thanh kiếm lấp lánh tinh quang được ngưng luyện ra trong lòng bàn tay của Thạch Nham, sao sáng đầy trời tựa hồ đều chiếu lên thân kiếm, ẩn chứa tinh không chỉ mê, ảo diệu phi thường, hóa thành lưu tinh quang hà, hung hăng chém tới Hắc Giác.
Ầm!
Hắc Giác bị một kích bổ trúng, cả người bắn tinh quang, thân thể bắn ra xa.
Vù vù vù!
Ba cây gai xương thoáng hiện trong hư không, hung hăng đâm vào hậu tâm của hắn, máu tươi bắn ra.
Thạch Nham sắc mặt lãnh khốc, trong mắt không hề có một tia tình cảm, tiếp tục theo sát không tha, tiếp tục điên cuồng oanh tạc.