Một tên trưởng lão của Thi Thần Giáo, ngồi ở trên quan tài khổ tu, phun ra nuốt vào năng lượng kỳ dị bên trong quan tài tản ra.
Doãn Hải tâm thần không yên, trên mặt dầy đặc nếp nhăn, hiện ra nét mặt bất an.
"Doãn Hải, ngươi nhanh đi chỗ chôn thi số 93, hai Thiên thi của của ngươi không triệu hồi có người nhưng lại ở giết hại đệ tử giáo ta.", đột nhiên, từ chỗ sâu trong lòng đất Thi Thần Điện, truyền đến tiếng khàn khàn của giáo chủ Thi Thần Giáo.
Một Thi Thần Điện lớn như vậy, các trưởng lão đang ngồi đều bừng tỉnh, một đám nghi hoặc nhìn về phía Doãn Hải.
Sắc mặt Doãn Hải âm trầm, quỳ gối trên quan tài, nói: "Thuộc hạ sẽ đi ngay..."
"Cảnh Tùng, ngươi và Doãn Hải cùng nhau đi đến đó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.", Thi Thần Giáo đích giáo chủ lại phân phó.
Một tên trưởng lão trên quan tài bên cạnh Doãn Hải, nghe vậy cũng quỳ sát xuống dưới, gật đầu, "Thuộc hạ lĩnh mệnh..."
"Đi đi, phải biết được dị thường của hai bộ Thiên thi kia, nhớ rõ phải nhanh nhất báo cáo tin tức đến đây..."
"Tuân lệnh..."
Trên thuyền sắt.
Thạch Nham tứ chi giương ra, vẻ mặt suy yếu, tay chân không có một chút sức lượng, chỉ có gân mạch hơi đau nhức.
Tinh thần lực cạn kiệt, Bạo Tẩu phản phệ, giờ khắc này, thân thể và tinh thần hắn đều bị trong trạng thái mỏi mệt, chỉ có huyệt khiếu toàn thân còn đang liên tục tinh lọc tinh khí đã chảy vào .
Con thuyền sắt này của Âm Dương Động Thiên, đã chậm rãi chạy ra khỏi chỗ chôn thi, cách xa ngàn mét, Thạch Nham còn có thể nghe được từ chỗ chôn thi kia truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ.
Dưới ánh trăng, chỗ chôn thi vẫn bao phủ trong sợ hãi.
Sau khi lên thuyền, tinh thần lực cuối cùng của Thạch Nham rót vào Huyết Văn giới, hạ xuống mệnh lệnh cho hai bộ Thiên thi đồ đảo.
Thạch Nham cũng không biết mệnh lệnh của hắn, có thể trói buộc hai bộ Thiên thi kia bao lâu, chỉ cần có thể ở trên con thuyền an toàn rời đi chỗ chôn thi, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
Hạ Tâm Nghiên vừa lên thuyền sắt, lập tức mất đi bóng dáng, chắc là đang bận rộn khống chế.
Tứ chi giương thẳng Thạch Nham nhìn lên trời đầy sao, nhiều điểm lực lương ngôi sao rơi xuống, dừng ở trên người hắn, tụ tập vào trái tim hắn.
Nhưng hắn không thể vận dụng Tinh Thần Võ Hồn! Thạch Nham thầm than, trong lòng bất đắc dĩ.
Thời gian qua, bất luận ban ngày đêm tối Tinh Thần Võ Hồn đều không có đình chỉ hấp thu lực lượng ngôi sao, mỗi giờ mỗi phút hắn đều có thể cảm nhận được một đám tinh thần quang điểm bên trong trái tim, có thể cảm ứng được lực lượng đặc biệt ẩn chứa trong đó.
Đáng tiếc, hắn vẫn không tìm thấy phương pháp vận dụng Tinh Thần Võ Hồn.
"Ngươi có khỏe không..." Hạ Tâm Nghiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, thân thiết hỏi.
"Tạm thời không sao..." Thạch Nham cười khổ, trầm ngâm một chút nói: "Cô đi dùng xiềng xích của mỏ neo, trói chặt cơ thể ta, trói thêm mấy vòng..."
"A?", Hạ Tâm Nghiên thở nhẹ, trong đôi mắt tràn đầy kinh dị, "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Lúc trước võ kỹ ta vận dụng, rất quỷ dị, sau đó sẽ có lực cắn trả rất mạnh. Thậm chí, thậm chí có thể khiến cho ta mất đi lý trí, rơi vào trạng thái điên cuồng không tỉnh táo. Phải trói chặt ta! Bằng không, ta sợ sẽ làm ra chuyện khiến ngươi sẽ oán hận ta cả đời ..." Thạch Nham nhìn nàng thật sâu, vẻ mặt ngưng trọng.
"Ngươi sẽ làm cái gì..." Sắc mặt Hạ Tâm Nghiên khẽ biến.
"Còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt khi không..." Thạch Nham hít một hơi, "Khi đó dục vọng ta điên cuồng, không thể không lập tức đi đến Yên Vũ Lâu, nếu không có hai cô nương thanh lâu kia để ta phát tiết, ta không biết sẽ như thế nào."
"Bây giờ ta trói chặt ngươi..."
Hạ Tâm Nghiên rất rõ ràng, biết được tình huống không ổn, nàng vội vàng đến bên cạnh thuyền, túm xiềng xích sắt đến đây.
Vài phút sau.
Toàn thân Thạch Nha bị xích sắt trói chặt, xiềng xích sắt to cỡ cánh tay, giống như gói cái bánh chưng, quấn kín lấy toàn thân hắn.
Xiềng xích sắt đen nhánh lóe sáng, nặng vô cùng, cũng có hàn khí kỳ dị từ trên dây xích tỏa ra.
"Xiềng xích này lấy kim chúc đặc biệt luyện thành, cực cừ cứng chắc, sợ là Võ Giả cảnh giới Niết Bàn cũng kéo không đứt xiềng xích sắt này, ngươi cứ yên tâm... ." Hạ Tâm Nghiên lau mồ hôi trên trán một lát, cũng có chút suy yếu, nàng khoanh chân ngồi xuống ngay trước mặt Thạch Nham năm mét, một đôi trong veo nhìn Thạch Nham.
Trong cơ thể Thạch Nham, bên trong huyệt khiếu tràn ra đủ loại cảm xúc tiêu cực, ý niệm thô bạo, hiếu sát trên người giống như thuốc phiện ăn mòn tâm chí của hắn.
Hai mắt tràn đầy sát khí, biểu tình dữ tợn, nặng nề thở phì phò, Thạch Nham dường như là bình tĩnh, trầm giọng nói: "Như thế rất tốt..."
"Một lần trước ở Yên Vũ Lâu, cũng là bởi vì võ kỹ phản phệ, ngươi mới làm như vậy sao? Ở Lăng gia, cũng là như thế sao..." Ánh mắt Hạ Tâm Nghiên có chút khác thường, thản nhiên nói: "Ta không biết, lúc trước ta hiểu lầm ngươi..."
"Một nửa là vậy..." Thạch Nham nhếch miệng cười cười, "Lực lượng phản phệ trong cơ thể ta, đích thực sẽ phá hủy tâm chí của ta, khiến cho mặt xấu trong nội tâm ta khuếch trương vô hạn. Nhưng mà, những cảm xúc tiêu cực này coi như là chủ ý của ta, chính là ngày thường bị lý trí áp chế, cho nên nói tóm lại, ta vẫn là ác nhân..."
Hạ Tâm Nghiên ngạc nhiên.
"Trong chốc lát chờ ta khôi phục thanh tỉnh, nhớ rõ lập tức đến bên cạnh ta ..." Thạch Nham đột nhiên gầm nhẹ, thân thể đột nhiên nhẹ nhàng run lên.
Bên trong huyệt đạo, tốc độ Tinh Nguyên tinh lọc nhanh hơn, đủ loại cảm xúc tiêu cực, bắt đầu không chịu khống chế tràn ra, chui vào trong đầu vào nội tâm hắn.
―― hắn dần dần có chút không khống chế được mình.
"Vì sao..."
"Ta sẽ giúp cô khôi phục Võ Hồn..."
"A? Làm sao có thể..."
"Nhớ rõ lời nói của ta..."
Thạch Nham quát lên một tiếng lớn, giống như một đầu dã thú khát máu, bỗng nhiên đứng lên, xích sắt quấn toàn thân truyền ra tiếng kim thiết rất lớn.
Giờ khắc này, hai mắt Thạch Nham không còn một tí cảm xúc của nhân loại, như là yêu ma khát máu từ sâu trong địa ngục đi ra, thân thể tràn ra sát khí vô cùng vô tận, giống như phải hủy diệt cả thế giới này, hủy diệt tất cả chướng ngại vật có sinh mệnh.
Sắc mặt Hạ Tâm Nghiên khẽ biến, nhẹ nhàng lui lại phía sau mấy bước, kéo ra một khoảng cách với Thạch Nham.
Vừa mới Thạch Nham thần chí còn thanh tỉnh, đột nhiên biến thành mãnh thú, sự tương phản như thế khiến cho nàng có chút không tiếp nhận được, nhìn sát khí toàn thân hắn phóng lên cao, Thạch Nham điên cuồng dữ tợn, Hạ Tâm Nghiên rốt cuộc biết được Thạch Nham không phải nói đùa.
Hóa ra... lực cắn trả của thân thể tên này, đích thực có thể phá hủy tâm chí hắn, khiến cho hắn biến thành yêu ma chỉ biết giết chóc.
Trên boong tàu, Thạch Nham bị xiềng xích sắt trói chặt, ngửa mặt lên trời gào to, sát khí tận trời, toàn lực giãy dụa, giống như ép ra mỗi một phần lực lượng trong cơ thể, muốn thoát khỏi trói buộc của xích sắt.
Một tiếng tru lên, quanh quẩn hải vực yên tĩnh, cực kỳ khủng bố.
Hai mắt Hạ Tâm Nghiên lóe ra dị quang, nhìn hắn không một chớp mắt, nhìn Thạch Nham giờ khắc này điên cuồng, biểu tình phức tạp.
Rất lâu sau.
Tiếng tru của Thạch Nham dần yếu đi, lực lượng hình như cũng chậm rãi hao hết, toàn thân suy yếu, giọng nói khàn khàn xụi lơ nằm đó, thân hình run rẩy từng chút.
Sát niệm khát máu, điên cuồng không chiếm thỏa mãn phóng thích, những lực lượng tiêu cực này phá hư thân thể hắn, khiến hắn da tróc thịt rách, máu tươi đầm đìa, cực kỳ thê thảm.
Lực lượng khát máu, thô bạo cuồng mãnh, hại người hại mình, không thể phóng ra khỏi cơ thể, sẽ thương tổn bản thân.
Sau khi Bạo Tẩu qua đi, thân thể Thạch Nham vốn suy yếu, lại bị lực phản phệ quá nặng, biến thành một khối huyết nhục, ngay cả gân cốt hình như cũng bị thương nặng.
Thạch Nham biến thành huyết nhân, hai mắt vẫn chưa khôi phục thanh minh, kèm theo sát khí ngút trời.
Trong lòng Hạ Tâm Nghiên hoảng sợ.
Thạch Nham biểu hiện ra lực lượng quá mức ương ngạnh hung ác! Trải qua rít gào điên cuồng như vậy, thân thể đã có huyết nhục mơ hồ, ý niệm hiếu sát hiếu chiến thô bạo của hắn vẫn còn!
Rốt cuộc là võ kỹ gì, sao lại có tác dụng phụ khủng bố thế này?
Hạ Tâm Nghiên hết sức kinh ngạc, càng ngày càng cảm thấy trên người Thạch Nham tràn ngập vô tận thần bí, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, làm sao cũng không nhìn ra rốt cuộc trong đó còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật.
Tiếng Thạch Nham yếu bớt, không còn khí lực.
Dần dần hắn tru lên không ra tiếng, vẻ điên cuồng trong mắt chậm rãi biến mất, bắt đầu từ từ khôi phục thanh tỉnh.
"Đến, đến đây...", Thạch Nham mở miệng, giọng nói nhỏ như cánh ruồi đập, vô cùng yếu ớt, lại kiên trì nhìn về phía Hạ Tâm Nghiên.
Giờ khắc này, Thạch Nham giống như huyết nhân, vẻ mặt dữ tợn thống khổ, nhưng nhưng vẫn nhìn nàng, nhớ kỹ chuyện giúp nàng chữa thương khôi phục Võ Hồn.
Trong lòng Hạ Tâm Nghiên mơ hồ, bỗng nhiên tạo nên tầng tầng cuộn sóng, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ cực kỳ khác thường, chậm rãi đi đến hướng Thạch Nham, ôn nhu nói: "Nghỉ ngơi tốt đi, ta không vội, từ giờ trở đi ta sẽ phụ trách bảo hộ ngươi! Không sao, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đừng quản đến ta, được chứ?", Hạ Tâm Nghiên chưa bao giờ ôn nhu giống như bây giờ.
"Không, bây giờ bỏ qua, ta không thể giúp cô..." Thạch Nham giãy dụa, một tay da tróc thịt rách lại run rẩy đưa ra, quát: "Bắt lấy tay của ta! Mau..."
Hạ Tâm Nghiên ngẩn ngơ, theo bản năng nắm lấy bàn tay máu của Thạch Nham.
Từng luồng lực lượng kỳ dị giống như quỳnh tương ngọc dịch, chậm rãi từ trong lòng bàn tay máu tươi đầm đìa của Thạch Nham chạy ra...
Lực lượng kỳ dị rót vào cánh tay Hạ Tâm Nghiên, một đường dọc theo cánh tay chui vào ngực nàng, tu tập vào trung tâm nơi nàng thúc dục Luân Hồi Võ Hồn, như chất lỏng ôn hoà nhất, chậm rãi tẩm bổ khu vực kia.
Thân thể yêu kiều của Hạ Tâm Nghiên run lên, trong hai mắt bắn ra thần sắc không thể tin được.
Nàng cảm ứng được rõ, dưới tẩm bổ của luồng lực lượng kỳ dị kia, Luân Hồi Võ Hồn bị thương của nang, đang khôi phục với tốc độ không thể tưởng tượng được!
Lực lượng kỳ dị kia còn thần kỳ hơn dược hiệu của Bổ Thiên Đan!
Thạch Nham toàn thân đầy máu tươi, lộ ra nụ cười khó coi, nói: "Thế nào? Ta không lừa cô chứ..."
"Không... ngươi không gạt ta..." Giọng nói của Hạ Tâm Nghiên, ôn nhu điềm tĩnh, đôi mắt phát ra nhiều điểm dị quang, kinh ngạc nhìn Thạch Nham như huyết nhân, giống như ngây ngốc.
"Tốt lắm, chậm rãi điều tức đi, trước hừng đông, chắc là cô sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu..." Thạch Nham rút tay về, mỉm cười nói: "Sau đó trông cậy vào ngươi."
"Chỉ cần ta sống, sẽ không để bất luận kẻ nào tổn thương ngươi..." Hạ Tâm Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu nói: "Ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt đi."
Thạch Nham chậm rãi nhắm mắt lại, nằm xụi lơ, giống như ngất đi.
Thân thể hắn da tróc thịt rách, Bất Tử Võ Hồn đã bắt đầu hoạt động, lặng lẽ khôi phục thân thể hắn...
Rất nhanh, trên thân thể hắn đã không còn có máu tươi chảy ra, từng vết thương rách toạc, tốc độ khép lại cũng có thể thấy rõ, tế bào phân liệt trùng tổ, thương thế vô cùng nghiêm trọng, cũng nhanh chóng biến thành vết thương nhỏ...
Hạ Tâm Nghiên vẫn chưa lập tức nghỉ ngơi, mà vẻ mặt thân thiết nhìn hắn, trên mặt có chút tình cảm khác thường.
Mười phút sau, đến khi nàng phát hiện thân thể Thạch Nham dần dần chuyển biên tốt, trong cơ thể cũng có lực lượng kỳ dị đang di chuyển, Hạ Tâm Nghiên mới yên lòng, đến gần Thạch Nham, ngồi xuống boong tàu ở bên cạnh hắn, hai mắt nhắm chặt, tĩnh tâm điều tức khôi phục.