Sát Thần

Chương 1257: Chương 1257: Quán đỉnh




Trong Huyết hải, Minh Hạo, Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Thạch Nham trôi nồi bên ngoài cẩm địa, việc tranh chấp về Thị Huyết di cốt vẫn chưa có kết luận cuối cùng.

“Di cốt của hắn Giới linh có thể cảm giác được, Giới linh lấy được càng nhiều xương cốt thi khả năng cảm giác càng mạnh”. Thạch Nham tỏ thái độ quơ quơ cánh tay nói: “Hôm nay chỉ có hai đoạn di cốt được đưa đến, những cái khác bị Thiên Huyễn Tông, Toái điện, Thiên Thủy Cung nắm giữ, các ngươi có muốn lấy vể hay không?”

“Chờ ngươi trèo lên đỉnh rồi liền yêu cầu đi cốt chủ nhân, việc này hẳn là không khó”. Huyền Hà nói.

“Trèo lên đình?” Minh Hạo âm trầm lạnh lùng nói: “Ta không đổng ý, hắn dựa vào cái gi mà trèo lên đỉnh?”

“Chì cẩn năm khôi thủ đồng ỷ là hắn sẽ trở thành tôn chủ, hắn chính là tân nhậm tôn chủ, năm đó gặp Sâm La, Lạc La, Cách Lỗ, chúng ta cũng đã xác định việc này rồi, ngươi cũng tham đự mà. ngươi định không tuân thủ ước định năm đó sao?” Phỉ Liệt Đặc rống giận, thần sắc đữ tợn nhin vể phía Minh Hạo quát to.

“Chuyện ta đã đồng ý Thì tự nhiên sẽ tuân thủ, nhung hôm nay chì có ba khôi thủ ờ đây, các khôi thủ khác còn chưa tuyển ra, hắn có thể trèo lên đình được không còn xem vào thiên ý”.

Minh Hạo không muốn nhiều lời, ầm lãnh hử một tiếng rồi thân ảnh như mây trong nháy mắt tiêu tán đi. Người mặc dù rời đi nhung thanh âm lại từ xa xa truyền đến:”Chúng ta đểu tự phụ trách an bài, chuẩn bị Hủy diệt, Hắc ám. Tuyệt vọng, Hủ thục, Hỗn loạn, năm đảo thi tuyển khôi thủ”.

“Ta đi an bài”. Phì Liệt Đặc hướng về Thạch Nham khẽ gật đầu rồi cũng chợt biến mất.

Huyền Hà cười nhạt một tiếng giải thích nói: “Phải có năm khôi thủ tán thành ngựơi Thì ngươi mới có tư cách đạt được thân phận tôn chủ, ta cùng Phì Liệt Đặc tự nhiên sẽ đồng ý rỗi, Thác Lôi, Bang Đẳng sẽ đi tranh đoạt khôi thủ Hắc ám, Hủ thục hệ, bọn họ đều là Thủy Thần nhị trọng thiên cảnh giới nên nghĩ vấn đề không lớn..”.

Huyền Hà đem quy tạc năm đó bọn họ định ra tới cẩn thận giải thích cho Thạch Nham rồi nói với Dương Thanh Đế: “Nếu như hán có thể đoạt được khôi thủ Tuyệt vọng áo nghĩa thì việc này liền có thể định, nhưng người tu luyện Tuyệt vọng áo nghĩa cũng có một người đậ đạt tới Thủy Thần cảnh giới rồi, người nọ... không phải là người cua ta cung Phỉ Liệt Đặc, hạn ià vể phe Minh Hạo”.

“Tuyệt vọng áo nghĩa!” Thạch Nham trong con mắt lóe ra kỳ quang nhếch miệng nói: “Đi đến cái đảo đó, ta sẽ có biện pháp giúp thái gia gia đoạt được chức khôi thủ!”

Huyền Hà ngạc nhiên, hắn nhìn Thạch Nham thật sâu rồi gật đầu nói: “Hảo!11

Hai đạo kỳ quang bay lên hướng về Tuyệt vọng chi Đảo, ở trên đảo nhò kia đang có mười mấy tên tu luyện Tuyệt vọng áo nghĩa, Dương Thanh Đẹ chình là một người trong đó.

Hắn ngồi một góc trên đảo bình tĩnh nhìn vể phía một người mà trong mắt hiện ra chiến ý cuồng nhiệt. Người nọ là một tộc nhân Quỷ Văn tộc. toàn thân có vô số thanh sắc phù văn, trên mặt cũng như thế, dáng vẻ cực kỳ âm lệ đáng sợ-x\

Hắn có tu là Thủy Thần nhất trọng thiên cảnh giới, nhìn vào làm cho người ta có cảm giác sinh cơ cạn kiệt, tuyệt vọng và cô quạnh: Hắn ngồi ở góc đảo, quanh thân hắn bạch cốt như truyền đến tiếng kêu gào kỳ dị thê lương, tựa hổ như đang tuyệt vọng giãy dụa.

Tuy nhiên hắn thủy; chung vẫn nhắm chặt hai mắt không nhìn ai trên đảo, đối với việc Dương Thanh Đế nhìn chăm chú vào minh không chút động lòng.

Duơng Thanh Đe đã coi hắn lả đối thủ chủ yếu của mình, vừa đến đã liền nhắm vào hán, một thân chiến ỷ điên cuồng, ma huyấ như hừng hực thiêu đốt.

Hắn tuy chỉ có tu là Hư Thần nhất trọng thiên nhưng ma huyết lưu động trong cơ thể hắn là của Bất Tử Ma tộc được thu nạp qua Huyết Tinh Thạch, trình độ cường hân của thân thể không tầm thường. Nếu so với Quỷ Văn tộc nhân thì nếu thần thể không có gì bất ngờ xảy ra Thì hẳn là hắn có thể chiếm được thượng phong, chi là lục lượng bởi vì cảnh giới chênh lệch quá nhiều nên còn thua kém đối phương.

“Thái gia gia”. Thạch Nham thở nhẹ một tiếng.

Dương Thanh Đế ẩm ẩm chấn động ngẳng đầu lên nhịn không được kinh hô lên: “Ngươi tới khi nào?”

“Vừa mới đến”. Thạch Nham cười cười, thần thức nhất chuyển liền đem cái Tuyệt vọng chi Đảo này bao trùm lấy. đối với những người tu luyện Tuyệt vọng áo nghĩa kia có nhận thức rõ hơn.

“Rất nhanh sẽ tiến hành tranh đoạt khôi thủ, ai không định tham đự thì rời đi ngay. Minh Hạo, ta, Phì Liệt Đặc sẽ ờ trện đảo nhỏ gần đây chờ đợi, xong kết quả thi các ngươi mới có thể trở lại”. Huyền Hà không hạ xuống mà huyền phù phía trên thét to.

“Trước kia khi tranh đoạt khôi thủ là sinh tử bất luận nhưng hiện nay tình thế bất đồng, người thừa kế bát đại áo nghĩa khá yếu, bởi vậy, trong lúc tranh đoạt neu như tự nhận lực lượng không đủ thì chì cần chủ động thoát ly đảo này liền coi là chịu thua, đối thủ không thể chém tận giết tuyệt. Đương nhiên, nếu như biết rõ không địch lại mà vẫn muốn câu một tia hi vọng thì chết cũng không trách được ai..”.

Hụyền Hà hờ hững giảng giải quỵ tắc, lúc hắn nói chuyện thì rất nhiều võ giả cảnh giới thấp kém đều chủ động thoát thần, hướng về Tử vong, Ngự hồn, Thi lực ba đảo mà đi.

Trong mười mấy tên tu luyện Tuyệt vọng áo nghĩa giả, trong chốc lát tuyệt đại đa số đã bỏ đi.

Khi Huyền Hà giảng giải quỵ tắc xong Thì trên đảo chỉ còn năm người, trọng năm người đó, Dương Thanh Đế là Hư Thần nhất trọng thiên., có cảnh giói thấp nhất, ba Hư Thần tam trọng thiên, cuối cùng là tên Quỷ Văn tộc tộc nhân kia có tu là Thủy Thần nhất trọng thiên cảnh giới.

Ba Hư Thần cảnh giới giả chuẩn bị phát huy áo nghĩa kỳ diệu vượt cấp đem người khác đánh bại mà tranh đoạt khôi thủ vị.

Sau khi một đám võ giả rời đi, tại một góc đảo nhò, Thạch Nham đang bắt tay vào hành động. Hắn và Dương Thanh Đe sau khi thoáng ôn chuyện xong liền bảo Dương Thanh Đế ngồi xuống, mờ ra tâm linh mà tiếp nhận lực lượng áo nghĩa đến từ chính sâm La.

Duơng Thanh Đế không chút do dự theo lời hắn làm việc, hắn vừa mới ngồi xuống, trong Giới linh liền truyền đến ba động kỳ diệu rồi áo nghĩa lực lượng của sâm La bị Giới linh lấy đi hóa thành tiến vào Thiên linh cái Dương Thanh Đế, tiến vào bên trong linh hồn

Dương Thanh Đế ngẩng đầu nhìn Huyển Hà, hắn hướng về phía Huyền Hà đánh mắt ý bảo Huyền Hà hơi chờ một lát. Huyền Hà khẽ gật đầu, hắn cũng kinh ngạc nhìn về phía dưới, nhìn vể phía đỉnh đầu Dương Thanh Đế mà trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, nửa ngày sau, trong mắt Huyền Hà hiện ra một tia ảm đạm mà thở dài trong lòng.

Hắn từ trong dòng năng lượng này cảm thấy được khí tức của sâm La. sâm La năm đó là Tuyệt vọng khôi thủ, tuy tính cách quái gở cực đoan nhưng lại cùng hắn có giao tinh, khí tức đó đến từ Sâm La, cái đó chứng minh sâm La đã tiêu vong rồi.

Tuy hắn sớm biết sâm La hẳn là không còn nữa nhưng vln một mục không xác định được, hôm naỵ thấy sâm La Thủy Giới, áo nghĩa, Tuyệt vọng chi lực hỗn hợp năng lượng tuyển hắn chợt cảm thấy bi thương.

Vào lúc này. thanh âm Minh Hạo lại vang lên:”Khi nào bắt đầu đây?”

Thanh âm vừa dứt, hắn đã hạ xuống đứng cạnh Huyền Hà nói: “Hỗn loạn, Hủy diệt hai đảo, ta đã an bài xong, chỉ chờ chúng ta ra lệnh một tiếng là liền có thể tiến hành tranh đoạt khôi thủ rồi. Phi Liệt Đặc cũng an bài Hắc ám, Hủ thực hai đảo rồi, chỉ chờ ngươi bên này thôi”.

“Ra mắt ân nhân”. Đột nhiên, tên Quỷ Văn tộc tộc nhân thủy chung nhắm mắt không nói gì kia thấy Minh Hạo tới thì đứng lên cung kính thi lễ thành khẩn nói.

Minh Hạo híp mắt khẽ gật đầu, nói: “Toàn lực tranh đoạt khôi thủ vị chính là đáp ân tình của ta rồi, ngươi cố gắng lên”.

“Ba Khố nhất định không phụ kỳ vọng của ân nhân”. Người nọ tất cung tất kính nói.

Huyền Hà cúi đầu nhìn về phía người nọ rồi hử một tiếng nói: “Lập tức đi, ngươi quả nhiên sớm đã có an bài, xem ra Tuyệt vọng khôi thủ ngươi chuẩn bị để cho Ba Khố đoạt lấy hả”.

Minh Hạo thần sắc bất động nói:”Ngươi không phải cũng phối hợp cùng Phỉ Liệt Đặc an bài Bang Đẳng, Thác Lôi tranh đoạt Hủ thực, Hắc ám khôi thủ sao. Ngươi có thể an bài, ta tự nhiên cũng có thể, xem chúng ta ai an bài tốt hơn đây”.

Hắn lạnh lùng nhin lướt qua Thạch Nham, trong đôi mắt hiển hiện một tia sắc thái không rõ rồi lại nhìn về phía Huyết Văn Giới rồi thân ảnh nhoáng một cái biến mất.

Phía dưới, quanh thân Dương Thanh Đế truyền đển Tuyệt vọng ba động mãnh liệt như sa vào hải đương khôn cùng Tuyệt vọng, hắn Thần sắc dữ tợn, một bộ đau khổ giãy đụa thống khô.

Thạch Nham đứng ờ một bên yên lặng thủ hộ đồng thời đem lãnh nhãn nhìn về phía 4 người tu luyện Tuyệt vọng áo nghĩa quanh đó.

Bốn người kia, ngoại trừ Ba khố Thần sắc không thay đồi ra, 3 người còn lại đều lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Dương Thanh Đế ần ẩn có một tia kiêng kị.

Trên người Dương Thanh Đế, bọn họ nhận thấy ba động đáng sợ của Tuyệt vọng áo nghĩa, loại ba động đó níu lấy tâm thần bọn họ, làm cho Tuyệt vọng áo nghĩa của bọn họ hơi bị quản chế, cái này làm bọn hắn âm thẩm sợ hãi bất an.

Ba người nhắm mắt cảm ứng rồi sắc mặt dần dần tái nhợt, tầm thần hoảng sợ mà lặng lẽ quyết định, trong chốc lát khi đoạt giải bắt đầu sẽ tận lực không chủ động trêu chọc Dương Thanh Đế.

Huyền Hà mục hiển kỳ quang âm thẩm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Dương Thanh Đế biểu lộ ra một tia kính ỷ.

Nửa ngày sau, Dương Thanh Đế phát ra một tiếng rít gào, toàn thân hắn ma huyầ sôi trào, khi tỉnh lại, trong hai con ngươi hiện ra một vòng đỏ hồng, hắn hít sâu một hơi chậm rãi tình táo lại nhìn Thạch Nham nói: “Có thể rỗi”.

Thạch Nham nhìn hắn một cái. phát hiện ra hắn chì là Hư Thần nhất trọng thiên cảnh giới nhưng trên người ba động cực kỳ huyền diệu, như đang từ từ kéo lên, thần lực tựa hồ như đang tiến hành dung hợp, mỗi một khắc đểu ở trở nên cường đại hơn.

“Có muốn cho ngươi thêm chút thời gian hay không?” Thạch Nham nói.

“Không cần”. Dương Thanh Đế lắc đầu, nhếch miệng ngạo nghễ nói: “Cho ta thời gian Thì cuộc chiến đấu này đâu còn gì khó khăn chứ, nó trở nên rất không thú vị, lúc này cảnh giới và lực lượng còn chưa toàn bộ dung họp, ta đang ở vào hoàn cảnh xấu, chiến đấu như vậy mới thống khoái, mới càng làm cho ta thòa mãn”.

Thạch Nham kinh ngạc sau đó cười nói: “Hảo”.

Hắn lao lên không trung cùng Huyền Hà sóng vai mà đứng rồi nói: “Có thể bắt đầu rồi”.

Nhìn xa xa, hắn phát hiện ra các đảo Hắc ám, Hủy diệt, Hỗn loạn, Hủ thục có một đám hung lệ khí tức phóng lên trời, tùy thời chuẩn bị ra tay vì khôi thủ vị mà nhỏ máu tươi.

“Minh Hạo, Phì Liệt Đặc, có thể bắt đầu rồi!” Huyền Hà đột nhiên kêu to, tiếng kêu xuyên thấu huyấ vân như lôi minh vang vọng đến các đảo nhỏ.

Xa xa. Minh Hạo, Phì Liệt Đặc đồng dạng dùng tiếng kêu gào đáp lại. trong tiếng kêu như long ngầm hổ gầm, biển máu nhấc lên kinh đào hải lâng, trên bầu trời rẩt nhiều dòng xoáy chuyển động

ầm ầm.

Tiếng kêu gào của bọn hắn tựa hồ như mở ra một trận pháp kỳ diệu nào đó, làm cho biển máu phát sinh cự đại biến cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.