Sát Thần

Chương 153: Chương 153: Ra mặt






Chiếc thuyền lá liễu nhỏ chỉ dài có bốn năm mét, phía trên mỗi một chiến thuyền nhỏ đó đều có ba bốn tên hải tặc, những tên hải tặc đó có làn da ngăm đen, nửa thân trên trần trụi, trên người có các loại hình xăm yêu thú và khô lâu.

Trên mười hai chiến thuyền lá liễu nhỏ, có hơn ba mươi người hải tặc, những hải tặc đó phần lớn đều ở cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị, còn có ba gã hải tặc ở cảnh giới Bách Kiếp nhất trùng thiên.

Đám hải tặc cầm trong tay đao xiên côn bổng, cười khà khà quái dị, đã vây quanh con thuyền của Lâm Đạt lại rất nhanh. Phụ cận toàn là đá ngầm, mà con thuyền của Lâm Đạt lại hơi lớn nên bắt đầu bỏ chạy thì rất bất lợi.

Nhưng những con thuyền lá liễu nhỏ đó, bởi vì dài nhỏ và hẹp nên cực kỳ linh hoạt, ở trong bãi đá ngầm chui tới chui lui giống như linh xà.

Đá ngầm nơi này, chẳng những không tạo thành trở ngại cho bọn họ, còn như là bức chắn thiên nhiên cho bọn chúng.

Tên đại hán cầm đầu có râu quai nón, thân trên để trần, từng khối trên cơ thể nổi trội, trên người đầy hình xăm quỷ quái, trong tay cầm lấy một cây lang nha bổng màu đen thật lớn, cứ mãi cười khặc khặc. Trên chiếc thuyền lá liễu nhỏ mà đại hán đó đang đứng có dựng cây cờ một mặt, trên cờ thêu con mắt nhỏ máu, lá cờ kia theo gió biển tung bay, con mắt nhỏ máu kia như chớp mắt, có vẻ rất là hung lệ đáng sợ.

Ngay từ đầu Lâm Đạt cũng không thèm để ý, nhưng mà sau khi nàng nhìn thấy lá cờ một mặt kia, khuôn mặt xinh đẹp chợt biến đổi, khẽ kêu:

- Các ngươi là Huyết Đồng của Hắc Thủy hải vực?

- Khà khà, mỹ nữ kiến thức rộng rãi, nếu nghe qua Huyết Đồng chúng ta, xem ra chuyện sẽ dễ làm hơn.

Đại hán có nửa bộ râu quai nón cười ha ha. Đám người Tạp Mông, Kiệt Đặc vừa nghe đám hải tặc này chính là Huyết Đồng thế lực hải tặc của Hắc Thủy hải vực, cũng đều run sợ biến sắc. Tạp Mông trước đó xuất khẩu cuồng ngôn lại nhíu mày thật chặt, biểu tình trầm trọng.

Huyết Đồng trước đây hoạt động ở Hắc Thủy hải vực, chưa bao giờ nói quy củ, ngay cả con thuyền của Thiên Trì Thánh Địa, Linh Bảo Động Thiên, Thánh Linh Giáo lui tới đều dám cướp sạch, Huyết Đồng làm việc càn rỡ, cuối cùng làm cho thế lực lớn của Hắc Thủy hải vực tiêu diệt, ở lại Hắc Thủy hải vực không nổi nữa mới bắt đầu lẻn sang hải vực khác. Sau khi Huyết Đồng lẻn đến hải vực khác, cũng làm việc phô trương như thế, chỉ cần chờ được cơ hội. Con thuyền của mười lăm thế lực lớn đều cướp không sót, một khi phát hiện không ổn, lại lập tức trốn sang hải vực khác, không ở cố định. Ở Vô Tận hải, Huyết Đồng chính là đám thế lực hải tặc khó chơi nhất, cũng là đám hải tặc làm cho mười lăm thế lực lớn đau đầu.

Bởi vậy vừa nghe nói những người này thế nhưng đến từ Huyết Đồng, bất luận là Tạp Mông hay là Lâm Đạt, biểu tình đều có chút không được tự nhiên, cảm thấy được tình hình không ổn.

- Chúng ta là người của Tam Thần Giáo xưa nay không có liên quan gì tới Huyết Đồng các ngươi cả, ngay cả chúng ta cũng dám có chủ ý sao?

Hoắc Kiệt lạnh lùng nghiêm mặt

- Tam Thần Giáo chúng ta hình như chưa từng có tiêu diệt các ngươi, tốt nhất các ngươi không nên chọc phiền toái, vì một ít vật tư không đáng giá, mà không cần thiết đắc tội với Tam Thần Giáo chúng ta?"

- Ha ha chỉ cần giết sạch đám các ngươi rồi, Tam Thần Giáo sao sẽ biết là chúng ta đã hạ thủ?

Đại hán có râu quai nón kia cuồng tiếu, nhìn Tạp Mông khinh thường, nói:

- Vừa rồi là tiểu tử ngươi nói đến bao nhiêu giết bấy nhiêu sao?

Sắc mặt Tạp Mông khó coi, hừ lạnh một tiếng.

- Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?

Lâm Đạt tiến lên một bước, lông mi nhíu chặt:

- Trên thuyền thật sự chỉ có một ít hòn đá đáng giá các ngươi muốn gây chiến sao?

- Mỹ nữ, ngươi theo chúng ta đi một chuyến về nhà của ta, đại ca đi đứng không tiện, muốn làm một vụ buôn bán với các ngươi. Buôn bán thành, chúng ta sẽ không làm gì các ngươi, nói không chừng còn có thể đưa tặng các ngươi vài thứ, thế nào?

Đại hán râu quai nón tươi cười nói.

- Lâm Đạt tỷ, không thể đi.

Kiệt Đặc nhịn không được nói

- Huyết Đồng thanh danh cực xấu, không biết có chủ ý âm độc gì.

- Khà khà, mỹ nữ, ngươi nói xem thế nào? Bàn chuyện buôn bán xong, các ngươi có thể bình yên vô sự rời đi, nếu không. . . Khà khà!

Đại hán râu quai nón nói.

- Được, ta đi xem thử.

Lâm Đạt trầm ngâm một chút, đột nhiên gật đầu đồng ý.

- Lâm Đạt, ta đi cùng với cô.

Tạp Mông biến sắc, thời khắc quan trọng hắn cũng không túng, nói:

- Hai người chúng ta cùng đi, ít nhiều cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

- Tiểu tử ngươi không thể đi.

Đại hán râu quai nón kia cười lạnh, lắc lắc đầu

- Cái loại như ngươi, đi chỉ làm chuyện xấu, ngươi hãy cứ an phận ở lại trên thuyền đi.

- Lâm Đạt, ta và cô cùng đi.

Nhưng vào lúc này, Thạch Nham không biết từ khi nào theo trong góc đi ra, vẻ mặt đạm mạc sóng vai đứng ở bên cạnh Lâm Đạt. Vẻ mặt đám người Tạp Mông, Hoắc Kiệt, Kiệt Đặc kinh ngạc, cổ quái nhìn về phía Thạch Nham.

- Tiểu tử, ngươi làm loạn gì đó?

Sắc mặt Tạp Mông lập tức âm trầm lại, hừ lạnh nói.

- Thạch Nham, ngươi đi làm gì?

Kiệt Đặc cũng la hoảng

- Ngươi đi cũng không giúp được cái gì? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Thạch Nham không có quan tâm mấy tên này, chỉ nhìn về phía Lâm Đạt, lạnh nhạt cười

- Có thể mang ta đi theo không?

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Đạt phức tạp vô cùng, sắc mặt âm tình bất định, hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, nhìn phía đại hán râu quai nón kia, nói:

- Ta mang theo người, không ngại chứ?

Tên râu quai nón cau mày, nhìn phía Thạch Nham xem xét vài lần, gật đầu nói:

- Có thể.

- Tốt.

Lâm Đạt liếc mắt nhìn Thạch Nham

- Ngươi đi theo ta.

- Ừm.

Lên trên thuyền của chúng tôi, nơi này nhiều đá ngầm lắm, thuyền các ngươi đi rất khó khăn." Tên râu quai nón thét to, một con thuyền lá liễu nhỏ nhanh chóng đến gần, trên thuyền kia có một tên Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, cười lạnh nói:

- Nhanh lên thuyền đi, không được lãng phí thời gian của đại ca ta.

Lâm Đạt không có do dự, thả người nhảy xuống, vững vàng hạ xuống trên chiếc thuyền lá liễu kia, khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, cũng nhảy theo sau khi Lâm Đạt đã nhảy xuống, điềm tĩnh cùng Lâm Đạt sóng vai đứng chung một chỗ học.

- Các huynh đệ, để lại một nửa canh chừng bọn họ.

Tên râu quai nón giương giọng hô to, chợt nói:

- Khổng lão nhị, đi thôi.

Đại hán cảnh giới Bách Kiếp trên thuyền Thạch Nham, gật đầu, thúc giục hai tên hải tặc bên cạnh chèo thuyền. Con thuyền lá liễu nhỏ xuyên qua giữa bãi đá ngầm, nhanh chóng đi về phía bên trái.

Không bao lâu, một con thuyền sắt bốn mươi mét, đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của Thạch Nham. Trên chiếc thuyền sắt có treo lá cờ gấm Huyết Đồng, trên boong tàu có một người trung niên mặt trắng hào hoa phong nhã, đôi mắt hí dài nhỏ, khóe miệng mang theo vẻ tươi cười, ngồi ở trên một chiếc xe lăn, hai chân thắn bị chặt đứt từ đầu gối xuống đưới, quả nhiên là đi đứng không tiện.

Trung niên nhân mặt trắng này có tu vi Bách Kiếp tam trùng thiên, Tinh Nguyên trong cơ thể hùng hậu tinh thuần, nhưng mà hai chân bị đứt nên chắc là thực lực giảm mạnh.

Ở phía sau hắn, hai mươi mấy tên hải tặc Huyết Đồng thì đa số ở cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị, một đám thân hình bưu hãn, bộ dáng hùng hổ tàn nhẫn.

- Các ngươi đi lên.

Chờ sau khi chiếc thuyền là liễu này sắp dựa vào con thuyền sắt kia, tên hải tặc ngoan độc được gọi là Khổng lão nhị, lên tiếng lạnh lùng ra lệnh hai người Thạch Nham.

Hai người Thạch Nham và Lâm Đạt, không nói chuyện theo thang dây từ boong tàu thả xuống đi lên.

- Kẻ hèn Lâm Tiếu Thường, hai vị có thể tới nơi này gặp ta, thật sự là khiến kẻ hèn này vui mừng.

Tên hải tặc trung niên mặt trắng kia ngồi ở trên xe lăn chắp tay, khóe miệng cười nói:

- Các ngươi đều là đê tử ngoại vi của Tam Thần Giáo sao?

- Đứng vậy.

Lâm Đạt gật đầu, nhíu mày nói:

- Không biết các hạ tìm chúng ta đến đây, có chuyện buôn bán gì muốn bàn?

- Hàng hóa trên thuyền các ngươi chắc là đưa đến hòn đảo của Cổ gia, đúng không?

Tên Lâm Tiếu Thường này bình tĩnh uống một ngụm trà, cười nói:

- Chúng ta muốn thêm vào trên thuyền các ngươi một vài thứ, hy vọng các ngươi có thể đem mấy thứ này đều giao cho người Cổ gia, thế nào?

- Thêm cái gì?

Lâm Đạt kinh ngạc

- Là gì vậy

- Không cần phải biết?

Lâm Tiếu Thường nhíu mày.

- Nhất định phải biết.

- Vậy được rồi chúng ta muốn thêm thùng thuốc nổ ở trên thuyền các ngươi.

Lâm Tiếu Thường mỉm cười

- Ý các vị thế nào?

- Các ngươi muốn đối phó Cổ gia?

Lâm Đạt khẽ kêu nói.

- Không sai.

Lâm Tiếu Thường gật gật đầu, khuôn mặt bỗng âm trầm lại

- Cổ gia đánh chúng ta không nhẹ, chúng ta cấp cho Cổ gia chút giáo huấn. Các ngươi chỉ cần dựa theo phân phó của chúng ta đưa thuốc nổ đến Cổ gia. Đến lúc đó một khi các ngươi rời đi, chúng ta sẽ dẫn nổ thuốc nổ, người của Cổ gia tiếp nhận hàng hóa sẽ nổ chết hết yên tâm đi, không có người biết là các ngươi đưa vật tư có vấn đề.

- Không được.

Lâm Đạt lắc đầu

- Làm gì cũng có quy tắc, Tam Thần Giáo chúng ta và Cổ gia là quan hệ minh hữu, ta không thể hại Cổ gia. Trên đời không hề bức tường nào che kín được gió, việc này một khi bại lộ chẳng những chúng ta sẽ bị Tam Thần Giáo xử tử, người nhà của chúng ta cũng khó tránh kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không giúp các ngươi.

- Không thương lượng được sao?

Lâm Tiếu Thường híp mắt. Lại cúi đầu uống tiếp một ngụm trà.

- Việc này tuyệt đối không thể!

Lâm Đạt nói như chém đi chặt sắt.

- Ngươi không đồng ý, không có nghĩa là người khác không đồng ý.

Lâm Tiếu Thường ngẩng đầu, lần này lại không nhìn về hướng Lâm Đạt, mà là nhìn phía Thạch Nham

- Tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi gật đầu, chúng ta có thể xử lý nữ nhân này. Sau đó đưa ngươi lên làm thủ lãnh trên thuyền, chỉ cần ngươi giúp chúng ta đưa hàng cho Cổ gia, thế nào?

- Ta rất thích giúp các ngươi đối phó Cổ gia.

Thạch Nham cười lạnh nhạt. Lâm Đạt biến sắc, nhìn Thạch Nham đầy cừu hận, quát:

- Ngươi là cái loại lòng lang

- Tốt tốt tốt!

Tâm tình Lâm Tiếu Thường sung sướng, hướng về phía tên râu quai nón và Khổng lão nhị gật gật đầu, nói:

- Nha đầu kia vô dụng, bắt ả để vài người các ngươi cùng hưởng thụ, sau đó trực tiếp xử lý.

- Đã biết đại ca, khà khà, nha đầu kia chốc lát nữa ta sẽ nếm thử trước.

Tên râu quai nón cười lớn, cùng tên Khổng lão nhị kia chậm rãi đi tới gần Lâm Đạt.

Hai người đều giống Lâm Đạt, đều có cảnh giới Bách Kiếp, bây giờ trên thuyền này còn có mười mấy tên hải tặc cảnh giới Tiên Thiên, Nhân Vị, hơn nữa còn có Lâm Tiếu Thường, Lâm Đạt e là có chạy đằng trời.

- Ngươi cho là hắn có thể phục chúng sao?

Lâm Đạt lạnh lùng cười, oán hận nhìn Thạch Nham

- Hắn vốn không phải người của Tam Thần Giáo chúng ta! Chuyện hắn cầm đầu, người Cổ gia sẽ không chấp nhận. Thuyền viên trên thuyền cũng sẽ không chấp nhận hắn lãnh đạo, các ngươi sẽ phí công thôi.

Lâm Tiếu Thường sửng sốt, cười tủm tỉm nhìn Thạch Nham

- Tiểu huynh đệ, ngươi có thể bắt thuyền viên kia không?

- Một mình ta muốn bắt cũng không được, nhưng mà có thêm các ngươi chắc là có thể thu phục.

Thạch Nham cười cười

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta không muốn chết, ta biết nên làm thế nào.

- Ừm, có tiền đồ.

Lâm Tiếu Thường dựa lưng vào sau xe lăn, duỗi cái thắt lương, hì hì nói:

- Tiểu huynh đệ, nếu ngươi có hứng thú với nha đầu kia, trong chốc lát cũng có thể nếm thử mùi vị, nhưng mà ngươi phải chờ hai huynh đệ của ta chơi trước, ừm, cho ngươi làm người thứ ba cưỡi lên nàng thế nào? Đủ nể mặt ngươi rồi chứ?

- Đa tạ

Thạch Nham cúi đầu chắp tay nói lời cảm tạ, ánh mắt lại lạnh lùng thấu xương, sát khí trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Hắn sở dĩ phải cùng Lâm Đạt đến đây, là chuẩn bị lấy tánh mạng những người này để khôi phục lực lượng bản thân, hắn tuy rằng cũng muốn đối phó Cổ gia, nhưng việc cấp bách cũng là phải bằng tốc độ nhanh nhất trước tiên khôi phục lực lượng trong cơ thể. Hắn âm thầm cộng lại, ước tính lực lượng kỳ dị do những người này tử vong hình thành, chắc là không sai biệt lắm đủ để hắn khôi phục lại như lúc ban đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.