Rất nhiều người đều cho rằng Thạch Nham điên rồi.
Dùng tu vi thiên vị nhất trọng thiên chi cảnh giao thủ với cường giả Thông thần chi cảnh, chênh lệch lớn như vậy thì sao có thể thắng được?
Phía trên kiến trúc chủ của Dương gia, đám người Dương Mạc vẻ mặt lo lắng, không biết Thạch Nham rốt cuộc có chỗ dựa gì.
Các võ giả hải tộc, nhân tộc Phía dưới cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, đều hết sức chăm chú nhìn về phía hắn, yên lặng chờ gì đó.
" Tộc trưởng, người này có phải điên rồi hay không?"
Trong đám người, Phỉ Nhã nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt cũng không thể lý giải, nhẹ giọng hỏi.
Mỹ phụ xà nhân Đầu đội đấu lạp tựa hồ đang lặng lẽ nhìn chăm chú vào Thạch Nham, xem hắn sẽ có thủ đoạn kinh thiên động địa gì.
"Kẻ cả gan khẩu xuất cuồng ngôn, hoặc là thần trí có vấn đề, hoặc là có thực lực ngạo nhân. Tiểu tử này không giống như là không biết, ta thấy hắn tất nhiên có chỗ dựa, chúng ta cứ tĩnh quan kì biến đi." Mỹ phụ Xà nhân chậm rãi nói, trong lòng cũng tràn ngập chờ mong.
Một ố cao thủ hải tộc đứng lẫn trong đám người, che giấu khí tức cũng đều cau mày.
Trong nhất thời, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung trên người một người.
Trước mắt bao người, Thạch Nham hai mắt dần dần đỏ đậm, bỗng nhiên dùng tâm thần liên thông với Huyết Văn Giới, truyền ra ý thức cường đại, muốn Huyết Văn Giới phối hợp với hắn.
Trước khi động thủ hắn đã liên thông với Huyết Văn Giới, linh hồn trong Huyết Văn Giới tuy rằng không truyền đến câu trả lời chính xác, nhưng hắn biết giới linh tất nhiên vào thời điểm mấu chốt sẽ cung cấp trợ lực cho hắn.
Quả nhiên, niệm đầu dạo qua một vòng trong Huyết Văn Giới, Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh Thần, Địa Tâm Hỏa, ba loại sinh mệnh thể kỳ dị trong đó đột nhiên phát sinh dị động.
Ba đoàn năng lượng ba động quỷ dị trong khoảnh khắc bao lấy ba sinh mệnh thể này, một loại năng lượng ba động khiến cho người ta linh hồn kinh hãi lập tức từ trên ba loại sinh mệnh thể phóng thích ra.
Một cỗ năng lượng cường hãn vô cùng từ trong Huyết Văn Giới ùa ra, trong nháy mắt đã rót vào tinh nguyên quang đoàn ở bụng hắn.
Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh Thần, Địa Tâm Hỏa lại dung hợp làm một, xen lẫn trong tinh nguyên quang đoàn của hắn, như đồ án Thái Cực âm dương ngư, do Thánh Linh Thần nối với Huyền Băng Hàn Diễm và Địa Tâm Hỏa, chuyển vận lực lượng khủng bố đủ để khiến võ giả Thông Thần cảnh cũng phải hoảng sợ cho hắn.
Hai mắt đỏ ngầu, năng lượng tiêu cực rất nhanh trào ra, lực lượng nhanh chóng sinh trưởng, từ trong Huyết Văn Giới, đột nhiên truyền đến khí tức của cự kiếm thần bí.
Cự kiếm hóa thành một đạo huyết quang, bỗng nhiên chui ra từ trong lòng bàn tay hắn.
Một cỗ khí tức năng lượng thô bạo, tà ác, điên cuồng trong khoảnh khắc tràn ngập, trong một khắc này, năng lượng ba động bình thản trên người Thạch Nham đã xảy ra biến hóa khó có thể tưởng tượng.
"Ta cũng muốn xem ngươi làm sao đỡ được công kích của ta!"
Thạch Nham nhếch miệng cười to, cảm thụ được năng lượng ba động cuồn cuồn không dứt, đột nhiên quán lực lượng trong cơ thể vào cự kiếm, từng con mắt trên cự kiếm dần dần mở ra, mắt đỏ như máu làm cho người ta sợ hãi cực kỳ, giống như ác ma ngủ đông ở sâu trong tại địa ngục muốn xuống thế giới.
Kết giới cực lớn Bao phủ phía trên thành hoang truyền ra tiếng vang kỳ dị, kết giới do cường giả Thông Thần cảnh xây dựng ra này tựa hồ có chút không chịu nổi sự thay đổi của đợt năng lượng cường hãn này, không ngờ hiện ra dấu hiệu sắp vỡ.
Các cường giả của hải tộc biến sắc, mắt đột nhiên sáng lên.
Tộc trưởng Xà Nhân tộc, mắt đẹp dưới đấu lạp chiếu ra tia sáng kỳ dị, bỗng nhiên kinh hô: "Lực lượng ba động mạnh quá!"
Phỉ Nhã chấn động, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng hung cuồng bạo, lấy Thạch Nham làm trung tâm, đột nhiên tỏa ra bốn phương tám hướng.
Rất nhiều võ giả hải tộc phía dưới Thạch Nham dưới năng lượng ba động cuồng bạo đó đều lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy ngay cả thở cũng khó khăn, giống như có một tòa núi cao vạn trượng trực tiếp đè trên đỉnh đầu bọn họ, khiến cho bọn họ đầu gối như nhũn ra, muốn quỳ rạp trên đất.
"Cẩn thận!"
" Cách này tiểu tử này xa một chút!"
" Trời ạ, thế này là sao? Trên người tiểu tử này làm sao có thể có năng lượng ba động mãnh liệt như vậy?Ta không phải sinh ra ảo giác chứ?"
" Không thể !Tuyệt đối không thể!"
" Võ giả Thiên vị cảnh nhất quyết không thể có lực lượng cường hãn như vậy."
Bất luận là hải tộc, hay là nhân loại, lúc này toàn bộ đều kinh hãi hét lên, đều tránh né, sợ bị năng lượng của Thạch Nham ép cho chân vỡ tan.
Cự kiếm thần bí mọc ra từng con mắt đó chiếu ra quang mang màu đỏ, không có bất kỳ chiêu thức hoa mỹ nào, trực tiếp bổ về phía Bào Văn.
Khai thiên tích địa khai thiên tích địa, một loại năng lượng ba động khủng bố khiến cho người ta tâm thần kinh hãi ầm ầm bắn về phía Bào Văn.
Không gian truyền ra ngũ sắc quang hoa kỳ dị, dưới một kiếm này không gian dưới đáy biển tựa hồ có chút không chịu nổi, rạn nứt.
Kết giới vặn vẹo biến ảo, hấp thu tất cả thiên địa nguyên khí của thành hoang, mở ra năng lượng phòng ngự mạnh nhất mới không vỡ tan.
Bào Văn cũng biến sắc, vẻ mặt kinh ngạc, không nhịn được kinh hãi hét lên: "Ngươi... Ngươi không ngờ, không ngờ có năng lượng này?"
Cự kiếm không vì lời nói của hắn mà dừng lại, phóng xuất ra hồng màu máu, như muốn bổ đôi thiên địa, đột nhiên bắn về phía hắn.
Đuôi bò cạp của Bào Văn truyền ra tiếng run rẩy mãnh liệt, lân giáp ở hai má dầy đặc, từng dòng quang hoa ám nâu từ trên người hắn tỏa ra, hình thành một cột sáng cột sáng, hung hăng va chạm vào hồng quang của cự kiếm.
"Rắc!"
Cột sáng do quang hoa ám ngưng luyện ra vừa chạm vào hồng quang của cự kiếm thì liền bị tách làm hai.
Một kích Bào Văn toàn lực ngưng luyện ra không ngờ không thể ngăn cản được chút nào.
Mọi người đều cả kinh!
Huyết quang cầu vồng, thế đi không thể ngăn cản, vẫn tà tà bổ tới.
Đuôi bò cạp của Bào Văn run rẩy không thôi, đột nhiên phun ra một đạo lục quang.
Trong lục quang, một thanh tiểu kiếm xanh biếc phóng xuất ra ý cảnh cất chứa vạn vật, tiểu kiếm đó vừa ra, kết giới phía trên thành hoang liền hấp thu thiên địa nguyên khí rồi điên cuồng rót vào trong đó.
Tiểu kiếm không ngừng bành trướng, trở nên càng lúc càng lớn, hấp thu thiên địa nguyên khí cũng nhanh hơn.
Một số võ giả tu vi yếu kém trên người tất nhiên cũng chịu ảnh hưởng, đều bị tiểu kiếm màu xanh lục hấp thu năng lượng trên người, khiến uy thế của tiểu kiếm càng ngày càng mạnh.
Mũi kiếm của Tiểu kiếm hiện ra những ảo tượng bò cạp nhỏ, như đang rung đùi đắc ý, phóng xuất ra năng lượng tinh thần âm trầm băng hàn.
Ảo tượng bò cạp độc rất sống động, tựa hồ đang không ngừng hút kéo các loại năng lượng thiên địa.
Đột nhiên, ảo tượng bò cạp độc trở nên cực lớn, từ mũi kiếm bay ra đâm về phía Thạch Nham.
Đồng thời, tiểu kiếm đó cũng hóa thành một đạo lục quang trực tiếp bay tới cự kiếm của Thạch Nham.
Hai bút cùng vẽ.
Bào Văn muốn dựa vào tiểu kiếm dể chặn cự kiếm thần bí của Thạch Nham, lợi dụng ảo tượng bò cạp độc do một dòng thần niệm và năng lượng ngưng kết ra đánh chết bản nhân Thạch Nham.
Hắn đánh như ý toán bàn.
Thạch Nham lắc đầu cười lạnh, thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ hay nhỉ."
Phía trên cự kiếm Thần bí, trong những con mắt đỏ như máu truyền ra tinh thần ba động tà ác kỳ dị.
Ảo tượng Bò cạp độc mới rời khỏi tiểu kiếm màu xanh lục trăm mét, còn cách Thạch Nham rất xa thì đột nhiên bị lực lượng vô hình ảnh hưởng, tức đình trệ trong hư không.
Từng đạo huyết quang từ trong tròng mắt đỏ như máu bắn ra, hạt mưa màu đỏ đánh vào ảo tượng bò cạp độc.
Ảo tượng bò cạp độc hư bị mưa a xít ăn mòn, bị hạt mưa màu máu đánh thủng lỗ chổ.
Cùng lúc đó cự kiếm thần bí đột nhiên chém lên tiểu kiếm màu xanh lục của Bào Văn, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, tiểu kiếm tiểu kiếm bị huyết quang bao trùm, bị năng lượng tà ác xâm nhập vào khí linh, hào quang lập tức ảm đạm.
"Keng!"
Tiểu kiếm màu xanh lục lắc lư một chút giữa không trung rồi trực tiếp mất linh khí.
Thân hình Bào Văn đột nhiên lắc lư, tựa hồ như bị búa đập trúng ngực, toàn bộ khí thế mất sạch.
Cự kiếm hồng quang đại thịnh, năng lượng ba động tà ác quả thực kinh thiên động địa, dưới sự thúc dục của ba loại sinh mệnh thể kỳ dị Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh Thần, Địa Tâm Hỏa, phóng xuất ra một bộ phận lực lượng thực sự, tiếp tục áp chế Bào Văn.
Bào Văn sắc mặt tái nhợt, lúc này dũng khí không còn, vội vàng lui về phía sau.
Cự kiếm như là bám theo hắn, bất luận Bào Văn tránh đi đâu, cự kiếm cũng sẽ ngay lập tức tới gần, bám chặt không tha, khiến hắn chật vật không chịu nổi, né qua né lại trong đám người.
Võ giả của hải tộc bà nhân tộc lúc này cũng đều bắt đầu kinh hoảng né tránh.
Vừa nhìn thấy Bào Văn tới, những người đó liền chửi ầm cả lên, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất rời xa Bào Văn.
Cự kiếm đi qua đâu, không ngừng phóng xuất ra năng lượng ba động tà ác, võ giả nào tới gần thì sắc mặt dại ra, như là bị lực lượng linh hồn tà ác nào đó xâm nhập, đứng sững tại chỗ.
Gà bay chó nhảy.
Bởi vì trốn tránh Bào Văn, khiến các võ giả cũng chạy theo, khiến cho tất cả võ giả trong Dương gia đều bắt đầu không ngừng biến ảo phương vị, hết sức tránh né Bào Văn, tránh né một thanh cự kiếm thần bí đuổi sát không tha đó.
" Ngươi muốn ta đỡ một kích của ngươi ư?"
Thạch Nham bồng bềnh ở trên trời, nhếch miệng cười lạnh, lắc đầu châm chọc: "Ta ở chỗ này chờ, công kích của ngươi đâu? Ngươi không phải chỉ biết chạy trối chết thôi chứ hả? Võ giả Thông Thần cảnh chẳng lẽ chỉ có chừng đó bản sự thôi à?"
Bào Văn làm sao còn dám dong dài?
Ngay cả bí bảo thánh cấp tu luyện bằng tính mạng còn bị đánh tan rồi, cho dù là còn bí bảo thì hắn cũng không dám lấy ra nữa.
Mọi người của Dương gia bỗng nhiên cười ha hả hưng phấn, ai nấy vẻ mặt đỏ bừng, tay nắm chặt.
Tất cả vũ nhục phải chịu Trong khoảng thời gian này, vào một khắc này tựa hồ đã được đòi lại.
Thạch Nham chỉ bằng vào sức của một người không ngờ thật sự đã áp chế Bào Văn Thông Thần cảnh, khiến Bào Văn chỉ có thể trốn tránh, ngay cả công kích cũng không dám.
Biến cố Như vậy đừng nói bọn họ kinh sợ, ngay cả tộc trưởng của Xà Nhân tộc trước chuyện cũng có đánh giá cực cao về Thạch Nham cũng ngây ngẩn cả người.
Nửa ngày sau, tộc trưởng của Xà Nhân tộc mới lắc đầu thở dài, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Từ nay về sau, Dương gia trừ Dương Thanh đế ra còn có một Thạch Nham đáng để chúng ta chú ý. Cho dù là Dương Thanh đế khi trẻ tuổi cũng không đạt được thành tựu như tiểu tử này, xem ra Dương gia quả nhiên vẫn là Dương gia, sẽ không bởi vì Dương Thanh đế bị giam cầm mà không gượng dậy nổi." Phỉ Nhã vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn thanh niên ngạo nghễ bồng bềnh trên trời, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu nói: "Thì ra hắn không phải cuồng vọng tự đại, mà là quả thật có thể áp chế thực lực của Bào Văn, ta vẫn coi thường hắn. Thật sự là không thể tin được, một người chỉ có tu vi Thiên vị cảnh lại có thể đánh cho Bào Văn chỉ lo chạy trối chết."