"Ngươi thấy hết rồi?" Mỹ nữ cắn hàm răng trắng, trong mắt ẩn chứa sát khí.
"Chỉ cần lộ ra, ta tự nhiên thấy hết." Thạch Nham gật đầu, sự thật đã xảy ra, phủ nhận cũng không thể thay đổi cái gì, không bằng thản nhiên thừa nhận.
"Đẹp không?"
"Da trắng phúng phính, vểnh cao đẫy đà, quả thật rất đẹp." Thạch Nham nghiêm túc nói, ánh mắt trong sáng, không một chút chột dạ.
"Còn muốn nhìn nữa không?" Thân thể Mặc Nhan Ngọc run lên, tức đến tận phổi, gặp qua vô sỉ nhưng chưa thấy qua vô sỉ quang minh chính đại như vậy.
"Nếu cô nguyện ý cởi quần lại nữa ta cũng không ngại xem tiếp, ta rất vui lòng quan sát tỉ mỉ hơn." Thạch Nham tiêu sái thản nhiên cười khẽ.
Thạch Nham hiển nhiên không phải ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo. Trước khi chưa có tới đến thế giới này, sau mỗi một lần hắn vận động cực hạn đều sẽ tìm một số mỹ nữ thả lỏng. Vận động cực hạn là lạc thú lớn nhất của hắn, mà nữ nhân lại là thuốc điều hòa không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Mặc Nhan Ngọc thiếu chút nữa phải nhảy dựng lên.
Tên này rốt cuộc là loại người nào chứ? Lệ quỷ hình đồng gầy trơ cả xương hỗn đản này, không biết từ địa phương nào nhảy ra, mỗi một câu đều chẳng biết xấu hổ, còn cố tình làm vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn, nếu vô sỉ cũng là một loại cảnh giới, sợ là tên này đã tu đến mức tận cùng.
Mặc Nhan Ngọc liên tục hít sâu vài lần, bộ ngực sữa ưỡn thẳng cao ngất liên tục phập phồng, kềm chế xúc động xông lên tháo Thạch Nham thành tám khối, không giận dữ cười: "Tốt! Tốt lắm! Rất tốt!"
Thạch Nham nghe nàng nói như vậy, trong lòng vui mừng, tươi cười ái muội, "Hóa ra ngươi thật sự không ngại. Tốt lắm, ngươi cởi đi, ta mỏi mắt mong chờ, vừa rồi thật đúng là không nhìn cẩn thận, lần này ta sẽ dụng tâm hơn."
Mặc Nhan Ngọc ngẩn người, ngay từ đầu còn không có biết rõ ý của Thạch Nham, đột nhiên phản ứng lại, vốn nàng đang chuẩn bị hỏi rõ thân phận rồi mới động thủ, rốt cuộc bây giờ kiềm chế không được, chửi ầm lên: "Tốt cái đầu mẹ ngươi!"
Lời nói vừa ra, Mặc Nhan Ngọc hai tay đan lại, thiên thiên ngọc thủ thanh quang rực rỡ đột nhiên tách ra, một thanh quang hình bán nguyệt, như tia chớp bắn tới hướng Thạch Nham cực nhanh.
"Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm!"
Thanh quang hình trăng non tiến lên, dập nát tất cả bụi cây và lá chuối giữa hai người, thế đi như trường hồng, tia chớp trảm vào giữa ngực Thạch Nham.
"Oành!"
Thạch Nham theo tiếng bay đi, thân hình gầy trơ xương bay về sau, ngã vào một cụm lá chối.
Ngực như bị đao cắt, đau nóng rát, miệng vết thương dài nhỏ mà sâu có thể thấy được xương cốt, máu tươi đầm đìa, chỉ thêm một chút nữa là sẽ lấy đi tánh mạng hắn.
Sau một kích "Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm", tất cả chướng ngại vật giữa hai người đều bị dọn sạch không còn, để lộ ra một con đường nhỏ trộn lẫn mùi cháy khét.
Mặc Nhan Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi đi đến.
Thạch Nham vẻ mặt dần lạnh lùng, đau đớn ở ngực khiến hắn nhận thấy đối phương làm thật. Một kích này đã hoàn toàn khiến hắn thanh tỉnh lại.
Ở thế giới kia của hắn nếu xảy ra chuyện tương tự, nhà gái nhiều lắm mắng một hai câu lưu manh. Hơn nữa thì cũng chỉ sẽ lấy pháp luật giải quyết, tuyệt không muốn chết muốn sống.
Hắn vừa mới đến chỗ này, còn chưa thích ứng tác phong tàn khốc mạng người ở đây như rơm rạ.
Nhất là ở trong U Ám sâm lâm, bởi vì U Ám sâm lâm ở giữa các quốc gia, không bị một quốc gia nào quản thúc. Hơn hết yêu thú hoành hành, ẩn giấu các loại dược liệu hiếm quý, cường đại Võ Giả coi nơi này trở thành nơi tôi luyện, dong binh và thương đội coi nơi này trở thành thiên nhiên bảo khố.
Ở trong U Ám sâm lâm cường giả không bị ước thúc, bởi vì yêu thú và dược liệu hiếm quý mà nơi này thường xuyên diễn ra hoạt động giết người cướp của. Có đôi khi đồng bọn kết bạn cùng đến đây, thời điểm mấu chốt cũng sẽ đâm ngươi một đao, đây là một nơi điên cuồng!
Ở trong này cường đại Võ Giả có thể muốn làm gì thì làm! Kẻ yếu ngay cả quyền lợi trình bày chi tiết cũng không có!
Chính là vì như thế, hắn mới không có phòng bị, bởi vì hắn căn vốn không ngờ đối phương sẽ bởi vì việc nhỏ này mà hạ sát thủ.
Thạch Nham bỗng nhiên thanh tỉnh!
Trong cơ thể một tia Tinh Nguyên mỏng manh kia, không biết khi nào thì tụ tập đến vết thương trước ngực, đang lặng lẽ chữa trị vết thương. Tinh Nguyên đi qua, cảm giác nóng rát đau đớn ở miệng vết thương đại giảm.
"Sàn sạt! Sàn sạt!" Tiếng chân bước đến im lặng vang lên.
Thạch Nham rất nhanh đứng lên tại chỗ, bình tĩnh nhìn Mặc Nhan Ngọc đi thong thả đến, nói: "Ngươi muốn giết ta?"
"Thế mà còn chưa có chết." Mặc Nhan Ngọc lông mi khẽ nhíu lại, dừng lại trước người Thạch Nham hai mươi lăm mét, nàng hơi kinh ngạc liếc mắt cẩn thận đánh giá Thạch Nham, nói: "Trong cơ thể có Tinh Nguyên lưu động, hóa ra vẫn là tên tiểu Võ Giả bất nhập lưu, xem ra vừa rồi là ta xuống tay nhẹ..."
Thạch Nham sắc mặt trầm xuống, không hề nhiều lời, lập tức tập trung tinh thần ứng phó, hắn biết Mặc Nhan Ngọc còn có thể động thủ.
Tinh thần lực chưa từng có tập trung, trước sự sống chết Thạch Nham điều chỉnh bản thân, rất nhanh lại nhớ tới bình tĩnh tự nhiên khi khiêu chiến cực hạn.
Hắn dường như đã không cảm thấy đau đớn trước ngực, chỉ cảm thấy trong cơ thể một tia Tinh Nguyên mỏng manh ở trong gân mạch toàn thân hắn nhanh chóng lưu động, tốc độ càng lúc càng nhanh. Ngay sau đó một ý niệm cáu kỉnh thô bạo từ đáy lòng hắn xuất hiện, đầu óc hắn nổ vang, chấn động mạnh, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đột nhiên yên tĩnh.
"Oành oành! Oành oành!"
Hắn có thể nghe được rõ tiếng tim mình đập, theo tiếng tim đập dần dần nhanh hơn, tế bào cả người hắn dường như hoạt động quỷ dị! Tế bào lỗ chân lông trở nên cực kỳ mẫn cảm với mọi thứ chung quanh, thậm chí khi hắn có thể cảm thấy được gió nhẹ hất tóc sau gáy, sợi tóc rung động cực kỳ mỏng manh...
Một tia lực lượng kỳ dị từ trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo trong cơ thể tràn ra, dũng mãnh tiến vào cốt cách gân mạch, như là vô số dòng điện đang nhanh chóng lưu động trong cơ thể hắn...
Sau khi hai mắt đau đớn một lúc, hắn đột nhiên thấy toàn bộ thế giới đều biến thành màu sắc tươi đẹp, ánh mắt có thể thấy được trên lá chuối ngoài năm mươi mét có hoa văn tinh mịn. Hắn nhìn nữ nhân xinh đẹp phía đối diện kia nhưng lại xuất thủ ngoan độc, có thể nhận thấy trong gân mạch cánh tay ngọc như ngó sen trắng có từng tia Tinh Nguyên đang lưu động theo quy luật riêng...
Hoàn cảnh vẫn không thay đổi, nhưng mà toàn bộ thế giới trong mắt hắn đều thay đổi không giống với trước kia.
Hắn còn chưa kịp thể hội loại cảm giác kỳ diệu này, đột nhiên hắn phát hiện tốc độ từng tia Tinh Nguyên lưu động trong cánh tay ngọc nữ nhân đối diện, mạnh và nhanh hơn gấp đôi!
Lông tơ toàn thân Thạch Nham đột nhiên dựng đứng!
Không chút nghĩ ngợi, Thạch Nham gần như theo bản năng dẫm chân trái, một lực lượng mạnh mẽ đột nhiên từ lòng bàn chân phụt ra, thân hình Thạch Nham rất nhanh lướt ngang bên phải ba mét.
Lại là một thanh quang hình cung bán nguyệt nguy hiểm theo từ bên cạnh hắn xẹt qua!
Thanh quang khí thế mạnh mẽ, quét sạch tất cả chướng ngại vật ở bên trái hai mét tới phía sau năm mươi mét. Đây là một đợt tấn công so với trước càng hung hiểm hơn, lực lượng tập kích trí mạng càng tinh luyện hơn!
Lưng Thạch Nham đổ mồ hôi lạnh, lại không ngừng hưng phấn.
Hắn bỗng nhiên phát hiện loại chiến đấu không đến một giây là có thể quyết định sinh tử, quả thực kích thích tột đỉnh! -- Hắn coi loại chiến đấu giữa sống và chết, trở thành một loại vận động cực hạn khác!
Ở thế giới ban đầu, hắn có thể khiêu chiến các loại vận động cực hạn. Nhưng pháp luật, đạo đức và lý trí lại giống một nhà tù thật lớn hạn chế hắn, hắn không thể không có ước thúc nào muốn làm gì thì làm, không thể hoàn toàn phóng túng, không thể giẫm lên ranh giới pháp luật và đạo đức.
Nhưng ở đây, tại thế giới cường giả vi tôn! Đúng là không gì không thể!
Hắn đột nhiên cảm thấy nơi này rất thích hợp với hắn! Nơi này có lẽ sẽ là thiên đường của hắn!
...
"Ồ!" Mặc Nhan Ngọc nhịn không được thở nhẹ một tiếng, nàng không có đoán được Thạch Nham có thể tránh né. Nàng tự tin Thạch Nham sẽ trúng một kích này tan xương nát thịt, cho nên cũng không có chuẩn bị công kích tiếp.
Một tiếng thở nhẹ, làm cho Thạch Nham đang hưng phấn đến điên cuồng tỉnh lại, Thạch Nham từ trong mộng đẹp trở về sự thật.
Không có do dự, Thạch Nham nhanh như viên hầu nhảy lên, đưa tay bắt lấy một nhuyễn đằng từ trên cổ thụ buông xuống, lắc lư thân hình lộn về phía trước, buông tay thân mình hắn quăng lên cao, lại như tia chớp đưa tay bắt lấy một cây nhuyễn đằng khác, hành động lưu loát liên tục mượn nhuyễn đằng bay nhảy, dùng phương thức này nhanh chóng tiếp cận Mặc Nhan Ngọc.
Tay không leo nham thạch, thường xuyên lợi dụng mạn đằng trên núi, đối với Thạch Nham loại người cuồng nhiệt cực hạn mà nói, mượn mạn đằng lắc lư tiến lên hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Thạch Nham như là một con hầu tử hoang dã, thân thể lúc nhuyễn đằng đong đưa không cố định, cực kỳ nhanh nhẹn di chuyển thoải mái, không có quỹ tích cố định bay đi, cách Mặc Nhan Ngọc càng lúc càng gần.
Mặc Nhan Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Thanh Hồ Bán Nguyệt Trảm" bay lên, nhuyễn đằng dài như con rắn từ chỗ Thạch Nham bị trảm rơi xuống. Nhưng mà Thạch Nham đều có thể từ chỗ hiểm tránh né hết, sớm chuyển đến một cây nhuyễn đằng khác, khiến nàng vẫn không thể đánh trúng.
Lúc Thạch Nham vận động tâm như gương sáng, có thể cảm thấy rõ lực lượng trong cánh tay Mặc Nhan Ngọc nổi lên dao động, nên mới có thể tránh trước, mỗi khi ở thời khắc mấu chốt liền né thoát.
Khi vận động, Thạch Nham nhận thấy máu Huyết Trì đã cải biến hắn, khối thân thể vốn gầy yếu, vận động phụ tải cao cực nhanh chẳng những không có liên lụy hắn, còn làm hắn cảm nhận sâu sắc, có thể biết rõ ngay cả thân thể lực đạo và sự mềm dẻo thậm chí đều vượt qua thân thể sau mười năm ma luyện ban đầu của hắn!
"Xoạt!"
Tiếng rít của một hình cung bán nguyệt sắc bén trảm xuống, chặt đứt mười căn nhuyễn đằng phía sau hắn, sau khi Mặc Nhan Ngọc tụ tập Tinh Nguyên bùng nổ, bỗng bị kiềm hãm.
Chính là lúc này!
Thạch Nham đột nhiên từ trên trời bay xuống, như chim diều dâu đánh mạnh về phía Mặc Nhan Ngọc, trước khi Tinh Nguyên của nàng con chưa tụ tập lại, đánh lên người nàng chuẩn xác vô cùng.
"Oành!" Mặc Nhan Ngọc ngửa mặt lên trời ngã xuống đất.
Thạch Nham mặt đối mặt đặt ở trên người nàng, tay chân như bạch tuộc rất nhanh khóa chặt thân hình mềm mại của nàng. Thân thể Mặc Nhan Ngọc đường cong nhấp nhô, bị Thạch Nham khóa chặt, bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất như ngọn núi của nàng bị ép dẹp thành cái bánh tròn, kề sát vào ngực Thạch Nham còn đang đổ máu.
Thạch Nham chỉ cảm thấy miệng đầy hương thơm, cả người thấy thoải mái nói không nên lời. Trong lòng thầm khen nữ nhân này quả nhiên là hàng thật đồ thật, không giống nữ nhân thế giới kia của hắn, nhìn như trước ngực to căng, kỳ thật phần lớn đều là độn thêm nội y thật dày, sau khi cởi nội y ra mới phát hiện so với tường còn bằng phẳng hơn.
"Buông ra." Mặc Nhan Ngọc vẻ mặt chán ghét, nhưng cũng không có giãy dụa kịch liệt, cường ngạnh nói: "Nếu muốn chết cho thống khoái, lập tức buông tay ra!"
Mặc Nhan Ngọc gương mặt xinh biến đổi, không đợi nàng phản ứng, liền phát hiện thân thể thánh khiết của mình chưa bao giờ bị xâm phạm, lại bị tên hỗn đản này đè lên người, tay tên hỗn đản này cũng không thành thật, lại lặng lẽ sờ lên mông mình, hơn nữa bắt đầu xoa bóp thô bạo...
Mặc Nhan Ngọc giận tím mặt, "Võ Hồn" trong cơ thể ẩn chứa lực lượng đáng sợ phút chốc bùng nổ.
Thạch Nham đang làm càn hưởng thụ, chỉ cảm thấy từ toàn thân mỹ nữ này đột nhiên xuất hiện dòng điện đáng sợ. Thân thể hắn nháy mắt tê liệt, tay chân vô lực, một thân lực lượng vận dụng không được.
Mặc Nhan Ngọc đẩy mạnh Thạch Nham ra, hai tròng mắt băng hàn thấu xương, nhìn chằm chằm Thạch Nham ngữa mặt lên trời một hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nghĩ chết dễ dàng như vậy!"
Mặc Nhan Ngọc xách Thạch Nham như cọng lông, mặt lạnh lùng xuyên qua lùm cây, lao đi rất nhanh đến chỗ tiếng người ồn ào náo động đằng xa.