Sát Thần

Chương 1325: Chương 1325: sống trong dương quyển




Chủ nhân trước đây của Minh Hạo đương nhiên là người đứng đầu Thị Huyết. Hắn được công nhận là người mạnh nhất suốt mấy vạn năm trong tinh hải rộng lớn này.

Sắc mặt Địch Tạp La, Lôi Địch khẽ biến, ngay cả Huyền Hà, Phì Liệt Đặc đều ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi: “Sao chúng ta không biết việc này?”

“Thế ngươi tưởng vì sao ta là người đứng đầu bát hỗ tòng mà không phải hai người các ngươi?” Minh Hạo liếc hai người kia, thản nhiên nói.

Huyền Hà, Phì Liệt Đặc đồng thời hừ lạnh.

“Thị Huyết thật sự đã từng giao chiến với thái sơ sinh linh sao? Hơn nữa... còn thắng?” Đích Tạp La vô cùng kinh ngạc, hỏi lại.

Minh Hạo gật đầu khẳng định, nói: “Việc này thiên chân vạn xác! Lực lượng mà người có được sau này cũng do đó mà có. Lực lượng đó ta đoán là do hắn chiến thắng thái sơ sinh linh mà đoạt được.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt lộ ra vẻ kinh dị.

Thạch Nham cũng biến sắc, cực kỳ kinh hãi. Thị Huyết nắm giữ một loại năng lượng kỳ lạ, chỉ có một mình hắn mới hiểu được tinh diệu trong đó. Vạn năm này, vô số thể hệ của cả Thần tộc, Thiên Huyễn tông, Toái điên, Thiên Thủy cung nắm giữ di cốt của hắn, mong muốn khám phá ra ảo diệu, hiểu được nguồn năng lượng này.

Đáng tiếc, đến bây giờ vẫn không một ai có thể tìm ra lý do, không thể nắm giữ được năng lượng ảo diệu đó.

Thạch Nham đoán loại lực lượng này chắc chắn phải cực kỳ đáng sợ. Thị Huyết có thể xưng bá thiên địa có khả năng là nhờ lực lượng cường đại này. Thần tộc liên hợp các thế lực khác mới có thể đánh chết được Thị Huyết, thế nhưng vẫn không thể giải được chân tướng của lực lượng này.

Từ trước tới nay không ai biết Thị Huyết đến từ đâu, cũng không ai biết sao hắn lại lĩnh ngộ được thôn phệ và bát đại tà lực. Trước khi Thị Huyết xuất hiện, thôn phệ và bát đại áo nghĩa không hề xuất hiện, chính vì Thị Huyết xuất hiện nên chúng mới được lưu truyền.

Thế nhưng lực lượng làm cho người ta run sợ nhất lại là một loại khác, một loại lực lượng thần bí của Thị Huyết.

Nghe Minh Hạo nói vậy, tất cả mọi người đều ngẩn ra, cực kỳ rung động.

Ai quen thân với Minh Hạo đều biết hắn không bao giờ nói láo, mọi việc hắn đều phải quan sát và suy nghĩ thật kỹ rồi nói đưa ra kết luận. Chỉ cần hắn khẳng định thì chắc chắn nó sẽ là sự thật.

Lực lượng đó... không ngờ lại là của thái sơ sinh linh!

Lôi Địch, Địch Tạp La, Huyền Hà, Minh Hạo đều sáng mắt nhìn về phía cự trùng kia, giống như đang mơ tưởng đến điều gì đó.

Thế nhưng chỉ một chốc sau, bọn họ đều đột nhiên biến sắc!

Bởi vì con cự trùng đang bị trói buộc kia lại đang giãy dụa cực kỳ mãnh liệt. Khi giây dụa nó còn phát ra những tiếng nỉ non. Đó là một loại ngôn ngữ linh hồn, chưa từng xuất hiện ở tinh hải này, giống như cực kỳ cổ xưa vậy. Không ngờ nó có thể xuyên qua được phong ấn của Minh Hạo và Địch Tạp La, truyền ra ngoài.

Giống như linh hồn triệu hồi!

“Phốc xích!”

Địch Tạp La phun ra một ngụm máu tươi, mặt tái nhợt, hoảng sợ gào lên: “No, nó đang triệu hồi, triệu hồi một thứ giống như nó.”

Minh Hạo đang ở hình thái u hồn cũng vặn vẹo, giống như bị thương nặng. Hắn hét lớn: “Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, ra tay phong ấn nó!”

“Được!”

Huyền Hà, Phì Liệt Đặc gật đầu, đôi mắt thoáng hiện vẻ hưng phấn, lập tức kích phát lực lượng.

Một huyết hải cuồn cuộn bỗng nhiên bay ra khỏi Thủy giới của Huyền Hà. Huyết hải vô cùng vô tận, nước biển đỏ ngầu, bên ngoài tràn ngập tử vong khí tức, thế nhưng ở bên trong lại xuất hiện sinh cơ, truyền đến năng lượng cực kỳ khủng bố. Huyết hải bay đến, bao phủ lên con cự trùng kia.

Phì Liệt Đặc nhếch miệng cười đầy quái dị.

Từng đạo khí tức tử vong được ngưng tụ lại, bắt đầu khuếch tán ra ngoài như sương trắng. Bên trong lớp sương kia có thể thấy được mấy trăm vạn bia mộ. Những bia mộ như những ngọn núi băng khổng lồ, phát ra khí lạnh kinh người, giống như yêu ma bị thạch hóa hàng vạn năm vậy. Những bia mộ này dần dần ngưng tụ lại thành một tuyệt trận hủy thiên diệt địa.

Trăm vạn bia mộ cùng nhau rơi xuống, đè lên con cự trùng kia, muốn vĩnh viễn trói buộc nó.

Cùng lúc đó Lôi Địch cũng phát ra tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc, há miệng phun ra mấy vạn con tiểu lôi long, lao đến khóa chặt lấy con cự trùng kia.

Địch Tạp La, Minh Hạo, Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Lôi Địch, năm đại Bất Hủ cùng nhau xuất thủ, không một ai có thể chống đờ được. Nếu năm người này cùng nhắm vào một tinh vực thì có thể hủy diệt nó trong nháy mắt, khiến cho vô số sinh linh lập tức vân diệt.

Dưới lực lượng trùng kích diệt thế kinh khủng này, chỉ có một mình Thạch Nham cảnh giới Thủy Thần nhị trọng thiên phải gánh chịu. Hắn chỉ đứng xem chiến đấu thôi, thế nhưng linh hồn tế đài đã muốn sụp đổ, có cảm giác như bị lực trùng kích kia đánh cho tan xương nát thịt.

Hắn lập tức biến về hình thái bất tử, huyết thuẫn cũng hóa thành giáp trụ bao phủ toàn thân, ngưng luyện thần lực bảo vệ thân thể, ngăn cản khả năng bị trùng kích.

Hắn ngưng thần nhìn về phía con cự trùng kia, tâm linh cảm giác cực kỳ không ổn. Hắn vẫn cảm thấy có chút không thích hợp...

Bên trong hư không loạn lưu mênh mông bát ngát vô cùng vô tận, ở một nơi cách rất xa mấy người Thạch Nham đã phát sinh biến hóa.

Ở đó cũng giống như ở đây, bị bao phủ bởi những đám mây đen, bên trong môi đám mây là một bướu thịt đầy ghê tởm.

Khi con cự trùng kia phát ra tiếng nỉ non thì mấy chục vạn đám mây ở đây bỗng nhiên di động tụ lại một chỗ, chỉ trong chốc lát đã dung hợp lại thành một con cự trùng mới, cũng to lớn như một tinh cầu.

Biến hóa như vậy không chỉ phát sinh ở mỗi nơi đó.

Ở rất nhiều nơi trong hư không loạn lưu cũng xuất hiện mười con cự trùng như vậy, làm tổng cộng có tất cả mười hai con. Tất cả đều vô cùng khổng lồ, đều do dung hợp mây đen mà thành.

Mười hai con cự trùng giống nhau như đúc, thậm chí cũng to lớn giống nhau, ở khắp nơi trong hư không loạn lưu.

Một con cự trùng bị mấy người Địch Tạp La liên thủ công kích, mười một con còn lại đều phát ra tiếng nỉ non quỷ dị kia, ngữ điệu dần trở nên sắc nhọn hơn, giống như hung vật bị chọc giận.

Đột nhiên ở bên cạnh những con cự trùng này xuất hiện gợn sóng trùng trùng điệp điệp, giống như gợn sóng của không gian vậy. Từng đạo thần quang xuất ra từ trong cơ thể chúng, nhanh chóng ngưng tụ lại thành cầu.

Lập tức mười một con cự trùng này cùng di động, tiến vào trong đó, từ từ biến mất.

Cổ thần đại lục.

Bên trong sơn phúc của Thiên Thần Phong, thần chủ đoạt xá thần thể Hắc Cách, đang ở trong Huyết Nhục tinh hải. Bên trong Huyết Nhục tinh hải có vố số thi thể của các cường giả, có nhân tộc, ma tộc, Minh tộc, Ám Linh tộc,... Tất cả những người đó khi còn sống thấp nhất cũng là người cảnh giới Nguyên Thần.

Vô số xác chết, có lẽ phải đến hơn mười vạn, bây giờ đều thành màu xám trắng, không có một chút sinh cơ.

Thần chủ phiêu phù trên Huyết Nhục tinh hải, lỗ chân lông cả người mở ra, hấp thụ Huyết Nhục tinh khí, toàn lực khôi phục năng lượng.

Lúc này, hai mắt đang nhắm chặt của hắn đột nhiên mở ra, Nhật Nguyệt Tinh Thần xoay quanh mắt hắn, quang hoa lóa mắt.

“Chủ nhân.” Quang Minh Thiên Vương quỳ một chân xuống bên cạnh hắn, ngẩng đầu kinh ngạc: “Sao ngài lại đột nhiên tỉnh lại?”

Vẻ mặt thần chủ lạnh lùng, liếc hắn một cái, nói thản nhiên: “Gọi Tiêu Diêu, Thần Võ, Tự Tại, dùng tốc độ nhanh nhất đến đây. Tinh hải này sắp sửa có biển động lớn!”

Quang Minh Thiên Vương không hỏi một câu, lập tức trầm giọng dùng tinh thần truyện hoán, bao phủ từng ngóc ngách của cổ Thần tinh vực.

Ở một góc của Cổ Thần tinh vực, Tiêu Diệu đang cầm một khối nguyệt chi tinh hạch, chưa kịp giảng cho Âu Dương Lạc Sương nghe về chân lý áo nghĩa thì chấn động, nói: “Ngươi tu luyện một mình trước đi. Ta có việc quan trọng, phải lập tức ra ngoài một chuyển.”

Nói xong hắn cũng không giải thích gì thêm cho Âu Dương Lạc Sương, xoay người độn khai, nháy mắt đã không còn thấy nữa.

Ở một nơi vui chơi hưởng lạc bình thường tại Sinh Mệnh chi tinh do gia tộc Ba Lạp Đừng Tư nắm giữ, một nam tử tuấn mỹ bất phàm tay cần rượu ngon, ôm hai nữ tử mặc y phục hở hang cười mua vui, đột nhiên hai mắt xuất hiện tinh quang.

Ngay sau đó hắn biến mất, như chưa bao giờ tới đây.

Tại gia tộc Tra Đặc Lí Tư, tộc trưởng đương nhiệm Tra Lâm Đặc mang theo vài lão giả trong tộc đang cung kính ngồi trong mật thất, nghe một nam tử khôi ngô giảng giải về tinh diệu áo nghĩa, giảng giải đột phá Bất Hủ. Nam tử đó vẻ mặt cứng rắn như một khối băng, toàn thân có khí thể vô cùng sắc bén.

Đột nhiên hắn giật mình, trầm giọng nói: “Chủ nhân triệu hồi.”

Lời còn chưa dứt hắn đã biến mất, chỉ để lại vô số người của gia tộc Tra Đặc Lí Tư kinh hãi trong mật thất, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tiêu Diệu, Tự Hại, Thần Võ, ba đại thiên vương của thần tộc nghe được linh hồn truyện hoán của Quang Minh lập tức bỏ qua toàn bộ, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về cổ Thần đại lục.

Không bao lâu sau, ba đại thiên vương nối nhau hạ xuống cổ Thần đại lục, tập trung tại sơn phúc của Thiên Thần Phong, quỳ dưới chân Thần Chủ.

Bọn họ cúi đầu, không nói gì, như những người hầu trung thành nhất, chờ chủ nhân phân phó.

“Vạn năm trước, ta liên họp với vô số cường giả đánh bại Thị Huyết, cuối cùng hủy diệt được hắn. Trữớc khi chết, Thị Huyết từng nói riêng một câu với ta. Câu nói này đã quấy nhiêu ta bao nhiêu năm nay, cũng làm cho ta không thể quên được.” Ánh mắt Thần Chủ biến đổi khôn lường, hờ hững nói.

Tứ đại thiên vương ngẩng đầu, nhìn hắn đầy nghi ngờ, chờ hắn giải thích tiếp.

“Chúng ta đều biết, người đạt tới cảnh giới Hư Thần thì linh hồn tế đài sẽ tồn tạị Hư giới, bước vào Thủy Thần thì Hư giới sẽ biết thành Thủy giới, là|một không gian độc lập, có thể cất chứa mọi thứ, thậm chí xuất hiện cả tinh thần thiên địa. Sau khi tiến vào cảnh giới Bất Hủ, thủy giới lại phát sinh biến hóa, không có gì khác với thiên địa. Chỉ cần người không chết thì Thủy giới vẫn tồn tại như trước. Mà ta nghe nói sau khi vượt qua Bất Hủ thì thủy giới lại có biến hóa, có thể sinh ra vạn vật sinh linh...”

Thần Chủ nhìn mọi người nói: “Chính là vạn vật sinh linh, là sinh linh thực sự, là sinh linh cao cấp như chúng ta. Chỉ cần siêu việt Bất Hủ là có thể sáng tạo ra trong Thủy'giới!”

Tứ đại thiên vương vô cùng khó hiểu.

Thần Chủ cũng tạm dừng một chút, lộ vẻ chua sót, nói: “Các ngươi có từng nghĩ, có từng dám tưởng tượng... Thần tộc chúng ta, Thiên Yêu tôc, Minh Hoàng tộc, Bất Tử ma tộc, tất cả các chủng tộc! Thật ra từ trước tới giờ, đều sống trong Thủy giới của người khác! Trước khi chết, Thị Huyết đã nói cho ta biết. Thật đáng buồn, chúng ta chỉ như sơn dương do người khác nuôi dưỡng mà thôi. Chúng ta chỉ là những con sơn dương lớn hơn, khỏe hơn những con khác mà thôi, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ là sơn dương, không có gì khác biệt cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.