Sát Thần

Chương 1327: Chương 1327: Tận thế sắp đến.




“Răng rắc!”

Huyết Văn Giới lại phát ra tiếng vỡ. Minh Hạo còn chưa kịp phản ứng thì một đạo huyết quang đột nhiên bay ra, chỉ trong chốc lát đã mang theo Huyết Văn Giới biến mất!

Giới linh phá bỏ phong ấn!

Minh Hạo đang dùng toàn lực phong ấn cự trùng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn vừa ngẩn ra thì tâm thần lập tức chấn động, thân thể u hồn đột nhiên trở nên mơ hồ.

Tâm thần hắn bị chấn động mạnh, bị lực giãy dụa của cự trùng trùng kích, làm tổn thương hồn phách.

Hắn trấn định lại rất nhanh, quát Thạch Nham một tiếng: “Kiểm tra hướng đi của nó!”

Thạch Nham di chuyển tâm niệm, từng dòng thần thức bay ra, giống như hàng tỉ du ngư len lỏi khắp không gian này, tìm xem giới linh và Huyết Văn Giới biến mất ở đâu.

Đáng tiếc, giới linh và Huyết Văn Giới không để lại một chút khí tức nào. Mối liên hệ mỏng manh trước kia của hắn và Huyết Văn Giới cũng bị cắt đứt.

“Nó đã độn ra ngoài vực hư không loạn lưu này. Bây giờ nó ở đâu ta cũng không thể tìm được, ta đã mất liên hệ với nó rồi.” Sau nửa ngày Tiêu Hùng mới đáp lại, ánh mắt cũng ngưng trọng hơn.

Hắn biết giới linh đó cũng là vực ngoại chi hồn, đến giờ vẫn không biết được lai lịch của nó. Thế nhưng bây giờ ở trung ương của vực hư không loạn lưu, cự trùng kia lại có thể ảnh hưởng giới linh, giúp nó giải trừ phong ấn làm cho Thạch Nham cực kỳ khó hiểu.

Chẳng lẽ giới linh kia có thể câu thông với cự trùng? Hai bên có quan hệ với nhau? Nếu không thì sao cự trùng kia lại giúp giới linh, giúp nó thoát khỏi phong ấn?

Một câu hỏi thật lớn xuất hiện trong đầu hắn. Hắn không thể nào tìm được đáp án, giống như bị một màn sương mù che lấp vậy.

“Không xong rồi! Lực lượng của nó đang dần tăng lên! Tại sao lại thể?”

Huyền Hà đã biến thành hình thái bất tử, cả người đầy những lớp gai quái dị, hai mắt đỏ tươi như máu. Từng đạo hà lưu ẩn chứa sinh mệnh và tử vong ba động, tiến hành diên nghĩa Sinh Tử Gian cực kỳ khủng bố. Những cơn sóng huyết sắc không ngừng đổ về phía cự trùng, thế nhưng vẻ mặt Huyền Hà không hề thoải mái, ngược lại còn phải kêu lên đầy sợ hãi.

Địch Tạp La, Lôi Địch, Phì Liệt Đặc cũng cùng lúc tỏ thái độ, nói lực lượng của con cự trùng đó đang dần tăng lên, không thấy giới hạn.

Con ngươi thâm thúy của Minh Hạo lộ ra kỳ quang huyền diệu, giống như kết nối với vô số phân hồn. Sau nửa ngày, phần thân u hồn của hắn hoảng sợ thốt lên: “Ngân hà xảy ra biến đổi lớn!”

Địch Tạp La nghe hắn nói của chuyển thần thức, hét lên: “Trời ơi!”

Huyền Hà, Lôi Địch, Phì Liệt Đặc nhìn hai người, mặt đầy lo lắng, muốn biết có chuyện gì đã xảy ra.

“Sư huynh, huynh dùng toàn lực áp chế nó, ta cho bọn họ nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.” Minh Hạo nói.

Hai tay hắn lôi kéo hư không, giống như ngưng luyện ra một tấm gương có thể nhìn thấy vô tận thương khung. Trong gương xuất hiện một mảnh ngân hà* thể hiện từng tinh vực cấp cao của các khu vực. Bây giờ, tại các tinh vực kia không ngờ cũng xuất hiện loại cự trùng giống hệt con mà bọn họ đang phong ấn.

Những con cự trùng này du đãng giữa tinh hải, chiêm lây tinh vực cấp cao, phóng ra niêm dịch, nuốt hết võ giả vào trong bụng...

Tổng cộng có mười một con cự trùng, chia nhau tiến vào mười một tinh vực cấp cao, mà mười một tinh vực đó lại là nơi giao chiến giữa Thần tộc và Thị Huyết nhất mạch.

Những con cự trùng này còn lớn hơn cả một Sinh mệnh chi tinh, phóng xuất ra lực lượng vô cùng khủng bố. Chúng vừa xuất hiện đã làm cho cường giả của các tinh vực này vô cùng khiếp sợ. Giống như ngày tận thể vậy, những con cự trùng này bắt lấy toàn bộ võ giả trong một Sinh mệnh chi tinh, sau đó cơ thể nó kéo ra vô số xúc tua, bên ngoài xuất hiện rất nhiều cự khẩu, nuốt lấy từng người một.

Minh Hạo thi triển mặt kính hư không rất rõ ràng, bọn họ thậm chí còn nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của những võ giả bị nuốt, tiếng hét thảm thê lương đầy bất lực của họ!

Mười một con cự trùng, xâm nhập mười một tinh vực cấp cao, từng bước xâm chiếm từng Sinh mệnh chi tinh của tinh vực này.

Như tận thể xuất hiện ở tinh hải mênh mông vậy, không có một ai biết đám cự trùng này đến từ đâu. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh sợ.

Bởi vì khí tức trên người cự trùng này khiến cho bọn họ không dám có cả ý định phản kháng.

Đấy là một loại khí tức đáng sợ, vượt qua cả sự tưởng tượng của bọn họ!

Toàn bộ tinh hải đêu cực kỳ sợ hãi vì đám cự trùng này, ngay cả Thần tộc và Thị Huyết nhất mạch đang giao chiến cũng tạm dừng tay, truyền tin tức mới nhất về trụ sở.

“Sao lại còn mười một con nữa!” Huyền Hà như cả người đỏ tươi như tắm trong biển máu, hét lớn.

Lôi Địch, Minh Hạo, Phì Liệt Đặc đều nhìn về phía Địch Tạp La.

“Ta phải nghĩ đến sớm hơn mới đúng.” Địch Tạp La chua sót nói: “Không hư không loạn lưu này, ta đã thấy rất nhiều đám mây giống như ở đây, chẳng qua ta chưa từng nghĩ những đám mây này lại có thể dung hợp, biến thành thái sơ sinh linh!”

“Không phải mười một con! Chúng vốn là một thể! Liền giống như chúng ta phân hồn, từng cái hóa thân của chúng ta. Giống như Hoang phân liệt thành bốn cổ đại lục vậy, khí tức hồn niệm của chúng giống nhau, đều là một! Mười một con kia đang thôn phệ võ giả đẳng cấp cao, trực tiếp tăng cường lực lượng cho con mà chúng ta phong ấn, đây là chuyển hoán năng lượng nhất thể!”

Minh Hạo đưa ra suy đoán của hắn.

Thạch Nham thầm gật đầu.

Hắn cũng nhận ra mười hai con cự trùng thật ra là một thể, lúc trước phân tán trong các góc của hư không loạn lưu, bắt lấy những võ giả tiến vào đây ở các góc khác nhau để khôi phục lực lượng của mình.

Giống như chủ hồn và phân hồn vậy, lực lượng có thể chuyển hóa cho nhau. Thứ bị bọn họ gọi là thái sơ sinh linh này cũng vậy, thậm chí chủ hồn và phân hồn của nó còn tinh diệu hơn. Mười hai “nó” đều giống nhau như đúc, khí tức, ba động,... đều giống hệt nhau.

“Vũ trụ của chúng ta và hư không loạn lưu có bích chướng, tinh vực cũng có bích chướng, sao chúng có thể tiến vào dễ dàng như vậy được? Bích chướng đó cường đại thế nào chúng ta đều biết, không có phương pháp là không thể vào được. Việc này nhất định có cổ quái! Nếu nó có thể vào được thì đã phải vào từ cực sớm rồi! Sao lại chờ đến tận bây giờ?” Địch Tạp La khó hiểu.

“Vực hải của mười một tinh vực kia đã bị người hạ lệnh phá hỏng, hư không thông đạo cũng bị tê liệt. Vực hải này đã bị phá hủy triệt để!” Minh Hạo nhíu mày, vẻ mặt âm lệ: “Bây giờ ở trong tinh hải, người có năng lực như vậy chỉ có một!”

“Thiên Tà!” sắc mặt Địch Tạp La đột nhiên biến đổi.

Hắn từng là trưởng lão vinh dự của Cự Lan thương hội, được Thiên Tà coi trọng và cung kích cực kỳ, vậy nên hắn hiểu rất rõ lực lượng của thương hội. Trong tinh hải mênh mông này, chỉ có Cự Lan thương hội mới có thể cùng lúc phát động người hủy diệt vực hải của mười một tinh hải, cho dù là Thần tộc hay Thị Huyết nhất mạch cũng không làm được!

Bởi vì những tinh vực này đều được Thần tộc và Thị Huyết nhất mạch phòng bị rất chắc. Chỉ có Cự Lan thương hội dùng danh nghĩa mậu dịch đến mới có thể được bọn họ cho phép, có thể tiến vào vực hải của bọn họ trong nháy mắt, nhân lúc bọn họ không để ý phá hủy vực hải.

Vực hải giống hai cánh cửa của một tinh vực vậy. Vực hải bị phá hủy làm cho thông đạo hư không mở ra rất lớn, cự trùng mới có thể xuyên qua được.

Tiếng hét kinh hãi của Địch Tạp La làm cho sắc mặt mọi người đều trở nên âm trầm. Thiên Tà là hội trưởng Cự Lan thương hội, có thế lực cực kỳ khủng bố trong tinh hải. Hắn mở vực hải làm cho cự trùng tiến vào, tuy không biết vì mục đích gì, thế nhưng có hắn phối hợp, chắc chắn cự trùng sẽ không còn bị cái gì ngăn cản cả!

Bây giờ giới linh phá được phong ấn biến mất, cự trùng đột nhiên có thêm mười một con, đang từ từ xâm chiếm tinh vực, mà con bọn họ đang liên thủ phong ấn cũng cực kỳ khó khăn.

Cứ qua một giây, lực lượng của cự trùng lại tăng lên, muốn phá phong ấn phản kích có lẽ không cần bao nhiêu thời gian nữa.

“Tận thể sắp đến.” vẻ mặt Địch Tạp La vô cùng lo lắng: “Có lẽ không thể ngăn cản được. Chúng ta đúng ra không nên chọc giận thái sơ sinh linh này, nếu không nó sẽ tiếp tục ngủ say rồi.”

Hắn hối hận, chỉ tiếc là đã quá muộn rồi. Tình hình đã phát triển đến mức này rồi, đã không thể vãn hồi được nữa.

“Đây chắc là đầu não của nó. Chỉ cần hủy diệt nó là có thể giải quyết được rắc rối!” Minh Hạo đột nhiên tỉnh táo lại.

“Muốn phong ấn thái sơ sinh linh đã khó rồi, hủy diệt nó thì còn khó hơn. Điều này ta nghĩ ngươi cũng hiểu.” Địch Tạp La cười khổ.

“Vậy làm nó trọng thương!” Minh Hạo đột nhiên nói.

“Ngươi có cách sao?” Địch Tạp La lắc đầu.

Minh Hạo trâm ngâm một lát, giông như đã hạ quyêt tâm, nói: “Đúng là có biện pháp, chỉ không biết sẽ xảy ra hậu quả gì. Tình thế bây giờ quá gấp gáp rồi, cũng chỉ có thể thử một lần.”

Ánh mắt mấy người Huyền Hà, Thạch Nham sáng lên, đều nhìn về phía hắn.

Tất cả mọi người đều biết Minh Hạo là người như thế nào. Nếu hắn nói có biện pháp thì chắc chắn là sẽ có biện pháp. Chẳng qua cự trùng này hung tàn đáng sợ như vậy, bọn họ liên thủ còn không phong ấn nổi, hắn có cách gì có thể làm cho nó bị trọng thương?

Mọi người vô cùng tò mò .

“Ta sẽ đưa một người đến đây.” Ánh mắt Minh Hạo biến đổi, phóng thích không gian áo nghĩa, ngưng kết ra một thiểm quang môn, một đạo thần thức của hắn lập tức xuyên qua đó.

Một thân ảnh đột nhiên hiện ra ở quang môn.

Thạch Nham hoảng sợ, kêu to: “Duy Đức Sâm!”

Người đến không ngờ lại là Duy Đức Sâm, người thiếu chút nữa đã hủy diệt Hỏa Vũ tinh vực, kẻ có ba động khủng bố trong cơ thể, hỗn huyết của Man tộc và Thần tộc.

“Ngươi gọi ta đến đây làm gì? Ngươi cứu mẫu thân của ta và man tinh của chúng ta, nhưng ta chỉ đồng ý giúp ngươi đối phó Thần tộc, ở đây không có người của Thần tộc.” Duy Đức Sâm bước ra, vẻ mặt bực mình, cả người lộ ra sát khí.

Hắn vượt ngàn dặm xa xôi để quay về tổ địa, muốn cứu mẫu thân và tộc nhân ra khỏi gia tộc Bố Lôi Khắc Nhĩ, không ngờ lại phát hiện ra gia tộc Bố Lôi Khắc Nhĩ đã hạ lệnh tàn sát rồi. Thể nhưng Minh Hạo luôn chú ý quan sát nhất cử nhất động của hắn, đã ra tay trước, cứu mẫu thân và thân nhân của hắn.

Tất nhiên là để mượn sức hắn. Duy Đức Sâm cũng nhớ ơn, đồng ý giao chiến với Thần tộc.

Việc Thạch Nham muốn Minh Hạo đã giúp hắn hoàn thành, lừa Duy Đức Sâm về với Thị Huyết nhất mạch. Bởi vì có rất nhiều man nhân ở tổ tinh của Duy Đức Sâm bị đánh chết, hắn cực kỳ căm hận Thần tộc.

“Hắn tên là Duy Đức Sâm, khi còn bé bởi vì có huyết thống Thần tộc, bộ dạng cũng không giống Man nhân nên bị tộc trưởng vứt vào trong đầm lầy ở Man tinh, cho hắn tự sinh tự diệt. Hắn hấp thụ tất cả dịch ăn mòn của đầm lầy, trong thủy dịch đó còn có cả máu của Gia Đa, còn có cả... lực của hài cốt của chủ nhân chúng ta.”

Minh Hạo nhìn Thạch Nham nói: “Mang di cốt của chủ nhân ra đây. Duy Đức Sâm là người duy nhất trong tinh hải có thể dung hợp lực lường trong di cốt của chủ nhân. Sau khi hắn hấp thụ xong thì sẽ phóng thích lực ăn mòn đến cực hạn, cho dù không thể ăn mòn được con cự trùng này thì cũng có thể làm cho nó trọng thương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.