Hiện giờ Thạch Nham thật sự đi tới , hơn nữa còn mở thức hải , quả thật đã dẫn hơn hai mươi hư linh tiến vào thức hải của hắn , điều này khiến cho ba người Lâm Chi đều sửng sốt , mới biết Dạ Trường Phong cũng không phải đang nói đùa .
Sự lợi hại của hư linh đám người Lâm Chi trong lòng biết rõ, biết chỉ có một số bí bảo loại phòng ngự linh hồn đặc thù mới có thể cản trở trùng kích tinh thần của hư linh , không bị hư linh xâm hại.
Nhưng Thạch Nham lại dẫn hư linh vào thức hải, sự dị thường này vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
"Bằng hữu này của ta không giống những võ giả khác của Vô Tẫn hải, hắn so với người của Thần Châu đại địa chúng ta thì còn lợi hại hơn rất nhiều.
Thừa dịp lúc Thạch Nham tiêu hóa hư linh, Dạ Trường Phong vẻ mặt ngưng trọng trầm giọng nói : " Lần trước lúc chúng ta chia tay, hắn chỉ có địa vị chi cảnh , ài, trong thời gian một năm ngắn ngủi , ta bước vào niết bàn chi cảnh, đã cho rằng cảnh giới thần tốc rồi, không ngờ hắn còn tới thiên vị cảnh , thực sự không dám tưởng tượng !"
Ba người Lâm Chi vẻ mặt bỗng nhiên ngây dại ra : " Trường Phong, ngươi đang nói đùa à?"
Lâm Chi sửng sốt trong chốc lát rồi bỗng nhiên gào lên, liên tục lắc đầu , có chút không biết nên khóc hay cười : " Ngươi có từng nghe nói qua có ai có thể trong một năm từ địa vị cảnh bước vào thiên vị cảnh không? Sải bước cả một cảnh giới!"
Nàng ta lại nhìn về phía hai thanh niên khác: "La Hiểu, La Mông, các ngươi có từng nghe bao giờ chưa?"
Hai thanh niên đó cũng lắc đầu.
"Các ngươi có tin không?" Lâm Chi lại hỏi.
La Hiểu, La Mông lộ ra vẻ mặt do dự, cau mày không trả lời.
Dạ Trường Phong sắc mặt trầm xuống, không vui nói: "Lâm Chi đại tỷ, ngươi là không tin ta ư? Hoài nghi ta đang nói dối, cố ý khuyếch đại năng lực của hắn?"
Lâm Chi Lâm Chi cười lắc đầu: "Ta không phải hoài nghi ngươi, ta chỉ cảm thấy ngươi có thể bị người này lừa gạt rồi, hắn chắc vẫn ở thiên vị chi cảnh, chỉ là đang ẩn tàng thực lực, cho ngươi phát hiện hắn chỉ có tu vi địa vị chi cảnh mà thôi. Xem ra, tên đến từ Vô Tẫn hải này tâm cơ rất nặng, cố ý tiếp cận ngươi, cũng không biết có tính toán gì?" Nói xong, nàng ta nhìn Thạch Nham với ánh mắt châm biếm, cũng không sợ Thạch Nham tức giận.
Dạ Trường Phong hừ một tiếng, có chút bất mãn: "Không tin thì đánh cuộc."
Hắn và Thạch Nham quen nhau là do hắn chủ động, nếu nói muốn tiếp cận hắn thì rõ ràng là không đúng.
Lúc trước ở trên hòn đảo đó, hắn tận mắt thấy Thạch Nham và man cổ giao chiến, hơn nữa đau khổ chống đỡ dưới sự trùng kích linh hồn của Xích Diêm, khi Xích Diêm dễ dàng tiêu diệt Lâm Đạt, Hạ Thần Xuyên, Thạch Nham đã lộ ra phản ứng bất lực.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy cảnh giới lúc trước của Thạch Nham đích xác không cao, cũng không thể là Thạch Nham cố ý tiếp cận hắn.
Nhưng trong một năm ngắn ngủi, từ địa vị cảnh bước vào thiên vị cảnh, biến cố như vậy cho dù là hắn chính mắt nhìn thấy thì thực sự rất khó tin, Lâm Chi va La Hiểu, La Mông không tin cũng là đương nhiên.
Ngay cả chính hắn nếu không phải có thể khẳng định lúc trước cảnh giới của Thạch Nham chỉ là địa vị chi cảnh, thì hắn cũng khó mà tin được đây là sự thật.
Đoàn người nói chuyện, Thạch Nham không tránh đi, do đó hắn tâm thần đang tạm thời thức hải vẫn nghe rõ cuộc đối thoại của bốn người họ.
Trong Thức hải, Ngũ Ma điên cuồng truy đuổi mười hai hư linh, mười hai hư linh mạo muội xâm nhập này chỉ biết chật vật chạy trốn, cực kỳ sợ hãi.
Nhưng mà dưới sự truy kích của Ngũ Ma, mười hai hư linh này căn bản không có chỗ nào mà trốn.
Con mắt thứ ba của Chủ hồn phóng xuất ra một chùm tia sáng phệ hồn, hào quang này vừa chiếu ra đã hình thành tấm chắn ngăn cản linh hồn lướt qua, đóng chặt toàn bộ cửa vào thức hải.
Sau khi biết hư linh có tác dụng cực lớn đối với Ngũ Ma, chủ hồn của Thạch Nham liền bắt đầu phát lực, không trực tiếp đốt những hư linh này thành tro mà hình thành đủ loại tấm chắn phòng ngự khiến những hư linh này chỉ có thể vào chứ không thể ra, trở thành chất dinh dưỡng của Ngũ Ma.
Rất nhanh, mười hai hư linh đều bị Ngũ Ma ăn sạch sẽ.
Thạch Nham vẻ mặt phát lạnh, lúc này mới lạnh lùng nhìn Lâm Chi đó một cái rồi khó chịu nói: "Hư linh đã bị giải quyết rồi, Tâm Nghiên rốt cuộc làm sao?"
Lúc hắn giải quyết hư linh, cả người hàn khí tỏa ra, Huyền Băng Hàn Diễm vẫn âm thầm đề phòng, phòng ngừa bốn người này tâm hoài bất chính.
Hiện giờ hư linh vừa tiêu vong, hàn khí trên người hắn biến mất, lại tụ tập toàn bộ ở mắt, trong mắt bắn ra hành quang lạnh băng, khiến cho tâm thần người ta sợ hãi.
Bị của ánh mắt hắn chiếu tới, Lâm Chi cũng có chút chột dạ, biến sắc rồi lạnh lùng hừ một tiếng.
dưới cái nhìn chăm chú của Thạch Nham, Dạ Trường Phong họng khô khốc, có chút xấu hổ chắp tay giải thích: "Ba người Chúng ta sau khi rời khỏi Viên La hải vực thì một đi qua thương khung hải vực, tới ám từ vụ chướng. Khi tiến vào cửa vào ám từ vụ chướng thì hai võ giả thần cấp của Niết bàn đột nhiên xuất hiện, trực tiếp tìm tới Tâm Nghiên..."
" Vì sao người của Niết bàn lại tìm nàng ta?"
Thạch Nham sắc mặt khó coi, lạnh lùng nhìn về phía Dạ Trường Phong, cả người đằng đằng sát khí, quát lên: "Có phải ngươi và Lâm Nhã Kỳ đã âm thầm động tay động chân, mới khiến người của Niết bàn theo dõi nàng ta hay không?"
"Ê nghe vậy, tiểu tử ngươi co thái độ gì vậy?"
Lâm Chi bỗng nhiên la lên: "Muội muội Nhã Kỳ của ta là không có tâm kế nhất, luôn thiện lương, ngươi có thể hoài nghi Trường Phong, nhưng đừng có kéo cả muội muội của ta vào được không?" Nàng ta cũng có chút che chở cho muội muội, thân là tỷ tỷ, nữ nhân này cũng coi như là xứng chức.
" Ngươi câm miệng!"
Thạch Nham bực mình, cau mày hừ lạnh một tiếng.
"Ê ê!"
Lâm Chi lại kêu lên, chuẩn bị như lao lên lý luận với hắn.
Ngay cả La Hiểu và La Mông sắc mặt cũng có chút khó coi, cảm thấy thái độ của Thạch Nham rất ác liệt, La Hiểu do dự một chút rồi nói: "Bằng hữu, tuy rằng ngươi vừa mới giúp chúng ta, nhưng ngươi nói chuyện xin khách khí một chút, Lâm Chi là đại tỷ của chúng ta, Nhã Kỳ cũng là tiểu muội của chúng ta, loại thái độ này của ngươi chúng ta thật sự không thể chấp nhận được."
" Tuy rằng ngươi có tu vi thiên vị cảnh, nhưng chúng ta cũng không sợ ngươi đâu." Tính tình của La Mông không được tốt, nói: "Loại chuyện khiêu chiến vượt cấp này huynh đệ chúng ta cũng không phải chưa từng làm, ngươi đừng nghĩ ngươi có tu vi thiên vị cảnh là có thể muốn làm gì thì làm, cho rằng ai cũng đều phải sợ ngươi."
" Ta va Dạ Trường Phong nói chuyện, các ngươi sao lắm lời vậy?"
Thạch Nham bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt âm hàn, lạnh lùng nhìn ba người bọn Lâm Chi, lạnh lùng nói: "Các ngươi nếu không ngậm miệng thì ta sẽ bắt các ngươi phải an phận."
" Xú tiểu tử!"
Ánh mắt Lâm Chi phát lạnh, long cốt tiên trong tay rung động, từng tiếng lôi minh bạo liệt vang lên, long cốt tiên tung ra tiên ảnh đầy trời, như từng đạo tia chớp đánh tới hắn.
" Muốn chết!"
Thạch Nham lo lắng cho an nguy của Tâm Nghiên, lúc này đang tức giận, xuất thủ cũng không chút lưu tình, tay trái giơ lên, tử ấn ẩn chứa tử ý như núi nhỏ, đột nhiên ấn lên tiên ảnh đầy trời đó.
Ý cảnh của Tử vong trong chưởng ấn được phóng đại vô hạn, sự tiêu vong của sinh mệnh như là được diễn hóa bên trong chưởng ấn.
Tử ấn ấn xuống, khiến cho người ta có một loại ảo giác quỷ dị như sinh linh sẽ tiêu vong, một cỗ lực lượng tử vong cũng nhanh chóng khuếch tán ra.
Ảnh Đầy trời dưới sự trùng kích của ý cảnh tử vong đều tiêu tán, trong thoáng chốc đã như mây tan.
Long cốt tiên thực sự lộ ra, lôi điện đan vào trên roi, bổ về phía bả vai hắn.
Tử ấn ầm ầm ép xuống.
Long cốt tiên bị tử ấn đột nhiên đè lên, toàn bộ roi đều bị ý của tử ấn xâm nhập, ý cảnh của tử vong dọc theo long cốt tiên một đường nhập vào cổ tay cầm tiên của Lâm Chi, thân thể mềm mại của nàng ta.
Lâm Chi mặt như băng hàn, mắt đẹp bỗng nhiên hiện ra vẻ kinh hoảng, khuôn mặt hồng nhuận tái nhợt, không còn một tia máu, tạo cho người ta một loại cảm giác như đã chết lâu rồi vậy
" Ngươi làm gì vậy!"
La Hiểu, La Mông đồng thời quát lên một tiếng lớn, khung xương bỗng nhiên mở rộng ra, hai người vốn đã cao lớn trong nháy mắt đã cao đến hai mét, phẫn nộ đánh tới Thạch Nham.
" Dừng tay!"
Dạ Trường Phong cuối cùng cũng hét lớn.
Từng đoàn hỏa viêm của Luyện Ngục Chân Hỏa khuếch tán, hóa thành từng ngọn lửa cực nóng lấp ở giữa Thạch Nham và đám người Lâm Chi, La Hiểu, không cho bọn họ tới gần nhau.
Ba người Lâm Chi, La Hiểu, La Phong Nhìn thấy Luyện Ngục Chân Hỏa ùa tới thì đều lập tức ngừng lại, bọn họ biết Luyện Ngục Chân Hỏa lợi hại cho nên cũng không dám đụng vào, đều đứng bất động tại chỗ.
Thạch Nham thì cũng dừng lại.
Thế tới của hắn không dừng, lạnh lùng cười cười rồi lao về phía Lâm Chi, thoải mái đi trong Luyện Ngục Chân Hỏa.
Khí tức băng hàn Cực độ từ trên người hắn khuếch tán ra. Bước ta từng bước, đầm lầy dưới chân đóng băng, hàn khí khuếch tán, tiếp xúc với hỏa viêm của Luyện Ngục Chân Hỏa, bốc lên từng đoàn khói, triệt tiêu lẫn nhau.
Luyện Ngục Chân Hỏa không tạo thành thương tổn cho hắn.
" Không phải chỉ có ngươi mới có thiên hỏa!"
Thạch Nham hừ lạnh, quay đầu liếc Dạ Trường Phong một cái rồi thân như cầu vồng, lao về phía Lâm Chi.
"Bốp!"
giơ tay hung hăng tát một cái lên khuôn mặt trắng mịn của Lâm Chi.
Lâm Chi bị đánh cho ngây người, ôm mặt nhìn Thạch Nham, cực kỳ kinh hãi: "Ngươi, ngươi dám đánh ta, ngươi dám đánh ta.."
"Bốp!"
Dạ Trường Phong hét to, cũng tức giận rồi: "Thạch Nham, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, đả thương người của ta là có ý gì?"
"Đả thương người của ngươi?"
Thạch Nham cười rất dữ tợn: "Ngươi nếu không nói rõ ràng, ta không đơn giản chỉ đả thương người của ngươi, ta sẽ cho các ngươi từng người một chết ở đây!"
La Hiểu, La Mông nhíu mày, không nói gì, trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc nhìn về phía Dạ Trường Phong.
" Bị người của Niết bàn mang đi rồi."