Sát Thần

Chương 159: Chương 159: Thăng cấp bí bảo






Nét mặt Thạch Nham hờ hững. Trước mắt bao người, giẫm nát tay trái của Tạp Mông rồi bình tĩnh rời khỏi khoang thuyền.

Trán Tạp Mông lấm tấm mồ hôi lạnh, khuôn mặt cừu hận nhưng vẫn cắn răng không hé môi, thân hình hơi cuộn lại, nằm một chỗ với Hoắc Kiệt chỉ có trong lòng đầy sự hận thù.

Bên trong khoang thuyền.

Vẻ mặt đám người Kiệt Đặc, Nạp Nặc đầy kinh hãi. Ngơ ngác nhìn bóng lưng của Thạch Nham biến mất. Lại nhìn về phía Tạp Mông và Hoắc Kiệt với vẻ kỳ lạ.

Lâm Đạt cũng không lên tiếng ngăn cản Thạch Nham. Trong lòng thấy nhẹ nhàng rồi thở dài nói:

- Tạp Mông. Tốt nhất ngươi không nên nghĩ tới chuyện báo thù. Ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Ngươi nếu như vị hận mà làm bậy thì e là ngay cả ta cũng không thể bảo vệ được ngươi!

Người bên ngoài không biết sự tàn nhẫn của Thạch Nham nhưng Lâm Đạt đã từng thấy sự tàn khốc của hắn. Hơn mười tên hải tặc của Huyết Đồng bị một mình Thạch Nham đuổi tận giết tuyệt, không chừa một ai.

Trận chiến ấy, Lâm Đạt đã có ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Ngay cả Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp ở trong tay Thạch mà cũng không có chút sức đánh trả. Nếu Tạp Mông nếu là không biết điều thì có thể tưởng tượng được kết cục ra sao.

Thật ra không cần Lâm Đạt nhắc nhở nhiều. kết cục thê lương của hai người Hoắc Kiệt, Tạp Mông hôm nay. Đã để cho mọi người cũng biết được sự tàn nhẫn của Thạch Nham.

Hai người này ở trong tay Thạch Nham bị đánh tan tác chỉ trong nháy mắt đã, chênh lệch giữa hai bên liếc cái đã nhìn ra.

Kiệt Đặc đột nhiên thấy Tạp Mông có chút đáng thương.

Đối tượng khổ luyến nhiều năm lại ngã vào trong lòng người khác. Muốn trả thù nhưng lại bị nhục nhã tàn nhẫn một hồi.... Kiệt Đặc có thể tưởng tượng trong lòng Tạp Mông đau khổ cỡ nào.

Khuôn mặt của Tạp Mông cũng hơi giống với cánh tay bị giẫm nát kia, cũng đã hơi vặn vẹo.

Hắn dường như không muốn nghe lời khuyên của Lâm Đạt. Đôi mắt lập lóe lên tia sáng âm độc, cắn chặt răng, tựa như đang âm thầm tính toán, đang tìm tất cả biện pháp có thể đối phó Thạch Nham.

Lông mày Lâm Đạt hơi nhíu, sắc mặt hơi lạnh, nói:

- Tạp Mông, lời của ta nói, hy vọng ngươi chăm chú lắng nghe. Ta có thể cứu ngươi một lần nhưng không thể tiếp tục cứu ngươi. Nếu như ngươi thực sự chọc giận hắn thì hắn cũng sẽ không nể mặt ta.

- Tiện nhân! Sống chết của ta, không cần ngươi lo!

Tạp Mông quát gào lên, như điên lên:

- Ta có chỗ nào không bằng hắn? Vì cô, ta vứt bỏ bao nhiêu thứ? Chẳng lẽ cô không biết sao? Nhiều năm qua, ta coi cô như chí bảo, vẫn luôn bảo vệ cô! Thế nhưng mà cô lại chọn một tên lai lịch không rõ như vậy! Cô còn mặt mũi nói ta sao?

Sự độc ác của Tạp Mông bị kiềm nén lại mất đi trầm tĩnh thường này nay bắt đầu trở nên có chút điên cuồng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đạt khẽ biến, lạnh lùng mà nhìn hắn:

- Ta đã năm lần bảy lượt cự tuyệt ngươi rồi. Là tự ngươi dây dưa không rõ, thì trách ai? Còn về chuyện ta chọn người nào thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi cho rằng ngươi thích ta là có thể điều khiển cuộc sống của ta sao mà ta cũng sẽ bởi vì ngươi mà thay đổi chuyện gì sao?

Vẻ mặt Tạp Mông hung ác độc địa, hô hấp dồn dập. Oán hận mà nhìn Lâm Đạt nhưng không có nói thêm lời nào.

Từ ánh mắt của Tạp Mông. Lâm Đạt biết từ nay về sau giữa nàng và Tạp Mông sẽ không thể giống như trước. Trong lòng thở dài, Lâm Đạt lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói:

- Chuyện hôm nay dừng ở đây thôi. Chờ nhiệm vụ chuyến đi này hoàn thành, về sau chúng ta sẽ không còn cơ hội hợp tác nữa.

Dừng một chút, Lâm Đạt lại nhìn về phía đám người Kiệt Đặc nói:

- Các ngươi cũng như vậy, sau nhiệm vụ này đi hay ở thì tùy.

Đám người Kiệt Đặc, Nạp Nặc khẽ nhíu mày, khuôn mặt có chút buồn bã, ai cũng có suy nghĩ.

… … … … … … … … … … …

Thạch Nham lại một lần nữa về tới chỗ đống tạp hoá. Lấy ra một viên Thanh nguyệt thạch, ngưng tụ tinh thần lực, rót hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm bên trong Huyết Văn Giới vào Thanh nguyệt thạch.

Từ sau khi Thanh nguyệt thạch bộc lộ uy lực đối phó Lâm Tiếu Thường. Thạch Nham đã lưu ý đến tác dụng của Thanh nguyệt thạch.

Trong mấy ngày qua Thạch Nham đã thông qua Lâm Đạt. Từ trong tay đám người Kiệt Đặc lấy được mười lăm viên Thanh nguyệt thạch. Mỗi khi hắn rãnh rỗi lại rót hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm vào bên trong Thanh nguyệt thạch.

Bây giờ hắn đã có mười lăm viên Thanh nguyệt thạch chứa đầy hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm.

Viên Thanh nguyệt thạch này đang từ từ cất chứa hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm. Thạch Nham đang tập trung chú ý lặng lẽ rót Tinh Nguyên vào Thanh nguyệt thạch.

Toàn bộ tinh thần tập trung vào Thanh nguyệt thạch.

Trung tâm Thanh nguyệt thạch giống như có không gian cực kỳ nhỏ bé. Nhưng mà khi hắn tập trung chú ý quan sát thì lại phát hiện không gian kia dường như đang từ từ lớn hơn.

Thạch Nham từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận được hàn lực của Huyền Băng Hàn Diễm đang từng chút từng chút thẩm thấu vào trong Thanh nguyệt thạch.

Một ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Nếu như bên trong Thanh nguyệt thạch vào rót thêm vào một ít lực lượng tiêu cực thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu thì Thạch Nham thử làm ngay.

Đang lúc tinh thần hắn đang dao động, từng luồng lực lượng tiêu cực pha lẫn các cảm xúc tiêu cực lặng lẽ di chuyển dọc theo gân mạch cánh tay hắn. Tràn ra được vài luồng rồi từ từ thẩm thấu vào bên trong Thanh nguyệt thạch ở trong tay.

Lực lượng tiêu cực vừa rót vào thanh Nguyệt Thạch. Khí tức thô bạo, tà ác đột nhiên từ giữa Thanh nguyệt thạch tỏa ra.

Lực lượng tiêu cực dường như cùng với hàn khí bên trong Thanh nguyệt thạch triệt tiêu lẫn nhau, sau khi đồng thời tồn tại bên trong Thanh nguyệt thạch thì lực lượng tiêu cực trở nên bá đạo cuồng bạo. Liên tục dồn ép hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm. Dường như muốn hình sự trói buộc nào đó, muốn trói chặt Huyền Băng Hàn Diễm.

Trên Thanh nguyệt thạch xuất hiện những vết rạn rất nhỏ. Rồi viên Thanh nguyệt thạch vỡ thành những mảnh đá rất nhanh, hàn khí cất chứa trong đó cũng nhanh chóng tản đi.

Lực lượng tiêu cực đã mạnh mẽ loại bỏ hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm ra khỏi Thanh nguyệt thạch.

Hình như chính Thanh nguyệt thạch cũng không thể cất chứa lực lượng tiêu cực. Sau khi hàn khí biến mất thì Thanh nguyệt thạch cũng vỡ thành từng mảnh đá, lực lượng tiêu cực trong đó cũng nhanh chóng tản đi.

Dường như Huyền Băng Hàn Diễm và lực lượng tiêu cực không thể cùng tồn tại.

Thạch Nham nhíu mày. Nhìn mảnh đá vụn trên mặt đất rồi nhắm mắt suy tư.

Một lát sau. Thạch Nham lại lấy ra một viên Thanh nguyệt thạch. Trước tiên rót hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm trong Huyết Văn Giới Chỉ vào Thanh nguyệt thạch. Sau đó do dự một chút rồi lại tụ tập Tinh Nguyên trong cơ thể. Hóa thành từng luồng tinh mang thử rót vào Thanh nguyệt thạch.

Tinh Nguyên như sợi tơ trong suốt, từng luồng Tinh Nguyên tràn mạnh vào Thanh nguyệt thạch.... Sau khi Thanh nguyệt thạch nhận được sự bổ sung của Tinh Nguyên thì hoa văn bên ngoài trở nên cực kỳ tinh tế. Vết rạn ban đầu hình như cũng đã được Tinh Nguyên chữa trị cẩn thận, vết rạn biến thành rất nhỏ, rồi lại chịu được càng nhiều hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm nhưng Thanh nguyệt thạch không có lập tức nổ tung ngay như lúc trước.

Trong lòng vui vẻ, Thạch Nham đã hiểu ra, dường như Tinh Nguyên có thể cùng tồn tại với hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm.

Hắn cũng không biết. Bởi vì thân thể của hắn đã chịu đựng rất nhiều hàn lực của Huyền Băng Hàn Diễm. Bên trong Tinh Nguyên của hắn cũng mang theo tia hàn khí nhỏ của Huyền Băng Hàn Diễm. Thế nên bây giờ mới có thể khiến cho Tinh Nguyên của hắn cùng tồn tại với hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm bên trong Thanh nguyệt thạch.

Càng nhiều Tinh Nguyên rót vào Thanh nguyệt thạch. Thanh nguyệt thạch cất chứa hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm nhiều hơn gấp năm lần so với Thanh nguyệt thạch khác!

Năm lần hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm rót mạnh vào Thanh nguyệt thạch. Bên trong Thanh nguyệt thạch còn có thêm gần nửa thành Tinh Nguyên của Thạch Nham. Lại lần nữa thúc dục hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm thì bên ngoài của vết rạn Thanh nguyệt thạch mới từ từ lớn hơn, hình như có xu hướng nổ tung.

Thạch Nham vui mừng bình tĩnh dời viên Thanh nguyệt thạch ra khỏi Huyết Văn Giới.

Cau mày, hắn kinh ngạc nhìn viên Thanh nguyệt thạch bất thường này rồi nhắm mắt cảm thụ năng lượng trong đó.

Chính giữa Thanh Nguyệt Thạch, hàn lực của Huyền Băng Hàn Diễm và Tinh Nguyên quấn lấy một chỗ. Hàn lực trở thành từng sợi tơ tinh mịn mà Tinh Nguyên cũng thế, hai loại năng lượng đều biến thành sợi tơ óng ánh. Hiện ra bên trên Thanh nguyệt thạch, giống như hoa văn xinh đẹp, không chỉ thế mà còn rất xinh đẹp.

Do dự trong chốc lát, Thạch Nham đột nhiên đứng lên, đi ra phía sau boong tàu.

Hít một hơi t hật sâu. Thạch Nham đột nhiên cầm lấy viên Thanh nguyệt thạch trong tay ném thật mạnh về phía mặt nước đằng xa.

Cú ném này hắn dùng lực rất mạnh, chính là muốn dùng lực va chạm mạnh để năng lượng trong Thanh nguyệt thạch nổ tung.

- Ầm!

Phía sau ba mươi mét, đột nhiên phát ra một luồng sáng chói mắt. Một luồng năng lượng băng hàn cuồng bạo nổ tung lan ra.

Lấy nơi Thanh nguyệt thạch nổ làm trung tâm. Nước biển trong nháy mắt bị đóng thành băng cứng, lại bị lực lượng cuồng bạo bắn phá dập nát, tạo thành mấy trăm đường băng dài hẹp, mang theo luồng khí băng giá dày đặc bay loạn khắp nơi.

- Vù vù vù!

- Vù vù vù!

Từng đường băng dài hẹp mang theo hàn khí dày đặc bay đi tứ phía. Hơn mười đường lại phóng tơi chỗ còn thuyền nhỏ của Thạch Nham.

- Làm sao thế?

Lâm Đạt khẽ hô một tiếng.

Đám người Kiệt Đặc từ trong khoang thuyền đi ra ngoài. Choáng chốc đã đến gần, ngay lập tức nhìn thấy đường băng khắp nơi đánh tới. Nguyên một đám sắc mặt đại biến, vội vàng vào lại khoang thuyền.

- Rầm rầm!

Con thuyền nhỏ này bị năm sáu đường băng đánh trúng. Con thuyền như nhận một lực đẩy thật mạnh bắn đi như mũi tên nhọn.

Đuôi thuyền có ba góc băng cỡ cánh tay xuyên thủng boong tàu, gắm lên trên thân thuyền.

Đường băng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Rất nhiều đường băng lướt qua không khí rồi lại chìm xuống đáy biển đằng xa.

Thạch Nham ngơ ngác đứng trên boong tàu, trên khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ nhưng trong lòng lại kinh hỉ, khuôn mặt hết sức kỳ lạ.

Lực lượng viên Thanh nguyệt thạch này nổ tung tạo thành lợi hại hơn nhiều so với những viên Thanh nguyệt thạch khác!

Lấy nước biển đông lại thành đường băng, chẳng những lực đánh lớn mà còn mang theo hàn khí dày đặc. Sợ là ngay cả Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp cũng không chịu nổi.

Trung tâm khu vực nổ mạnh. Hàn khí và lực nổ hình thành trong nháy mắt lại càng khủng bố!

Thạch Nham thầm đoán, dù là cao thủ cảnh giới Nhân Vị bị một cú nổ thình lình như vậy thì e là cũng phải bị tước một lớp da!

- Thạch Nham. Là ai mà công kích chúng ta!

Lâm Đạt la hoảng lên. Nhanh chóng đến bên cạnh Thạch Nham. Cùng sóng vai với Thạch Nham nhìn ra phía xa, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi không sao chứ? Có phải đám hải tặc Huyết Đồng tìm tới chúng ta không?

- Không phải.

Thạch Nham lắc đầu, mỉm cười nói:

- Ta tập luyện chơi thôi, chỉ mới thăm dò được một chút uy lực nhưng không ngờ uy lực thật đúng là không tệ. Ha ha.

Thạch Nham đúng là cực kỳ hài lòng uy lực của viên Thanh nguyệt thạch này. Lúc này tâm trạng hắn đang vui sướng. Bắt đầu suy nghĩ đến lúc đó cấp cho Cổ Kiếm Ca nếm thử. Xem hắn sẽ bị đánh thành dạng thảm hại thế nào. Có thể bị nổ chết ngay hay không.

- Chỉ chơi sao?

Vẻ mặt đám người Kiệt Đặc kinh hãi. Trong ánh mắt hiện lên tia kiêng kỵ.

- Khụ khụ. Trong chốc lát để ta khuyên Tạp Mông, oan gia nên giải không nên kết, ta sẽ làm cho hắn bỏ cuộc.

Tạp Liệt cùng chung chiến tuyến với Tạp Mông ngượng ngùng cười gượng, cúi gằm tức giận nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.