Sát Thần

Chương 262: Chương 262: Thiên uy oai nghiêm






Nửa tháng sau.

Ba vị tộc trưởng Dực tộc Đế sơn, Đa Long, Vũ Nhu và ba thống lĩnh của Âm Mị Tộc, cùng nhau đi vào thạch điện Thạch Nham tạm ở lại.

Trong thạch điện, Thạch nham bình thản như mặt nước, ngồi im không nhúc nhích, phía trước mặt hắn là Phan Triết và sáu gã Võ Giả của Vô Tận Hải, vẻ mặt u ám, ánh mắt tuyệt vọng, biểu tình hơi thẩn thờ.

Bốn nữ nhân Tào Chỉ Lam, trốn ở trong thạch thất đã rất lâu không ra ngoài.

Thạch nham mở mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, mỉm cười, nói:

- Các ngươi đến rồi.

Vũ Nhu cười gật đầu

- Thế nào? Đã đến lúc rồi, ta nghĩ chắc là chúng ta nên xuất phát? Ngươi thì sao, đã chuẩn bị tốt chưa?

Đế Sơn híp mắt, đôi con mắt thâm thúy quét lên trên người Thạch Nham trong chốc lát, trong lòng âm thầm tán thưởng.

Sau nửa tháng, Thạch Nham cách Địa Vị tam trùng thiên chỉ có kém có một bước, tinh thần kiên định, lực lượng trong cơ thể hùng hậu tinh luyện, trên người tự nhiên biểu lộ sự trầm ổn lão luyện, đầy tự tin, tựa hồ trong lòng không xem trọng mình đang trong khốn cảnh.

Theo Đế Sơn thấy thì Thạch Nham chắc chắn là rất đặc biệt, chẳng những thân mang Bất Hử huyết mạch, nhục thân còn cường hãn khó lường, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối là kẻ làm đại sự.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn im lặng quan sát Thạch Nham, nhìn thấy Thạch Nham xem những Võ Giả đến từ Vô Tận Hải trở thành đối tưởng để hắn thực nghiệm nghiên cứu linh hồn, từng tên một linh hồn nổ tung chết nhưng mà sắc mặt hắn vẫn không đổi.

Thủ đoạn lãnh khốc của Thạch Nham, trong mắt Đế Sơn lại là một tính các vô cùng tốt.

- Đã chuẩn bị xong hết rồi!

Thạch nham chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:

- Thiên địa bên Âm thú sơn biến hóa càng lúc càng rõ, chúng ta quả thật phải xuất phát sớm hơn.-

Dừng một chút, Thạch Nham lại nói:

- Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

- Chúng ta?- Yết Mãnh sửng sốt rồi kỳ quái nói:

- Chúng ta cần chuẩn bị cái gì? Không phải một mình ngươi đi là được sao?

Tạp Ba và Đa Long cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

Nhưng ba người Đế Sơn, Vũ Nhu, Dịch Thiên Mạc thì khẽ nhíu mày, hình như cũng đoán ra được chút ý đồ của Thạch Nham.

- Một khi kết giới ở Âm thú sơn bị phá vỡ, tự nhiện là sáu người các ngươi sẽ lập tức tiến vào trong đó.

Thạch nham trầm ngâm một chút, lập tức nghiêm mặt nói:

- Bên trong Âm thú sơn tất có điều cổ quái, đường thông ngoại giới rất có thể ở trong đó. Khi con đường kia hiện ra, nói không chừng nơi bị vứt bỏ này cũng sẽ phát sinh biến hóa long trời lỡ đất, có lẽ sẽ sụp đổ rất nhanh, các ngươi thì có thể rời đi rất nhanh, tộc nhân của các ngươi thì sao? Tài phú tích lũy bao năm qua của các ngươi, không cần mang đi sao?-

Tạp Ba, Yết Mãnh đột nhiên biến sắc.

- Đi chuẩn bị một chút đi, đừng nói là ta không nhắc nhở các ngươi.

Thạch nham thản nhiên nói:

- Tốt nhất là các ngươi đưa toàn bộ tộc nhân của mình đến chân núi Âm thú sơn, một khi thấy tình thế không ổn, lập tức rời đi. Nếu đã muộn không gian này sụp đổ mà còn chưa rời đi, hậu quả như thế nào thì trong lòng các ngươi cũng hiểu rõ.

Tạp Ba, Yết Mãnh, Đa Long không nói tiếp nữa, xoay người rời đi, thần sắc vội vàng, sắc mặt có chút hốt hoảng.

- Các ngươi...

Thạch nham ngạc nhiên nhìn Đế Sơn, Vũ Nhu, Dịch Thiên Mạc vẫn còn ở lại.

- Không nhọc ngươi ngươi lo lắng, ta đã sớm phân phó xuống dưới, chỉ cần ngươi rời khỏi thành, tộc nhân của ta sẽ lập tức theo kịp.

Dịch Thiên Mạc nhíu mày nói.

- Ta và Đế Sơn cũng đã sớm an bài rồi, chỉ cần ta truyền đi ý niệm, người của hai tộc chúng ta sẽ cùng xuất phát với chúng ta. Dực tộc chúng ta cách Âm thú sơn khá gần, đợi đến khi chúng ta tới Âm thú sơn, người hai tộc chúng ta có lẽ cũng đã đến nơi.

Vũ Nhu thản nhiên cười nói

- Thạch nham, không ngờ ngươi đã suy nghĩ được rất xa, thế mà lại biết ngày kết giới của Âm Thú Sơn bị loại bỏ chính là lúc chúng ta phải rời đi.

- Rất rõ mà.

Thạch nham cười cười, nhìn phía trước, nói:

- Xem ra chúng ta phải chậm lại một hai ngày để bọn Tạp Ba chuẩn bị ổn thỏa thì chúng ta có thể lập tức xuất phát.

- Bây giờ có thể đi rồi.

Đế Sơn tỏ ra có chút thiếu kiên nhẫn

- Không cần quản ba tên kia, ngươi phá giải kết giới cũng cần thời gian, có lẽ khi ngươi phá bỏ xong kết giới, người của bọn họ cũng chạy đến rồi.

- Như vậy à...

Thạch nham trầm ngâm một chút, cười nói:

- Cũng tốt.

Cười tủm tỉm nhìn đám người Phan Triết, lại nhìn bốn nữ nhân sợ hãi đang từ trong thạch thất đi ra, Thạch Nham nói với Dịch Thiên Mạc:

- Những người này, ông hãy giúp ta mang theo, họ còn hữu dụng với ta.

Dịch Thiên Mạc nhướng mày, bỗng nhiên lạnh nhạt nói:

- Bốn nữ tử này là tấm thân xử nữ, không phải ngươi muốn dùng thân thể chúng để ngăn chặn lực phản phệ của sao?

Thạch nham gật đầu

- Vận khí của ta tốt, khi tu luyện vẫn chưa xuất hiện loại dị thường này. Nhưng khi phá giải kết giới, cũng không biết có thể xuất hiện tình trạng này hay không, cho nên mới nói ông giúp ta mang theo. Tóm lại, các nàng là vật sở hữu của ta, thế nào? Có vấn đề gì sao?

Đế Sơn và Vũ Nhu, cũng kỳ quái nhìn về phía Dịch Thiên Mạc.

- Không có vấn đề.

Dịch Thiên Mạc hừ nhẹ một tiếng, thái độ lạnh nhạt đáp lại một câu

- Ta sẽ phái người mang theo bọn họ, ngươi còn có yêu cầu gì nữa?

- Không còn.

Thạch Nham liếc mắt nhìn bốn nữ tử, nhìn Đế Sơn, Vũ Nhu nói:

- Chúng ta có thể đi được rồi.

- Đi thôi.

Vũ nhu đến bên cạnh Thạch Nham, rồi đưa bàn tay trắng nõn ra đặt trên vai Thạch Nham, đôi cánh chim trắng như tuyết khẽ vỗ lên, đồng thể thành thục yểu điệu biến mất khỏi ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người.

- Những người này do ngươi xử lý.

Đế Sơn nói với Dịch Thiên Mạc một câu, cũng lập tức rời đi.

Sắc mặt Dịch Thiên Mạc âm trầm, quan sát mấy người Tào Chỉ Lam và Phan Triết, bên trong đồng tử màu trắng xám lóe lên nhiều điểm sáng kỳ lạ.

Từng luồng thần thức từ hai tròng mắt của hắn bay ra, vô thanh vô tức xâm nhập vào trong đầu bọn Tào Chỉ Lam, Phan Triết.

Đám người Tào Chỉ Lam biến sắc, trong lòng biết Dịch Thiên Mạc muốn làm cái gì, nhưng lại vô lực phản kháng.

Vận dụng lực lượng linh hồn của Dịch Thiên Mạc cao minh hơn Thạch Nham rất nhiều, thần thức của hắn xâm nhập vào bên trong linh hồn những người này, thì ngay cả Tào Chỉ Lam cũng không biết gì cả, hoàn toàn không cảm ứng được cái gì.

Thần thức hắn lén tra xét không có dấu vết rõ ràng như Thạch Nham, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy bên trong đầu giống như có mấy trăm con sâu chui vào, khiến người ta phải sợ hãi.

Tào Chỉ Lam, Hà Thanh Mạn một đám tinh thần bất an, không dám nhìn Dịch Thiên Mạc, không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Một lúc lâu sau.

Dịch Thiên Mạc chậm rãi thu hồi thần thức đã phóng ra, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:

- Các ngươi đi theo ta.

Qua một hồi tìm hiểu, hắn phát hiện cấm chế linh hồn của bọn Phan Triết, toàn bộ đã bị Thạch Nham loại bỏ, ngay cả bên trong đầu của bốn nữ nhân Tào Chỉ Lam cũng không còn cấm chế trói buộc lực lượng của các nàng.

Nhưng mà, bên trong đầu của những nam Vỏ Giã lại có thêm rất nhiều cấm chế linh hồn mới rất bí ẩn, Thạch Nham hạ vào sâu trong linh hồn mỗi một nam Võ Giả những cấm chế mà người bình thường khó có thể cảm thấy.

Ba nữ nhân Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình cũng không tránh thoát được.

Bên trong linh hồn các người cũng đã bị Thạch Nham hạ hồn chủng, ba hạt hồn chủng đó đã sắp nảy mầm, điều này có nghĩa tương lai một khi ba nàng rời khỏi Thạch Nham thì nhất cử nhất động của các nàng đều không thoát khỏi thần thức khống chế của Thạch Nham.

Chỉ có một mình Hà Thanh Mạn là linh hồn không bị đụng tay chân.

Nếu Dịch Thiên Mạc nguyện ý, có thể dễ dàng xóa đi hồn chủng đó trước khi nó cắm rễ.

Nhưng hắn lại lo lắng lúc gặp lại Thạch Nham bị hắn tìm cớ gây khó dể, cho nên chỉ có thể bỏ qua.

Trong lòng Dịch Thiên Mạc thầm mắng Thạch Nham ác độc, thân ảnh dần dần bay đi xa.

Không lâu sau, bọn người Dịch Phong được Dịch Thiên Mạc đưa tin tới. Được Dịch Thiên Mạc bảo nên bọn Dịch Phong mang theo đám người Phan Triết, lần lượt từng người bay lên trời, bay tới phương hướng Âm thú sơn.

Trong cổ thành.

Tất cả tộc nhân Âm mị tộc đều bắt đầu triển khai hành động, sau khi được ba vị thống lĩnh truyền tin, những người thuộc về bên Dịch Thiên Mạc đang dần xuất phát đi, xếp thành đội ngũ ngay ngắn bước ra khỏi thành.

Chỉ có tộc nhân của Tạp Ba, Yết Mãnh là tỏ ra bối rối, bị Tạp Ba, Yết Mãnh la hét, vội vàng thu thập vật phẩm trân quý, la hét, hô hào, cả nhà đều bị liên lụy biến thành một đống hỗn loạn.

Trong thành có rất nhiều tộc nhân Âm mị tộc đều bận rộn rối ren nhưng mọi người đều có sắc mặt vui mình, hình như không biết đến đến sự hung hiểm phía trước, chỉ là nghĩ thấy lần này có thể là trở lại tổ địa.

Ba thống lĩnh như Dịch Thiên Mạc không ngừng truyền bá điều tốt đẹp của tổ địa cho những tộc nhân dưới trước, vì vậy bất cứ tộc nhân Âm Mị Tộc nào cũng đều tưởng tượng tổ địa thành nơi của thần linh, cảm thấy tất cả mọi thứ tốt đẹp nơi đó đều thuộc về bọn họ, ở nơi đó bọn họ có thể có được mọi thứ.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Âm thú sơn, đỉnh núi chọc thẳng lên trời.

Từng con Âm thú có thân hình thật lớn, ngửa mặt lên trời rít gào.

Vô số Âm thú trải rộng khắp các góc, Âm thú tụ lại trên trăm trên ngàn, chúng nó đều có vẻ rất bất an, đột nhiên chui ra khỏi hang động giống như là đã cảm thấy được hung hiểm.

Chỗ sâu trong bầu trời, sấm chớp hoành hành, cuồng phong gào thét, thiên lôi ùn ùn.

Từng luồng ánh lửa chói mắt từ chỗ sâu trong bầu trời chợt lóe lên rồi biến mất, sâu trong ánh lửa có thề mơ hồ nhìn thấy được các loại điểm sáng đủ màu tực rỡ đang hội tụ lại, đó là những khe hỡ không gian bị xé rách, bên trong ẩn chứa thần lực khủng bố có thể diệt chết hết thảy sinh linh.

Bất cứ một tộc nhân Âm mị tộc hay Dực tộc nào cũng đều biết bên trong bầu trời trên đỉnh núi Âm thú sơn có ẩn chứa thần lực có thể hủy diệt cường giả cảnh giới Chân Thần. Biết sự tồn tại của thần lực kia là hạn chế cường giả của hai tộc bọn họ, khiến cho tộc nhân hai tộc trọn đời không thể thoát khỏi nơi này.

Cảnh tưởng đặc biệt trên bầu trời làm cho Âm thú kinh hãi, cũng khiến cho trong lòng dị tộc sinh ra sự khủng hoảng, cảm thấy tai nạn đáng sợ, có thể đên bất cứ lúc nào.

“Ầm!”

Một luồng thần quang chói mắt, đột nhiên từ chỗ sâu trong bầu trời bắn ra, thần quang như một cái liềm khổng lồ, trực tiếp chém xuống đỉnh Âm thú sơn, thần quang vừa hiện ra thì đỉnh núi Âm thú sơn bị cắt ra một khối cự thạch dài mấy trăm mét, ầm ầm rơi xuống dưới

Một con Âm thú thân hình khổng lồ đang rít gào nhưng bị thần quang quét trúng nháy mắt đã hóa thành màn sương máu, ngay cả sương cốt cũng không có lưu lại, chết cực kỳ thê thảm

Càng nhiều Âm thú vô cùng sợ hãi, gào lên thảm thiết thê lương, theo bản năng chui rút vào trong Âm thú sơn, không dám ló đầu ra ngoài nữa.

Vào lúc thiên uy thể hiện sự oai nghiêm, rốt cuộc Thạch Nham được Vũ Nhu dẫn tới chân núi, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.