Sát Thần

Chương 486: Chương 486: Truyền thuyết mới




Nửa tháng sau.

Vô Tẫn hải hai năm liên tục gặp nhiều biến đổi lớn, cuối cùng cũng chậm rãi kết thúc, ổn định trở lại.

những thế lực từng xuất thủ với Thạch Nham hiện giờ dưới năng lực cường thế của Thạch Nham không thể không chịu thua, đem một số tài liệu tu luyện quý trọng tích tụ mấy trăm năm của tông phái dựa theo yêu cầu của hắn chuyển vận tới Bất Tử đảo.

Tài liệu mà những lực lượng này đưa tới tu luyện so với tích lũy mấy trăm năm mấy trăm năm của Dương gia thì còn gấp hai.

Trải qua đại biến lần này, Dương gia là người được lợi cuối cùng, chẳng những từ trong tay thế lực các phương có được vô số vật tư, còn lần đầu tiên xâm nhập Ma Vực, đem các tộc của Ma Vực làm nô dịch, chiếm cương thổ rộng rãi của Ma Vực, tận tình thu thập những dị bảo tu luyện chưa bao giờ từng xuất hiện ở Vô Tẫn hải của Ma Vực.

Sau khi Ba Tuần , Xích Diêm chết, Ma Vực đại loạn, các tộc trong Ma Vực liên tục giao chiến, không bao giờ có thể hình thành uy hiếp đối với Vô Tẫn hải nữa.

Một bộ phận của Dương gia hoạt động ở Ma Vực, một bộ phận một lần nữa nắm trong tay Già La hải vực.

Thiên Tà Động Thiên từng phản bộ bị Dương gia càn quét, động chủ bị giết chết tại chỗ.

Hòn đảo từng thuộc vè Thiên Tà Động Thiên bị Dương gia, Hạ gia chia nhau, Hạ gia của Hạ Khinh Hậu vừa mới trở thành một trong những thế lực chói mắt nhất của Vô Tẫn hải, đi theo cước bộ chinh chiến của Dương gia.

Hải tộc Nộ Lãng, Ngân Huy từ trong tay Thạch Nham phân biệt có được một giọt sinh mệnh nguyên dịch, cảm thấy mỹ mãn.

Nộ Lãng, Ngân Huy thủy chung vẫn duy trì quan hệ cá nhân hữu hảo với Thạch Nham, thành hoang dưới đáy biển yên ổn phồn vinh trước nay chưa từng có.

Ở đáy biển, không có một hải tộc nhân nào cả gan hỗn láo với Dương gia, Nộ Lãng, Ngân Huy ước thúc tất cả hải tộc nhân, khiến cho bọn họ coi Dương gia trở thành minh hữu kiên cố nhất trong tương lai.

Nộ Lãng vẫn là cường giả đỉnh phong nhất của Vô Tẫn hải, Hắc Giao tộc ở dưới đáy biển vẫn chính là chủng tộc cường đại nhất.

Nhưng mà, Nộ Lãng từng thẳng thắn thừa nhận Vô Tẫn hải hiện giờ, người đáng sợ nhất đáng sợ nhất không còn là ba người Tào Thu Đạo, Dương Thanh đế, Dương Dực Thiên, mà là ngọng gió mới Thạch Nham.

Nộ Lãng đã biểu lộ rõ ràng, chỉ cần một ngày Thạch Nham còn, bất kỳ chủng tộc nào của hải tộc cũng không được gây sóng gió ở Vô Tẫn hải.

Trận chiến ở Nhật đảo đã thay đổi toàn bộ vận mệnh của Vô Tẫn hải, thậm chí là Ma Vực, trở thành một trang giấy phấn khích nhất trong sách sử của Vô Tẫn hải, trên trang giấy đó, cái tên của Thạch Nham thậm chí còn nổi bật hơn cả ba người Dương Thanh đế, Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên, thành truyền thuyết mới của Vô Tẫn hải.

Tứ đại tộc trưởng của hải tộc Nộ Lãng, Ngân Huy, Bào A, Lệ Toa tuyên bố ở hải vực, sẽ bảo trì sự mậu dịch và tình hữu nghị ổn định với Dương gia, chỉ cần Thạch Nham còn sống thì hải tộc sẽ coi Dương gia là chủ nhân của thành hoang, không bao giờ có ý đồ khác với thành hoang, cũng sẽ giúp Dương gia duy trì trật tự của thành hoang.

Họ không phải là nể mặt Dương Thanh đế mà là bởi vì Dương gia có Thạch Nham.

Hai người Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên không bởi vì Thạch Nham giết Trâu Dược Phong, Tư Đồ Kiệt, Chung Ly Độn mà gây chiến, ngược lại, Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên đối với Thạch Nham còn khen thưởng, giống như không hề nhớ tới khúc mắc xưa với Thạch Nham, thậm chí ước thúc môn nhân, nghiêm khắc cấm chế bất kỳ ai trả thù Thạch Nham.

Tam Thần Giáo cũng trở nên hài hòa trước nay chưa từng có với Dương gia.

Đường Uyên Nam thậm chí thường xuyên tới Bất Tử đảo tìm Thạch Nham đàm luận tình thế của Vô Tẫn hải, thái độ khiêm tốn, không hề ra vẻ tiền bối, coi Thạch Nham trở thành bạn tri kỉ.

Thế cục của Vô Tẫn hải bởi vì một thanh niên đột nhiên xuất hiện mà đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bất Tử đảo.

" Đây là Bất Tử Thánh Điển, trong đó ghi lại diệu dụng của bất tử võ hồn, có ghi chép có liên quan tới bất tử chi huyết." Trong đại điện của Dương gia, Dương Thanh đế đứng đầu Dương gia mỉm cười, từ trong ống tay áo lấy ra một quyển sách cổ, đột nhiên ném về phía Thạch Nham.

Vươn tay ra tiếp nhận Bất Tử Thánh Điển, Thạch Nham vẻ mặt khác thường: "Thái gia gia, ta chỉ muốn xem nội dung của Bất Tử Thánh Điển thôi, ngươi không cần trực tiếp đưa cả kinh thư cho ta."

" Tên gia hỏa ngươi chẳng lẽ còn không rõ khổ tâm của gia chủ ư?" Tu La Vương Mạc Đoạn Hồn cười khổ lắc đầu: "Bất Tử Thánh Điển chính là chí bảo của Dương gia, gia chủ giao nó cho ngươi có nghĩa là gì thì chẳng lẽ ngươi thực sự không rõ ư?"

Trong đại điện, Mạc Đoạn Hồn, Lí Mục, hai đại Tu La Vương đều có mặt, đám nhân vật chủ yếu của Dương gia như Dương Trác cũng không thiếu, đều mỉm cười nhìn Thạch Nham.

Thạch Nham ngẩn ra, đột nhiên mắt sáng rực lên: "Thái gia gia, ta..."

" Dương gia trong Tương lai sẽ thuộc về ngươi." Dương Thanh đế nhếch miệng: "Ta phấn đấu cả đời cũng chỉ là đưa Dương gia tới ba thế lực hàng đầu của Vô Tẫn hải, mà ngươi vừa mới đến Vô Tẫn hải chưa được mười năm đã khiến Dương gia thành bá chủ của Vô Tẫn hải! Ta không thể không nói, tiểu tử ngươi so với gia chủ ta đây thì còn có tư cách thống lĩnh Dương gia hơn, ta hiện tại giao Bất Tử Thánh Điển cho ngươi cũng là nói rõ với mọi người ngươi chính là gia chủ tương lai của Dương gia chúng ta, đợi khi ta cần bế quan khổ tu thì ngươi sẽ thay ta ta quản lý Dương gia."

"Thái..." Thạch Nham cười khổ vuốt ve quyển kinh thư, do dự hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Thái gia gia, ta sợ phải cô phụ nổi khổ tâm của ngươi rồi."

Các cường giả Dương gia nghe vậy đều sửng sốt, lộ ra vẻ ngạc nhiên khó hiểu.

"Sao vậy?" Ngay cả Dương Thanh đế cũng kinh ngạc: "Vị trí đứng đầu Dương gia này ở Vô Tẫn hải hiện giờ có nghĩa là quyề lực lớn nhất, ngươi đủ sức đảm nhiệm, cũng là điều ngươi đáng được hưởng, vì sao lại cự tuyệt?"

" Ta muốn tới Thần Châu đại địa, Vô Tẫn hải này chỉ là một đoạn lịch trình trong nhân sinh của ta thôi, không phải là điểm cuối." Mắt Thạch Nham dần dần sáng lên: "Ta nghe nói qua rất nhiều thần kỳ có liên quan tới Thần Châu đại địa, ở đó mới là trung tâm võ giả của Thần Ân đại lục, có võ giả mạnh nhất, có sinh vật khủng bố nhất, tông phái cường hãn nhất, có truyền thừa vũ hồn cổ xưa nhất Thần Ân đại lục, còn nữa, Tâm Nghiên cũng ở đó."

Dương Thanh đế ngẩn ra, sửng sốt cả nửa ngày mới chậm rãi gật đầu, thở dài: "Thì ra tim của ngươi không ở nơi này. Cũng phải, với tiềm lực của ngươi, cho dù là tới Thần Châu đại địa sớm muộn gì cũng sẽ danh chấn thiên hạ, có lẽ, nơi đó mới là vũ đài chân chính của ngươi."

" Cho nên, Bất Tử Thánh Điển này ta đọc một đoạn thời gian là được rồi." Thạch Nham cười cười: "Ta muốn tới U Vân, đưa ông nội của ta vài Vô Tẫn hải, chờ sau khi về ta sẽ trả lại Bất Tử Thánh Điển cho thái gia gia. Ừ, bất luận là như thế nào thì ta cũng là người của Dương gia, mặc dù tương lai ở Thần Châu đại địa, cũng sẽ hướng về Dương gia, nếu có thể thì chờ ta sống ổn ở Thần Châu đại địa rồi, ta hy vọng mọi người và ta cũng có thể cùng tiến vào Thần Châu đại địa, sống ở trung tâm Thần Ân đại lục."

Mọi người của Dương gia nghe vậy thì vẻ mặt chấn động, lộ ra thần sắc hưng phấn.

" Nói thực ra, trong mắt những người của Thần Châu đại địa, võ giả Vô Tẫn hải chúng ta chỉ là man." Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi quyết định nói ra sự thật: "Chỗ đó có võ giả Chân thần cảnh, có tông phái cổ xưa mấy vạn năm, có những khu vực thần bí, cương thổ so với Vô Tẫn hải cũng lớn hơn rất nhiều, chỗ đó mới là bảo địa đỉnh phong của võ đạo, chúng ta không thể cứ ếch ngồi đáy giếng mãi được."

Dương Thanh đế vẻ mặt vui mừng: "Tiểu tử, ngươi so với ta còn mạnh hơn."

Đám người Mạc Đoạn Hồn, Lí Mục cũng kinh ngạc dị thường, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút phấn khích, giống như cả người hắn đều cất giấu bảo vật vậy.

" Vô Tẫn hải Hiện tại không còn thế lực nào có thể uy hiếp tới Dương gia, vào lúc này, chúng ta nên nhìn xa hơn." Thạch Nham cười nói.

Mọi người trầm ngâm một chút rồi đều gật đầu đồng ý.

" Ngươi muốn tới U Vân?" Dương Thanh đế trầm ngâm một chút: "Cũng tốt, chúng ta cũng nên cám ơn Thạch gia, không có Thạch gia, thì không có ngươi, cũng không có sự huy hoàng hôm nay của Dương gia. Tình thân chính là thâm tình không thể dứt bỏ, ngươi đi một chuyến rồi đưa bọn họ vào Vô Tẫn hải."

Dừng một chút, Dương Thanh đế an bài: "Ta bảo Tu La huyết vệ đi theo ngươi, cưỡi yêu thú, có thể một lần đưa toàn bộ người của Thạch gia vào Vô Tẫn hải, ngươi thấy sao?"

Thạch Nham vui vẻ gật đầu: "Như vậy thì rất tốt."

" Đi, việc này để ta an bài." Dương Thanh đế nhướn mày, ha ha nói: "với thực lực của tiểu tử ngươi hiện tại, đừng nói U Vân, cho dù là Thần Châu đại địa cũng có thể đi thoải mái. Ừ, cũng không cần nhiều cao thủ đi theo làm gì, mang một ít yêu thú có thể chở nhiều người là được rồi."

"Ừ."

Dương Thanh đế phân phó xuống, rất nhanh một trăm Tu La Huyết Vệ chờ xuất phát ở Bất Tử đảo.

Sau khi tạm biệt người của Dương gia, Thạch Nham cũng không do dự, cưỡi Quỷ Lão biến hóa thành yêu thú đi trước tới U Vân.

Trên đường hải vực đi qua Viên La, Đường Uyên Nam nghe nói hắn muốn đi U Vân đón người, không nói lời nào, bảo mọt số Tinh Thần vệ mà hắn khâm điển, cưỡi yêu thú Cự Giác Sư Thứu của Tam Thần Giáo cùng hắn tới U Vân đón người.

Thạch Nham vốn muốn cự tuyệt, nhưng Đường Uyên Nam lại rất kiên trì, thịnh tình không thể chối từ, hắn chỉ đành gật đầu gật đầu đồng ý.

Bởi vậy, hắn liền mang theo một trăm Tu La Huyết Vệ, tám mươi Tinh Thần Vệ cưỡi Cự Giác Sư Thứu chậm rãi tới U Vân.

Một đường đi tới, võ giả các phương thế lực của Vô Tẫn hải đều nghe tin mà đến, vừa nhìn thấy hắn cưỡi Quỷ Lão đi đầu thì rất nhiều thủ lãnh của các thế lực thậm chí chủ động tới bắt chuyện, hỏi có cần giúp gì không.

Ngay cả Dương Thanh đế năm đó xuất hành cũng không được như vậy.

Trong Vô Tẫn hải cũng chưa từng có một ai có thể khiến tất cả thế lực phải thán phục.

Thạch Nham Tuổi còn trẻ mà lại làm được.

Thanh Huyết Ma Bức và Cự Giác Sư Thứu đều là yêu thú cấp năm cấp sáu, Tu La Huyết Vệ và Tinh Thần Vệ cũng đều có niết sào chi cảnh, tu vi tinh trạm.

Trừ những người đó ra, Đế Sơn, Vũ Nhu, Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh, năm tên cao thủ của Âm Mị tộc, Dực tộc cũng đồng hành, cộng thêm Chiến Ma, yêu trùng chi vương, Phệ Kim Tàm, và Thánh Linh Thần đang ký thác trên bạch cốt pháp thân.

Một cỗ lực lượng cường hãn có thể so với bất kỳ một phương lực lượng nào của Vô Tẫn hải.

Cho dù là Tào gia cũng khó địch nổi.

Bởi vậy, khi bọn họ đi qua Tào gia, người của Tào gia vô cùng khẩn trương, còn tưởng hắn muốn xử lý Tào gia, phòng bị như lâm đại địch.

Cho tới lúc bọn họ nhìn thấy đoàn người Thạch Nham từ hải vực của Tào gia đi qua, ai nấy mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trên một ngọn núi đầy quái thạch, một nữ tử cực kỳ xinh đẹp ngẩng đầu nhìn đội ngũ đó đi qua, mắt đẹp dừng ở trên người người thanh niên cầm đầu, trên mặt hiện ra vẻ mặt vô cùng hối hận.

Nửa ngày sau nàng ta thì thào nói nhỏ: "Cả đời này của ta, chuyện mà ta hối hận nhất chính là đã từ bỏ ngươi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.