Sát Thần

Chương 342: Chương 342: Tụ tinh thần lực




Thạch Nham phi thân nhảy vào Tinh đàm.

Tinh đàm trông giống một vòng sáng hình tròn vận chuyển theo một quỹ tích kỳ lạ, liên tục không ngừng hấp thu ánh sáng của vô vàn ngôi sao, ngưng kết tạo thành những giọt nước mưa màu sữa, cứ thêm một giọt, vòng sáng tinh thần sẽ mạnh hơn một chút, ánh sáng sao cũng sáng hơn một chút

Thân thể ngâm ở trong Tinh đàm, Thạch Nham chỉ cảm thấy nước hồ vô cùng lạnh lẽo, mỗi một lỗ chân lông trên người đều bị nước hồ thẩm thấu, hắn cảm thấy rất thoải mái, thần trí thanh tỉnh, tinh thần ý thức chấn động.

Hắn cũng không biết khai mở võ hồn Tinh Thần như thế nào, cho nên sau khi ngâm mình trong nước hồ, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Đường Uyên Nam, tỏ vẻ không hiểu.

Đường Uyên Nam cười mà không nói, không giải đáp, dường như nghĩ Thạch Nham thân là truyền thừa của Tinh thần thì sẽ nhanh chóng hiểu được ảo diệu bên trong.

Đông đảo giáo đồ Tam Thần giáo từ bốn phương tám hướng hội tụ tới đây, lặng lẽ đem vây quanh Tinh đàm, hiếu kỳ nhìn Thạch Nham, muốn biết Thạch Nham dùng phương thức nào để khai mở võ hồn Tinh Thần ngàn năm nay chưa có người khai mở, cũng muốn chứng kiến cảnh tượng sau khi võ hồn Tinh Thần khai mở sẽ có cảnh tượng gì.

Những người này tuy rằng đều là đệ tử hạch tâm của Tam Thần giáo, nhưng đại đa số không biết nhiều về tam đại võ hồn, chỉ biết là võ hồn truyền thừa của ba thần Nhật - Nguyệt – Tinh cường đại, nhưng không biết cường đại ở chỗ nào.

Khi Thạch Nham tiến vào Tinh đàm, vốn mọi người đang bàn tán bỗng nhiên im lặng, giống như Đường Uyên Nam nhìn hắn, trong lòng nghĩ tới cảnh tượng sắp xuất hiện.

Thạch Nham khẽ cau mày, cảm thấy có chút không thích hợp, trầm ngâm một chút, hắn nhìn Đường Uyên Nam nói:

"Không có điểm nào cần chú ý hay sao? Vì sao ta không cảm nhận được gì?"

Đường Uyên Nam cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói:

"Ngươi chắc cũng tu luyện Huyền Âm quyết?"

Thạch Nham sửng sốt, gật đầu.

"Vận chuyển Huyền Âm quyết, ta nghĩ ngươi sẽ lập tức có điều thể ngộ."

Đường Uyên Nam cười trả lời.

Không hỏi nhiều, dưới cái nhìn của mọi người, Thạch Nham chậm rãi nhắm mắt lại, lặng lẽ buông lỏng thần thức, âm thầm lưu ý biến hóa quanh mình, e sợ đám giáo đồ Tam Thần giáo thừa dịp hắn thi triển Huyền Âm quyết xuất thủ.

Huyền Âm quyết khẽ vận chuyển, những chùm sáng vốn tự do di chuyển ở trong Tinh đàm đột nhiên vận chuyển theo một quỹ tích khác.

Thạch Nham chấn động, sắc mặt cũng hơi đổi, trong lòng tràn đầy kinh dị.

Trong Tinh đàm, vô số chùm sáng cùng vọt tới chỗ hắn.

Vô số chùm sáng giống như châu chấu kín trời, giống như đột nhiên sống lại, rất nhiều chùm sáng lóe lên phiêu dật du động, khiến cho Tinh đàm bừng sáng rạng rỡ.

Vô số điểm sáng sao bị Huyền Âm quyết hút vào ba huyệt Thiên Khuyết, Thần Khuyết, Âm Đô, nhưng không hình thành âm lực chìm vào trong huyệt đạo, mà lại dọc theo từng kinh mạch trực tiếp di chuyển vào trái tim của hắn.

Khi điểm sáng đầu tiên thẩm thấu vào trái tim, Thạch Nham bỗng thấy trái tim đột nhiên đập thình thịch, một luồng lực lượng kỳ diệu từ trong võ hồn Tinh Thần tràn ra, tăng cường khả năng tập trung của lực lượng tinh thần (sao).

Qua thần thức, hắn thấy trong trái tim có rất nhiều điểm sáng tinh thần cứ đồng loạt lóe sáng như bầu trời đầy sao, đẹp mắt óng ánh.

Những điểm sáng tinh thần bám vào trái tim nhanh chóng vận chuyển theo một quy luật giống như ở trong Tinh đàm.

Một loại lực lượng linh hồn kỳ diệu bỗng nhiên từ đó truyền ra.

Đầu óc Thạch Nham ầm ầm chấn động, chỉ cảm thấy chủ hồn ở thức hải đột nhiên nhẹ nhàng xuất hiện, hoặc như là bị một loại lực lượng nào đó nuôi dưỡng, nhanh chóng thẩm thấu vào trong trái tim.

Hắn đột nhiên có loại cảm giác lực bất tòng tâm thân bất do kỷ, ý thức dần dần không rõ, hình như chủ hồn đã tiến vào một cảnh tượng kỳ diệu...

Không tốt!

Thạch Nham tâm thần chấn động, hắn muốn chống lại lực hút đến từ võ hồn Tinh Thần hút cho nên tụ tập tinh thần, song hắn lại phát hiện võ hồn Tinh Thần giống như là một khối nam châm thật lớn đã hấp thu chủ hồn của hắn từ lâu.

Bất luận hắn cố gắng như thế nào đều không thoát khỏi ảnh hưởng của võ hồn Tinh Thần, ý thức càng ngày càng không rõ, khả năng khống chế cơ thể từ từ mất đi...

Hắn phát hiện ở trong trạng thái này, hắn rất khó chống đỡ áp lực từ bên ngoài.

Dưới trạng thái này nếu như giáo đồ Tam Thần giáo có tâm tư khác thường, thừa dịp hạ độc thủ thì hắn căn bản không có phản kháng cơ hội.

Không ổn, sợ là đã trúng quỷ kế của Đường Uyên Nam...

Trước khi ý thức biến mất, hắn bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, chỉ cảm thấy lần này đã bị Đường Uyên Nam hãm hại.

Sau đó hắn mất đi ý thức, chủ hồn tiến vào một con đường không rõ hình thù, đang từ từ chìm xuống.

Xung quanh Tinh đàm, giáo đồ Tam Thần giáo im lặng nhìn Thạch Nham, sắc mặt nghiêm túc.

Một số trưởng lão của Tam Thần giáo mắt thấy thân thể Thạch Nham chợt chấn động, sau đó khí tức linh hồn trở nên yếu ớt như tơ nhện thì đều giật mình, đưa mắt nhìn về phía Đường Uyên Nam.

Tên trưởng lão lúc trước bị Thạch Nham đóng băng sắc mặt vui vẻ, bỗng nhiên nhìn mọi người nói:

"Vẫn là giáo chủ có biện pháp."

"A?"

Tên giáo đồ Tam Thần giáo vốn nhát như chuột lập tức lui lại, nghi hoặc nhìn về phía tên trưởng lão không hiểu.

"Muốn khai mở võ hồn Tinh Thần phải trải qua cửa ải linh hồn nhập Tinh Hải, ở dưới loại trạng thái này, linh hồn của hắn tạm thời thoát ly thân thể, chìm vào cửu thiên Tinh Hải, không thể phòng bị."

Ánh mắt người này trở nên độc ác lệ, hắc hắc cười nhạt:

"Hiện giờ muốn giết hắn quả thực dễ như trở bàn tay, ngay cả võ giả cảnh giới Niết Bàn cũng có thể dễ dàng giết hắn."

Lời này vừa nói ra, rất nhiều giáo đồ Tam Thần giáo đều ánh lên sự cân nhắc, giống như cảm nhận được mưu kế của Đường Uyên Nam, từng người một gật đầu phụ họa, than thở giáo chủ cao minh cơ trí.

Tên trưởng lão đã thua thiệt trong tay Thạch Nham cười lạnh một phen, tự cho là đoán trúng tâm tư của Đường Uyên Nam, chắp tay nói:

"Giáo chủ, tiểu tử này tạm thời đi vào cõi thần tiên vực ngoại, hiện giờ thuộc hạ có thể hạ thủ giết hắn không? Sau đó giáo chủ tự mình xuất thủ cướp lấy võ hồn Tinh Thần, chọn lại truyền thừa mới của Tinh thần?"

Vừa nói, hắn vừa vô ý thức đi về phía Tinh đàm, dường như nhận định Đường Uyên Nam sẽ tán dương hắn thông minh.

Bên cạnh Tinh đàm, đông đảo giáo đồ Tam Thần giáo âm thầm gật đầu, ánh mắt nhìn Thạch Nham có chút bất thiện.

Sự cường đại và ương ngạnh của Thạch Nham đã làm cho rất nhiều giáo đồ Tam Thần giáo tâm sinh bất mãn, trong mắt bọn họ, Thạch Nham quá hỗn láo, cũng quá trẻ tuổi, khó gánh trọng trách, không bằng diệt đi cho sớm.

Để Tam Thần giáo có một vị Tinh thần mới, Thạch Nham chết càng sớm, đối với bọn họ càng có lợi.

"Bậy bạ!"

Đường Uyên Nam hừ lạnh một tiếng, vạn trượng Thái Dương thần quang từ phía sau lưng của hắn khuếch tán ra, chỉ liếc mắt nhìn tên trưởng lão kia đã khiến đối phương bị vô số thần quang trói buộc, không thể động đậy.

Võ hồn trong người tên này trưởng lão này cũng là võ hồn Viêm Nhật, nhưng mà đẳng cấp thì thua xa võ hồn trong người Đường Uyên Nam, hơn nữa Đường Uyên Nam có tu vi Thần cảnh, hắn vừa ra tay, tên trưởng lão kia đã bị trói buộc, lực lượng toàn thân như bị đóng băng.

"Giáo chủ..."

Người nọ vẻ mặt hoảng sợ, không hiểu nhìn Đường Uyên Nam, trong lòng rất là ủy khuất.

"Ta đã nói muốn giết hắn lúc nào?"

Đường Uyên Nam thần tình băng lãnh, tâm niệm vừa chuyển, những luồng Thái Dương thần quang đã trực tiếp chui vào trong người tên trưởng lão kia, khiến râu tóc của hắn bị đốt thành tro bụi, thân thể kịch liệt run rẩy.

"Giáo chủ tha mạng!"

Hắn rốt cục đã sợ hãi, vội vàng quỳ xuống, hướng về phía Đường Uyên Nam cúi đầu liên tục cầu xin tha thứ.

"Tự cho là đúng."

Đường Uyên Nam hừ lạnh một tiếng, tăng thêm một chút lực lượng khiến đối phương bị thương nặng hơn, sau đó mới lạnh lùng nói:

"Tầm nhìn hạn hẹp!"

"Giáo chủ tha mạng, giáo chủ tha mạng..."

Người nọ liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, không dám ... nói thêm gì nữa.

Đông đảo đám trưởng lão của Tam Thần giáo vây quanh vừa thấy Đường Uyên Nam giận dữ, ai nấy đều câm như hến, không dám can đảm cầu tình.

Đường Uyên Nam ngày thường tâm bình khí hòa, nhưng không một gã trưởng lão nào dám bất kính, năm đó khi hắn leo lên ngôi vị Nhật thần đã giết không biết bao nhiêu đối thủ. Những năm sau này, Đường Uyên Nam vì phát triển Tam Thần giáo đã phải chịu nhục, cho nên tính khí hung lệ thu liễm rất nhiều, dần dần làm cho mọi người quên mất sự hung bạo của hắn.

Hiện giờ hắn thần tình lạnh lẽo, đột nhiên ra tay mới khiến cho rất nhiều lão nhân chợt nhớ tới sự độc ác vô tình trước kia nên không dám mở miệng can gián.

"Ta chưa gật đầu cho phép, ngươi đã dám dời bước chuẩn bị xuất thủ, đây là coi ta như không, không tôn trọng giáo chủ, tước vị trưởng lão của ngươi bị miễn, trong vòng trăm năm không được nhúng tay vào sự vụ."

Đường Uyên Nam lạnh lùng nhìn đối phương, lãnh đạm tuyên án, sau đó mới cười lạnh thu tay lại, thản nhiên nói:

"Thạch Nham có lẽ sẽ là Tinh thần mạnh nhất từ trước tới nay của Thần giáo chúng ta, thành tựu tương lai của hắn sẽ vượt lên tất cả các vị tiền bối! Vì tương lai của Tam Thần giáo, một Nhật thần như ta cũng có thể cam nguyện cúi người xưng thần, huống chi tới đám trưởng lão như các ngươi. Vì sự nghiệp Thần giáo thống nhất Vô Tận hải, thậm chí thống hợp đại lục Thần Ân, danh dự có là chi. Các ngươi làm cho ta thất vọng cực độ!"

Lời này vừa nói ra, tất cả giáo đồ Tam Thần giáo, bao gồm cả đám trưởng lão cũng sợ hãi biến sắc, sau đó tỉnh ngộ hiểu sự khổ tâm của Đường Uyên Nam.

Vì tương lai của Tam Thần giáo, thân là người nắm quyền hiện giờ của Tam Thần giáo, Đường Uyên Nam cam nguyện cúi đầu xưng thần, một nhân vật hùng tài đại lược như thế này cũng nguyện ý hi sinh mình, khổ tâm này khiến cho toàn bộ giáo đồ của Tam Thần giáo cảm thấy hổ thẹn.

"Đây là thời đại tốt nhất cho Thần giáo, chúng ta đã có một Nguyệt thần mới, Nguyệt thần tích lũy nghìn năm ánh trăng mà đến, một khi bước vào Thần cảnh, chắc chắn trở thành nhân vật có thể so với Tào Thu Đạo, Dương Thanh Đế, lại có Thạch Nham kỳ tài ngút trời, thành tựu tương lai sẽ siêu việt hơn cả tổ tiên. Đây là điều chưa từng có trong lịch sử Thần giáo, sự tồn tại của hai người này sẽ mang tới tương lai không thể ước lượng cho Tam Thần giáo chúng ta! Một ngày kia, Vô Tận hải, đại lục Thần Ân sẽ chìm trong ánh sáng của Thần giáo chúng ta!"

Đường Uyên Nam ngẩng đầu nhìn màn sáng gồm cả Nhật – Nguyệt- Tinh thần, ánh mắt ước mơ nói:

"Thời của chúng ta có thể chứng kiến một bước đi quật khởi của Thần giáo, chúng ta đều phải coi đây là may mắn, vì đại kế phải dồn hết tâm tư hoàn thành mục tiêu này."

Mọi người vui lòng phục tùng, thành tâm quỳ lạy, ánh mắt nhìn Đường Uyên Nam tràn đầy kính ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.