Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Hội sở tối nay an tĩnh khác hẳn bình thường, các hoạt động giải trí về đêm đều bị hủy. Việc 5 thợ săn bị mất tích dù cho câu lạc bộ đã cố gắng giữ kín, nhưng việc này cũng bị các hội viên khác nghe thấy, sau khi truy vấn Oliver không được kết quả gì, nhân tâm hoảng sợ mà trốn ở trong biệt thự của mình, không ít người lên kế hoạch ngày mai lên chuyên cơ của mình rời khỏi đây.
Emily mặc một cái quần dài màu tím, đường viền hoa lá sen buộc vòng quanh bộ ngực no đủ và thắt lưng mảnh khảnh, thong thả đưa chân. Có thể do trang điểm quá đậm mà sắc mặt của cô nhìn qua trắng nhợt, con mắt màu xanh lam mỹ lệ bất an mà chớp động, nhưng do được trang điểm nên cũng không thấy rõ ràng.
Người đàn ông bên cạnh cô, bàn tay tự nhiên đặt lên thắt lưng của cô, mang theo trêu đùa mà ở bên tai nói nhỏ vài câu.
Cô cắn đôi môi đỏ tươi, cố gắng điều chỉnh bước chân cứng ngắc của mình sao cho thật tự nhiên.
Sau đó bọn họ bước vào sân biệt thự, đi tới trước cửa hiên. Ngoài cửa là hai bảo tiêu cực kỳ to lớn, mang tai nghe bộ đàm, người giấu vũ khí, mặt không cảm xúc mà đứng yên ở đó. Ngoại trừ cửa chính, các cửa ra vào khác của biệt thự cùng cửa sổ sát đất đều được sắp xếp các tốp bảo vệ, đảm bảo sự an toàn của hội viên.
Tên bảo vệ người da trắng đứng ở bên trái dường như có chút quen biết Emily, cùng cô bắt chuyện: “Hey, Emily, Mr.Cessna chọn cô? Vậy tối nay có tiền thưởng rồi.”
Emily nhìn gã nhếch khóe môi, tạo thành một nụ cười.
Một tên bảo vệ người da đen khác nhìn người thanh niên châu Á tóc nhuộm vàng đứng bên cạnh: “Dạ Oanh mới tới à? Sao, cũng chọn luôn nó?”
Emily nhìn thoáng qua người thanh niên đứng bên cạnh, quay đầu đáp: “Đúng vậy, hắn gọi Lạc Ý. Mr.Cessna … muốn chơi đôi.”
Người bảo vệ da trắng cười rộ lên: “Chơi đôi 2 nam 1 nữ à? A, tối nay cô có vẻ khá cực rồi nha, Emily đáng thương.”
“Anh không cảm thấy so với chị ấy tôi sẽ càng cực hơn sao?” Lạc Ý nhún nhún vai, dùng câu nói nửa đùa nửa thật nói. “Chị ấy chỉ cần hầu bọn đàn ông, còn tôi cả nam lẫn nữ đều phải hầu.”
Câu nói này khiến cho tên bảo vệ người da đen cũng phải lộ tia cười mỉa: “Nghe nói Mr.Cessna ở mặt này chơi khá điên đó, hy vọng Chúa phù hộ cậu, sáng mai không cần chúng tôi khiêng ra ngoài.”
Dạ Oanh mới tới nghe thấy có chút khẩn trương, suy nghĩ 1 chút liền nói với hai bảo vệ kia nói: “Người anh em, có thể cho tôi xin nhờ 2 anh một chuyện được không — nếu như tôi chống đỡ không được tới hừng đông lỡ ngất xỉu, phiền các anh lúc khiêng tôi ra đừng tàn bạo quá.”
Người bảo vệ da trắng cười hì hì nhìn chằm chằm Emily: “Vậy còn phải xem mỹ nữ của chúng ta có thể giúp cậu cầu xin hay không rồi.”
Người bảo vệ da đen nhìn hắn 1 chút, có ý mà trả lời: “Tôi có thói quen rất khoan dung với người tri ân báo đáp.”
“Đương nhiên, có ân tất báo là đức tính tốt của người Mỹ mà.” Lạc Ý nhìn gã đưa một cái mị nhãn, ôm eo Emily bước vào cửa chính.
“Khoan đã …” Người bảo vệ da đen kêu to lên. “Quy định không thể bỏ qua.”
Hai tên bảo vệ tiến lên, theo quy tắc mà lục soát người. Lạc Ý không để tâm mà mở rộng hai tay, tùy ý để cho tên kia giở trò, lúc đối phương thò tay vào giữa mông hắn thì hắn cười cười nói: “Ở đó làm sao mà giấu súng được chứ …”
“Tôi thấy nó có thể nhét vừa được một cây ‘súng’ đó.” Tên bảo vệ da đen ở mông của hắn hung hăng ngắt 1 cái. “Vào trong đi, baby.”
Trong biệt thự, William đang ngồi ở trên sofa dùng giấy ráp lau chùi cái tàn thuốc mà hắn mới vừa làm xong, thỉnh thoảng quay qua quay lại xem đã được bằng phẳng hay chưa.
Nhìn thấy 1 đôi nam nữ tuấn mỹ bước vào phòng, gã buông tác phẩm mới của mình, đưa tay ngoắc ngoắc Dạ Oanh: “Mua một tặng một? Đây gọi là gì, kinh hỉ bất ngờ à?”
Emily xinh đẹp ngồi xuống trên đùi gã. Lạc Ý ở bên cạnh mỉm cười ôm khẽ cổ của gã, cười nói: “Hoặc nói đúng hơn là bồi thường của câu lạc bộ, ngài biết mà, toàn bộ tiêu phí đêm này đều chỉ có nửa giá mà thôi, còn số lượng lại là gấp đôi.” Hắn kề sát bên tai William trầm thấp: “Tôi cũng chuẩn bị cho ngài số lượng gấp hai.”
Một cây kim tiêm lập tức tiến thẳng vào cổ William, liều thuốc trong suốt trong cây kim trong nháy mắt được đưa vào huyết quản.
William ngay cả một tiếng cũng không kịp phát sinh, buông mình mềm người ngã xuống sofa.
Emily ở bên cạnh người gã giật mình mà nhảy dựng lên, che miệng ngăn lại tiếng thét suýt nữa thoát ra.
“Cám ơn sự phối hợp của chị, mỹ nữ, cũng với thuốc an thần.” Thanh niên châu Á mỉm cười nói với cô. “Hiện tại cô đã được tự do.”
Emily vô ý thức mà bỏ chạy, một cán dao chợt đập mạnh vào phía sau gáy của cô, khiến cô lập tức mất đi ý thức. “Ngủ một giấc cho ngon đi, tình cảnh tiếp theo không thích hợp phái nữ.”
Trên bàn trà đã bày ra 7 8 cái tàn thuốc, tính chất tương đồng, hình thái cùng loại, ở trên đó vẽ những hoa văn tinh mỹ, hiển nhiên người ché tác muốn thiết kế nó thành một chuỗi. Trong đó cái cuối cùng chỉ mới làm được phân nửa, K.Green cầm cái đầu lâu hình cái chén trong lòng bàn tay ngưng mắt nhìn chốc lát, thấp giọng nói: “Ngủ ngon nha, Mr.Black.”
Sau đó hắn bắt đầu tìm kiếm thùng dụng cụ của William, từ bên trong lấy ra một cái cưa tay sắc bén.
XXXXXXXXXXXXXX
Edman vội vã lái chiếc xe việt dã, chạy thẳng tới sân bay trên đảo.
Gã không gọi tài xế mà câu lạc bộ sắp xếp, cũng không kinh động bất kì ai, sau khi tìm cớ đuổi được bảo vệ rời khỏi biệt thự, liền lén lút rời khỏi cửa.
Từ ngày FBI tìm tới cửa, gã vẫn sống sống ở trong nơm nớp lo sợ và bất an. Cái gọi là giao dịch “lập công chuộc tội” cũng không làm gã an tâm được bao nhiêu, ai biết được mấy tên FBI đó sau này có qua sông đoạn cầu hay không, chỉ cần nghĩ tới việc mình đã dẫn một tên cảnh sát nằm vùng tiến vào trong câu lạc bộ, nếu một ngày bị tên công tước kia biết được thì sẽ xảy ra chuyện này, gã luôn cảm thấy từng gây đồng hồ ở lại Nguyệt Thần Đảo đều là dày vò thống khổ — gã thậm chí chỉ mới hai ngày đã rụng gần hết tóc, ngày cả một thân thể 13 tuổi thanh xuân non nớt cũng không khiến cho gã lên được.
Cho nên mấy tiếng trước, gã gọi điện thoại thông báo cho máy bay tư nhân của nhà mình, trong vòng hôm nay phải tới Nguyệt Thần Đảo. Gã biết ở sân bay thủ vệ sâm nghiêm, những máy bay bên ngoài chưa được phép thì không được hạ cánh, cho nên gã phải chạy tới sân bay để tiến hành phối hợp.
Rời khỏi Nguyệt Thần Đảo thì sẽ không còn chuyện gì nữa … Gã khẩn trương oán hận nghĩ, gì mà mất tích chứ, cứt chó, rõ ràng là tụi cớm đang lấy mấy hội viên như gã ra mài dao thì có, nếu như không chạy trốn, ai biết đao tiếp theo có rơi xuống đầu gã hay không.
Sau xe tự dưng chấn động, tựa như rơi vào một cái hố, ngay cả nhấn ga mạnh cỡ nào cũng không thể tiến tới được nữa. Quỷ nó, lẽ nào giữa đêm chạy không thấy rõ nên đã rời khỏi tuyến đường chính?
Mắt thấy cách sân bay phía trước chẳng còn bao xa, Edman hùng hổ mà xuống xe, chuẩn bị chạy bộ.
Một tay từ phía sau nắm lấy tóc gáy gã, đập mạnh đầu gã vào cửa xe. Đại khái cảm thấy đánh cũng không mạnh, nên kẻ tập kích sửa lại thành nắm lấy cổ gã, tiếp tục đập mạnh.
Edman trước mắt biến thành một mảng đen kịt, truyền vào tai ông ông tác hưởng, máu tươi từ miệng mũi phun ra. Cú đánh quá nhanh, đại não bị chấn động còn chưa kịp suy nghĩ được gì, thì gã tựa như một cái bao tải đựng trấu bị xô ngã ra đất.
Đợi khi ý thức rốt cục thanh tỉnh rồi, gã phát hiện bản thân mình đang nằm ở giữa cỏ hoang, một cái bóng to đen dữ tợn hiện ra trước mắt. Sau khi cố nén cơn choáng váng nỗ lực nhận thức lại, gã mới nhận ra đó là một tên đàn ông, đang ngồi xổm ở phía sau đầu gã, đặt một cây dao nhỏ ngay bên cổ gã.
“Con heo mập vô dụng, mới gõ vài cái, đã hôn mê dài đến thế!” Neal oán hận, dùng mặt đao vỗ vỗ mặt Edman, làn da mập mạp ở dưới làn da lạnh lẽo liền run run, gã lập tức cảm thấy ghê tởm, liền cầm lấy cây dao cọ vào lá.
Sau khi đến chỗ bên ngoài câu lạc bộ, gã cùng K.Green mỗi người một ngã. K.Green kiên trì muốn đi tìm mấy tên thợ săn còn lại để giải quyết, mà gã lại dự định chạy ra sân bay trên đảo điều tra 1 phen, nhìn xem có cơ hội rời đi an toàn hay không.
“Nếu như có máy bay tới, thì tôi đi trước, để anh ở lại đây chậm rãi chơi trò giết người đi.” Neal với sự kiên trì của thanh niên người Hoa kia cực kỳ bất mãn, uy hiếp nói. “Dù cho anh có giết được 6 tên còn lại thì sao chứ, trên đảo này còn có một đám lực lượng vũ trang nhân số đông, anh đánh không lại chúng, đợi khi câu lạc bộ bắt được anh rồi, anh chết sẽ khó coi lắm đó.”
“Đó là chuyện của tao, không liên quan tới mày.” K.Green lạnh lùng nói.
Neal tức giận muốn nắm lấy lỗ tai hắn.
Quan hệ đồng minh của họ chỉ có thể dừng lại tại đây, gã cũng không muốn đem mạng mình đặt lên trên người tên sát nhân liên hoàn điên cuồng này. Mặc dù nghĩ cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng gã cũng thanh tỉnh mà nhận thức ra rằng, đối phương là một con cá nóc, tuy nói mùi vị rất ngon không gì sánh được, nhưng nếu không xử lý kỹ càng thì chỉ cần ăn một miếng nhỏ cũng có thể chết bất đắc kỳ tử.
Liều mạng ăn cá nóc, đây không phải phong cách hành sự của gã.
Nghĩ đến K.Green, tâm tình của gã còn thêm phát tác không được, một giây cũng không muốn lãng phí trên người tên mập này.
“Mày cũng là một trong số đám hội viên phải không, vội vã chạy ra sân bay như thế làm gì thế? Dự định chạy trốn trong đêm sao? Có máy bay tới đón mày không?” Gã dùng thái độ không thể chịu được mà hỏi, thái độ cực kỳ ác liệt khiến Edman nghĩ đối phương lúc nào cũng có thể một dao cắt ngang cổ mình.
Edman cả người sợ run, sợ hãi làm cho gã mập không có thời gian dư thừa để suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào trực giác chính mình suy đoán thân phận kẻ tập kích: Chúa ơi, một tên cảnh sát nằm vùng còn chưa đủ hay sao, thái độ của tên này so với tên trước đó càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh, dã man vô cùng! Gã mập lập tức nói lắp biện giải cho mình: “Không không, tôi không có định bỏ rơi các người mà chạy trước đâu, chỉ là muốn phòng ngừa chu đáo một chút mà thôi … Hiệp nghị, đúng, với hiệp nghị bộ tư pháp kia, chúng ta đều đã có đóng dấu vân tay rồi mà, đúng không? Các người không thể vi phạm chế độ bảo vệ nhân chứng —“
Neal nghe gã trình bày chẳng đầu chẳng đuôi, đáy mắt chợt sáng lên — Trong lúc vô tình gã đã phát hiện được sự mờ ám của chính phủ liên bang, xem ra cái tên mập chết tiệt này, chính là người bắc cầu cho tên Rio nằm vùng kia rồi.
Rio Laurence! Không có tên K.Green cảm giác nhạy cảm bên cạnh, nên Neal có thể rốt cục mà không cố kỵ cừu hận cay nghiệt cái tên đó — 7 năm lẻ 4 tháng trước, ở trong khu hoàng hậu New York, một tên thủ hạ bị cảnh sát mua chuộc, lừa gã tới chỗ đã được bày binh trước đó, một phát bắt trọn. Lúc đó, chính là cái tên FBI tuổi trẻ mắt xanh tóc đen đó, đã đẩy gã té ngã dưới mặt đất dơ bẩn, lấy còng còng lại cả cuộc đời tự do của gã!
Trong trung tâm tạm giam phẫn nộ mà nghẹn chờ đợi, gã đã thu thập tin tức của tên phản bội với cảnh sát. Buồn cười chính là, cái tên thủ hạ của gã, giết người, buôn lậu thuốc phiện, bắt cóc, vơ vét tài sản … chuyện gì cũng từng làm, nhưng do giúp cảnh sát đưa ra được tin tức để bắt được gã, mà được nhét vào trong cái gọi là kế hoạch bảo hộ nhân chứng gì đó, ở dưới ô dù của chính phủ mà đổi tên họ, công khai tiếp tục tự do. Còn gã, thì vì tội danh giống vậy mà thiếu chút nữa ngồi 40 năm.
Đây chính là cái gọi là tư pháp công chính sao? Gã lúc ở trong nhà tù dán lên từng tờ báo được cắt ra dán lên tường mà tự hỏi. Tên đặc vụ tóc đen đó chính vì vụ này mà một trận đánh thành danh, đã nhận được lời khen ngợi của chính phủ cùng sự bình luận tốt của dư luận, trên tấm hình trắng đen là một khuôn mặt anh tuấn mà chính trực của một thanh niên trẻ tuổi, đang đảm nhận hình tượng của nhân viên chấp pháp mà phát ngôn, chỉ có Neal biết được, tên FBI này vì để thiết kế một cái bẫy bắt gã, đã có thể vô khổng bất nhập, không từ thủ đoạn!
Gã ở trong tù không thấy ngày đêm, còn đối phương từng bước thăng chức, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã leo tới tổng bộ FBI, thế nên khi gã vừa ra khỏi tù đã nhất tâm báo thù, nhưng tìm không thấy bóng dáng của đối phương.
Nhưng mà cuộc đời luôn tràn ngập những kịch tính mà bạn không thể nào lường trước được — tên đầu lĩnh mafia tiền nhiệm, cùng với tên FBI đã từng bắt gã, lại có thể ở trên cùng một hòn đảo hoang không thể trốn thoát. Điều khác biệt chính là, người phía trước đã luôn khắc sâu bóng hình, dù cho chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ quên được thù hận; Còn người ở phía sau, sau khi trải qua vô số đuổi bắt tội phạm, cũng không ai khiến cho người đó đặc biệt ghi nhớ, hiển nhiên cũng đã quên mất chuyện này đến chín tầng mây.
Hiện tại, gã đã tìm thấy được cơ hội trả thù.
Ý thức được chuyện này, Neal khoái trá cười rộ lên, vẻ mặt âm trầm hưng phấn đó khiến cho Edman phải rùng mình.
Neal lấy điện thoại di động trong túi Edman ra, nhét vào tay của gã mập: “Gọi điện thoại cho tên phụ trách câu lạc bộ, nhanh lên!”
Edman chần chờ nói: “Công tước Adjivia ư? Sao mà tôi gọi được cho hắn chứ?”
Lưỡi dao lập tức ở ngay ngực của gã mở ra được đường máu: “Mày muốn tao trước giúp mày mở một cái xương sườn phải không? Lộ ra màng xương cùng thịt tươi?” Tên còn lại âm hiểm hỏi.
Gã mập đau tới gọi ngao ngao, đồng thời bị ánh sáng lạnh hung tàn từ con mắt màu lục sắc kia khiến sợ tới mức tiểu ra quần. “Oliver! Tôi có thể gọi được cho trợ lý Oliver, y sẽ chuyển lời tới công tước!”
“Rất tốt!” Neal cười nhạt với gã. “Vậy sao con mẹ nó mày còn chưa chịu chỉ điểm đi!”
XXXXXXXXXXXX
Rio đang ăn gan ngỗng tươi ngon, gân xanh không ngừng ẩn hiện, đồng thời rất muốn lấy cái dĩa ăn của mình đập mạnh vào chân người còn lại.
Adjivia đối diện nửa người trên ngồi nghiêm chỉnh, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi dùng cơm quý tộc, nhưng ở dưới phần nửa dưới không thể nhìn thấy kia thì không ngừng loạn xạ — một chân của hắn lướt tới bên đùi của anh, đầu ngón chân đó không ngừng cà sát bụng dưới của anh.
Thẳng thắn trực tiếp đập hắn là được!Rio nhịn không được mà suy nghĩ, trên tay hắn khẳng định có tư liệu của toàn bộ hội viên câu lạc bộ, quy hoạch sân bãi, tin tức của nhân viên sắp xếp … không có tủ sắt bí mật, nằm ngay trong máy vi tính cá nhân, nếu như đánh ngất tên cặn bã này, lục tìm trong thư phòng cùng phòng ngủ của hắn, có thể tìm thấy được thứ anh cần hay không?
Ngay lúc anh đang cân nhắc tới kế hoạch này có thể được hay không, thì tiếng chuông điện thoại di động đặt ở trên bàn vang lên.
Adjivia không cam lòng mà rút ngón chân mình lại, dùng khăn ăn ưu nhã đè khóe miệng, nói: “Xin lỗi, thứ lỗi thất lễ 1 chút!” Đứng dậy đi tới thư phòng bắt máy.
“Oliver, tao đã cảnh báo mày trong lúc tao dùng cơm không được quấy rầy tao …”
Câu đầu tiên trách cứ đang nói chợt hạ xuống, Rio cũng không nghe rõ hắn nói gì, đơn giản nhân cơ hội này mà kết thúc bữa tối chẳng thể nuốt nổi kia, đi tới phòng rửa mặt.
“… Đối phương là ai? Không biết? Tên ngu, chuyển cho nó nói chuyện với tao.” Adjivia nói xong, đóng lại cánh cửa phòng cách âm.
Vài giây sau, một tiếng đàn ông xa lạ truyền tới bên màng tai hắn: “Xin chào, ngài công tước, tôi nghĩ trợ lý của ngài đã từng báo qua với ngài, về giao dịch của chúng ta —“
Adjivi lập tức cắt ngang: “Tao không cùng người xa lạ bàn giao dịch qua điện thoại. Báo tên tuổi của mày đi, tới trước mặt tao mà nói, không thì cúp.”
Đối phương cười một tiếng: “Không hổ là quý tộc, ngay cả nói chuyện cũng khí thế mười phần, chỉ là không biết phần khí thế đó nếu bỏ vào trong trong ngục giam liên bang thì có dùng được hay không?”
Adjivia nhướng lông mày, con mắt màu đen tối thành một kẽ hở âm lãnh sâu thẳm: “Nói cho rõ ràng, nếu không, tao mà tìm được mày …”
“Không, đừng thù địch tôi chứ, ngài công tước, tôi chính là dựa vào quan hệ hỗ trợ tốt đẹp mà tiếp xúc với ngài đó. Lẽ nào ngài không biết, ngài đã bị FBI theo dõi? Còn về chuyện ở đây, tất cả, hội sở, Nguyệt Thần Đảo, cùng với toàn bộ những gì trái với luật pháp của các nước trên thế giới này … Thợ săn người sống.”
Đối phương cố gắng dùng lực nói ra cụm từ cuối cùng, khiến trên mặt Adjivia tràn đầy lo lắng. Hắn thở sâu, trầm giọng nói: “Nói tiếp.”
“Bọn chúng một mực âm thầm điều tra, chỉ thiếu căn cứ chính xác vô cùng xác thực, cho nên đã phái ra một tên đặc vụ nằm vùng, lẻn vào Nguyệt Thần Đảo. Tưởng tượng một chút đi, trong số hơn cả trăm thủ hạ muôn hình muôn vẻ của ngài, trong đó có 1 tên, dường như độc xà khoác ngụy trang, trong bóng đêm không ngừng nhìn trộm, tính toán với ngài, đợi chờ 1 cơ hội để phản kích …”
Thông qua sóng điện thoại, thanh đối phương trầm thấp, thoáng khàn khàn, lại mang theo vài phần ý tứ hàm xúc không thể đoán ra, tựa như lời tiên đoán thần quái mờ ảo, trong sương mù dày đặc trắng xoá mà di động, dụ dỗ đối phương không ngừng phải tiến lên tìm hỏi sự thực phía sau.
“— Là ai?” Adjivia không tự chủ được hỏi, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
“100.000 đô la Mỹ, gửi thẳng tới tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của tôi.” Đối phương nói. “Ngài thấy đó, chào giá của tôi rất hợp lý nha, đối với ngài mà nói, một phần tiền này chẳng đụng được tới tiền cốt của ngài, lại mua được tin tức mang tính mạng cao, rất có lợi, đúng không?”
Adjivia cười lạnh 1 tiếng: “Tao quả thật không thiếu tiền, nhưng không có sở thích tặng nó cho kẻ lừa gạt, trừ phi mày có thể ngay mặt tao chứng mình được sự chính xác của nó, bằng không khỏi nói nữa.”
“Haha ~~~ Ngài công tước à, ngài nghĩ rằng tôi là ngày đầu tiên ra đời sao? Nếu như hai ta gặp mặt, đừng nói không lấy được tiền, ngay cả da của tôi cũng phải bị lột xuống để tặng cho ngài ấy chứ. Ngài xem, chúng ta đều là người tinh thông thử đạo, biết việc buôn bán chú ý nhất chính là chữ tín. Cho dù bỏ qua việc nói chuyện, chỉ nhìn sau khi giao dịch thất bại mới biết được bên nào tổn thất lớn nhất, chỉ biết giao dịch thành công ai là người được lợi nhiều nhất, đúng không? Tôi không phải chỉ trên người ngài mới tìm được 100.000 đô, mà nếu như ngài không có tôi trợ lúc, hỗ trợ tin tình báo kịp thời … Không sao, tương lai tôi có thể ghé thăm ngài trong ngục.
Được rồi, tiện đường đề nghị 1 chút, nếu như bắt được tên nằm vùng này, ngài có thể đem toàn bộ sự tử vong bất ngờ của hội viên đổ hết lên đầu nó. “Cảnh sát nằm vùng lạm dụng chức quyền, giết chết nghi phạm” — Như vậy, với gia tộc của ngài cũng coi như tìm được lời ăn nói.”
Câu nói cuối cùng của đối phương chính là uy hiếp Adjivia, lúc này hắn đã ra được quyết định. “Thành giao. Mày lập tức nhận được số tiền đó.”
Sau 5 phút, Neal nhận được tin nhắn từ ngân hàng truyền tới, xác nhận có 100.000 đô Mỹ chuyển tới tài khoản. Gã đắc ý gọi điện thoại cho Adjivis, cười nói: “Cám ơn sự quan tâm, ngài công tước. Cho ngài hai cái tên: Gracía cùng Rio Laurence, tôi nghĩ dựa vào quan hệ cùng thủ đoạn của ngài, rất nhanh sẽ ở trong hồ sơ nhân sự của điều tra điều tra hình sự FBI đặc khu Washington tìm thấy được quan hệ của họ. Được rồi, chúc ngài một buổi tối vui vẻ ~~~”
“Cũng chúc mày có một buổi tối vui vẻ, bạn mới của tao.” Thanh âm đối phương âm nhu mà nói. “Tao cũng tiện đường đề nghị cho mày, mày đang dùng điện thoại của Edman đúng không, như vậy mày nhất định đang ở trên Nguyệt Thần Đảo. Vừa vặn tao cũng cho lệnh đóng cửa hai sân bay, trừ khi tự mình tao đứng ra, bằng không một cái máy bay cũng không được đáp xuống. Sau khi bắt được tên nằm vùng kia xong, tao cũng có đủ thời gian, từng tấc đất, từng tấc đất, đào tung lên để tìm mày.”
Neal trợn tròn mắt.