Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Bọn họ chọn lúc nửa đêm để lẻn vào giáo đường.
Kiến trúc trong bóng đêm càng thể hiện sự tối tăm hờ hững sâu thẳm, tựa như đã mất đi luồng ánh sáng chiếu rọi thì liền chìm vào thế giới bóng đêm. Rio cùng Lý Tất Thanh đứng ở trong đình viện ở dưới gác chuông, nỗ lực lợi dụng thời gian của đoạn băng cùng tốc độ chạy của Renee, mà suy đoán ra cánh cửa mà bé đã vô tình mở ra, đoán xem cánh cửa đó đến tột cùng là dẫn tới mật địa nào.
Bọn họ tìm kiếm khoảng chừng nửa giờ, rốt cục đem toàn bộ nghi ngờ chỉ hướng vào một chỗ góc sâu ở hành lang, là một cánh cửa hoa văn trang trí tương tự như bức tường chung quanh. Cửa thoạt nhìn cũ kỹ, không có nắm tay, nhưng có khóa, ổ khóa là dạng kiểu cũ. Rio cố sức đẩy mạnh nhưng cánh cửa đóng vẫn không có chút sứt mẻ nào, rất giống một kẻ canh gác bảo thủ không chịu thay đổi.
“Anh có mang theo ống giảm thanh không?” Lý Tất Thanh thấp giọng hỏi.
Vị đặc vụ liên bang gật đầu, “Có mang, thế nhưng cánh cửa này rất rắn chắc, rất có thể phải bắn tới vài phát, sợ rằng sẽ kinh động tới người khác. Hơn nữa nếu bên trong không có gì, thì chúng ta sẽ đả thảo kinh xà.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ đi tìm cái chìa khóa vạn năng?”
“Không cần phiền như thế,” Rio nói. “Chúng ta sẽ đi tìm hàng chính phẩm — tôi cho rằng trong phòng của Cha Beth có thể tìm thấy nó, dù sao y cũng là người phụ trách giáo đường này, có màn đen nào có thể giấu được y đâu, cậu thấy sao?”
Lý Tất Thanh cười nhếch miệng: “Anh không tin y là một thánh đồ, phải không?”
“Trên đời này không có quang minh thuần túy, bao gồm cả nhân tâm.” Vị đặc vụ tóc đen trầm giọng nói, lập tức hướng về phía phòng ngủ của cha mà đi.
… Anh ta vẫn đang tự trách mình. Bóng ma tâm lý nhiều năm như thế, không có khả năng chỉ trong 1 đêm là có thể tan thành mây khói.Cậu nhóc người Hoa không tiếng động mà thở dài, yên lặng đi theo sau anh.
Bọn họ lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào trong phòng, Cha Beth đang nằm ở trên cái giường ván gỗ cứng rắn mà ngủ. Đây là một căn phòng ngủ không quá 50m2, ngoại trừ giường, tủ quần áo, bàn học cùng các đồ sinh hoạt thường ngày ra thì chẳng có gì cả, đơn sơ đến khiến người khó tin.
Lý Tất Thanh không biết đối phương ngủ say tới cỡ nào, không dám tự ý đi lại. Rio lại chuẩn bị sẵn mà móc từ trong túi ra một cái plastic, mở túi, rút ra một cái khăn trắng, sau đó bịt kín miệng mũi của Cha xứ.
Khoảng chừng 30s sau, anh buông tay ra, cẩn thận mà đem cái khăn tay ướt sũng kia bỏ vào trong túi lại, quay đầu nói với Lý Tất Thanh: “Isofurane, thuốc gây mê. Y sẽ hôn mê tới mấy tiếng lận, hiện tại chúng ta có thể tùy ý hành động.”
Toàn bộ căn phòng hầu như bị lục tung vẫn không cách nào tìm thấy được cái chìa khóa thích hợp với cánh cửa kia. Lý Tất Thanh từ phía dưới cuốn 《 Thánh Kinh 》 đặt ở trong ngăn kéo bàn học, phát hiện có một quyển sổ, là việc ghi chép các khoản thu chi của giáo đường. Bên trong ghi chú lại từng phần người dân quyên góp, việc chi tiêu của giáo đường, chi tiêu cho giáo đường cùng viện phúc lợi hằng ngày, thậm chí phí ăn uống của từng đứa nhỏ cũng đều ghi chép đầy đủ. Cậu lật tới trang cuối cùng, phát hiện có hai hạng mục quyên tiền khá lớn, đều do giáo đường lần lượt gửi tặng cho hội Hồng Thập Tự hội cứu trợ nhi đồng, mức cũng không nhiều, đại thể chỉ có mấy trăm đôla, nhiều nhất cũng chỉ có 2000, nhưng liên tục không ngừng, hầu như cứ cách hai tháng thì có một khoản chi.
“Anh nhìn xem này —” Lý Tất Thanh chỉ vào một khoản ở cuối cùng cuốn sách nói với Rio. “Mục đầu tiên là tiêu dùng hằng tháng của Cha xứ. Xem tháng trước, chỉ có 163 đô, sau đó có sự chỉnh sửa, sửa thành 142 đô. Sau đó cùng một tháng đó ký quỹ chuyển tiền cho hội cứu trợ nhi đồng cũng đồng thời thay đổi, tăng thêm 21 đô. Nếu như tờ này là tờ ghi chép chân thật, thì một người thiếu thốn đến ngay cả việc chi tiêu cũng sợ không lo nổi sinh hoạt hằng ngày, lại có thể tận lực mà xuất ra thêm một phần để làm từ thiện, anh nghĩ chuyện này nói lên điều gì?”
Vị đặc vụ tóc đen không chút biểu cảm nói: “Nói rõ y chính là một thánh đồ ngàn dặm mới tìm được một, hay là một ngụy quân tử công lực thâm hậu?”
Lý Tất Thanh lật quyển sổ, suy nghĩ 1 chút nói: “Tôi nghĩ đây không phải ngụy trang, Cha xứ Beth quả thật là là thật tâm nhiệt tình yêu thương bọn nhỏ, anh không nhìn thấy ánh mắt của y lúc nhìn đứa nhỏ da đen ôm bức tranh nói sao, thật giống như ở phía sau đứa nhỏ chính là có một đôi cánh thiên sứ trắng tinh vậy.”
Rio không có cách nào khác phản bác điểm này, nhưng cho dù như vậy, anh vẫn nghĩ vị cha xứ này trong ngoài không đồng nhất. Xuất phát từ yêu cầu công tác nghiêm ngặt, anh luôn cho rằnh bằng chứng thì phải dựa vào rõ ràng minh bạch, nhưng lúc này, anh lại lựa chọn nghe theo trực giác của chính mình, tựa như cách làm của Lý Tất Thanh trong việc suy luận vụ án: “… Tôi sẽ gọi điện cho tổng bộ, để bọn họ điều tra vụ quyên tiền này, nếu là thật, thì hội Hồng Thập Tự cứu trợ nhi đồng chắc chắn có lưu lại.” Anh nói, sau đó nhấn số gọi ban cung cấp tin tức.
Hơn 10 phút sau, kết quả điều tra được gửi tới, những khoản quyên tiền này đều là thật.
“Xem ra ánh mắt nghi ngờ của chúng ta tạm thời dời ra khỏi vị Cha xứ này rồi, tìm kiếm đối tượng khả nghi hơn, những nhân viên thần chức khác trong giáo đường này cũng không ít, đúng không?” Lý Tất Thanh nói.
Rio chỉ đành cam chịu.
Bọn họ nỗ lực hồi phục nguyên trạng tất cả trong phòng này, hy vọng khi Cha xứ tỉnh lại thì sẽ không phát hiện điểm khác thường nào. Trước khi rời đi, Lý Tất Thanh đi tới bên giường, vẽ một thập tự trước Cha xứ đang hôn mê. “Xin lỗi đã quấy rối ngài, thưa Cha, chúc Cha có giấc mộng đẹp —” Cậu dừng lại 1 chút, bỗng nhiên phát hiện cái gì đó, bỗng dưng vươn tay, mở ra cúc áo ngay cổ áo ngủ của Cha xứ Beth, trong sự nhíu mày không vui của Rio, từ áo lót lấy ra một cái vòng cổ ngân sắc, ở cuối vòng cổ có treo một cái chìa khóa kiểu cũ màu tro.
“… Trời đất, ra cái chìa khóa ở đây!” Cậu nhóc kêu to nói.
Rio lập tức tiến lên quan sát: “Đây chính là chìa khóa của cánh cửa kia,” anh khẳng định mà nói. “Đi thôi, chúng ta đi xem thử ở phía sau cánh cửa kia rốt cục có cái gì.”
Nhờ vào cái chìa khóa ngay cổ của Cha xứ mà bọn họ thuận lợi mở ra được cánh cửa bí mật ở phía sâu trong hành lang, phía sau cánh cửa quả nhiên là một cái thang lầu chật hẹp, phong bế, kéo dài xuống phía dưới, dường như đi xuống một cái đường ngầm.
Đi hết cái thang lầu không ngừng phát ra âm thanh vang vọng, nghênh tiếp bọn họ chính là một cái đại sảnh cực kỳ rộng, trần nhà thì có vòm hình tròn tựa như đại sảnh giảng đạo, có đủ các bức họa liên quan đến tôn giáo, thiên đường hay là vườn địa đàng gì đó … Hai người đều không có nghiên cứu sâu về tôn giáo, chỉ có thể nhận ra thượng đế cùng với một số thánh đồ quên mất tên, còn có những thiên sứ cởi truồng khắp bầu trời.
Ở ngay giữa đại sảnh, còn có hơn mười mấy cây cột thủy tinh, đường nhìn xuyên suốt qua, có thể thấy rõ được các kho tượng bên trong, đều là dáng dấp các đứa bé nhỏ khoảng 12 13 tuổi, màu da có trắng có đen, hết thảy ở phía sau đều có gắn lông vũ màu tuyết trắng như lông bồ câu, bày ra các tư thái ưu mỹ của các các thiên sứ như bức tranh.
—- Thời này mấy pho tượng chế tác làm thật quá tinh xảo đi! Có thể đem mấy tượng này làm ra còn sống động như thế, từng sợi tóc từng độ sáng, từng mảnh da đều thật, quả thật khiến ta tưởng như con người đột nhiên bị đóng băng thời gian, chụp vào trong cái lồng thủy tinh này vậy.
“… Renee chính là bị mấy … pho tượng này dọa sợ sao? Xác thực quá giống người thật bị bất động.” Lý Tất Thanh đi tham quan, líu lưỡi nói. “Mấy thứ này đều là tác phẩm của Cha Beth sao? Y quả nhiên có thể so với nhà nghệ thuật Michelangelo (1) đó nha … Anh xem thử cánh làm bằng gì vậy, dùng lông thiên nga à?”
Rio tập trung tinh thần mà nhìn vào một pho tượng, hầu như đem mặt dán sát vào bề mặt thủy tinh. Một lát sau, anh mang vẻ mặt lo lắng, còn đáng sợ hơn cơn lốc biển gầm sắp xảy ra ngoài khơi. “Những — thứ này —” Giọng của anh cực kỳ khô khốc và chói tai, tựa như mũi khoan cứng rắn đâm vào thủy tinh. “Những cái này là tượng sao? Tôi nghĩ nó giống như là –“
Từ miệng của anh đưa ra một từ khiến cho người ta mao cốt tủng nhiên: “Thi thể!”
Lý Tất Thanh khiếp sợ hỏi: “Gì cơ?”
Vị đặc vụ tóc đen lảo đảo lui về phía sau vài bước: “Đúng rồi! Những pho tượng đều là thi thể đã được xử lý qua việc chống phân huỷ. Là thủ pháp xử lý cực kỳ cao minh! Nếu không phải trước đây vì từng tham gia một vụ án đặc biệt mà phải đi học tập một chuyên gia trang điểm cho thi thể, nghe người đó giảng qua không ít tri thức liên quan đến vấn đề này, thì tôi cũng sẽ tưởng rằng những thi thể này là tượng sáp.”
“Oh my god!” Cậu nhóc người Hoa lẩm bẩm nói. “Đây chính là phòng trưng bày thi thể, ở dưới ngay giáo đường!” Cậu cúi đầu rồi chuyển qua nhìn vị đặc vụ. “Chuyện này là bình thường sao, Rio? Tôi hình như có nghe nói, ở Âu Châu có một vài giáo đường hoặc hội tu đạo bên đạo Thiên Chúa, đã từng thành lập nhà mồ ngầm để lưu giữ thây khô đã xử lý chống phân huỷ, cho rằng đây là một loại kính ý đối với người chết, thế nhưng, phong tục này hình như đã bị bỏ từ lâu rồi, phải không?”
Rio gật đầu nói: “Đã biến mất một thế kỷ rồi, không nghĩ tới, ở đây cũng có thể thấy được. Những thi thể này thoạt nhìn hoàn hảo vô khuyết, tựa như mới làm cách đây không lâu …” Một ý niệm khủng bố chợt đột nhiên tiến vào trong đại não, những cảnh tượng đó khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ của anh hầu như méo mó, anh gian nan mà nói: “Nếu như những thi thể của mấy đứa nhỏ này, không phải là sau khi chết đi mới bắt đầu được chế tác thành tiêu bản thì …”
Lý Tất Thanh từ trong mắt lóe ra ánh sáng thê lương. Cậu nhìn qua chợt cảm thấy muốn nôn, nhưng rồi lập tức cố gắng nén lại. “Trời ạ…. trời ạ …” Cậu bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Nếu quả thật là vậy,” Vị đặc vụ liên bang giật mình. “Cái tên gọi là Cha xứ kia, chính là một tên sát nhân liên hoàn biến thái đến cực điểm.”
Hai người hít sâu 1 hơi, tựa như đại sảnh tầng ngầm này đột nhiên đóng băng, toàn bộ lồng chụp thủy tinh này cũng như muốn chụp cả hai người họ vào đó.
“Có lẽ, y có một căn phòng dùng để chế tác.” Lý Tất Thanh nhìn quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện một cánh cửa.
Cửa không có khóa, bọn họ mở rộng cửa đi vào. Bên trong vẫn khổng lồ như cũ, nhưng lại đặt đầy đồ vật: Một cái bàn tròn đựng đầy dược phẩm, một cái bàn kim loại lớn bày đủ các các loại ống nghiệm, bình thủy tinh, cồn đèn …. Trên vách tường còn có một cái ống gốm sứ to lớn không biết công dụng.
“Cồn, salicylic acid, glycerine, zinc salt …” Lý Tất Thanh xem lướt qua các nhãn dán ở trên các bình. “Những thứ này dùng để làm gì? Formalin … ” Cậu chợt nói. “Y dùng những thuốc này để làm chất bảo quản?”
Vị đặc vụ liên bang cố sức mở ra cái vỏ ngoài của ống gốm sứ, thấy rõ được thứ bên trong bỗng dưng hít một hơi thật sâu. Đó chính là thi thể của một đứa bé trai tầm 7 8 tuổi, hai tay giao lại nắm đặt ở trước ngực bày ra tư thế cầu khẩn, mặt mày tựa như đang chìm vào giấc ngủ say. “Mùi cồn … Y lợi dụng đường ống này cùng cồn để tiến hành xử lý khô, làm cho thi thể mất nước rồi tiến hành ướp xác.”
“Thế nhưng, tụi nhỏ nhìn không giống thây khô.”
“Tôi nhớ chuyên gia bảo tồn thi thể kia có từng nói qua, glycerine có thể phòng ngừa khô ráo quá độ của thi thể, salicylic acid có thể ức chế vi khuẩn sinh trưởng, còn có zinc salt …. zinc salt có thể khiến cho thi thể đông cứng, khiến cho thi thể này giống như pho tượng đứng yên ở trong tủ thủy tinh chân không …”
“… Tôi thật tình hy vọng Cha xứ cũng chỉ đơn giản là một chuyên gia bảo tồn thi thể am hiểu kỹ thuật chống phân huỷ mà thôi.” Lý Tất Thanh không thể chịu đựng được mà dời tầm mắt ra khỏi thi thể còn nhỏ kia. Trong mắt cậu có cơn lửa giận thâm trầm mà áp lực thiêu đốt.
Vị đặc vụ tóc đen lại đóng đường ống lại, trầm giọng nói: “Chúng ta còn tiến hành thủ chứng, điều tra thân phận của mấy đứa nhỏ này. Nếu như tụi nhỏ đều là thuộc về viện phúc lợi do chính Cha xứ kia nuôi dưỡng trong vòng 20 năm đổ lại, thì người chết cũng không hẳn là khó tra …”
“Còn Cha xứ thì sao, có cần bắt không?”
“Không, hiện tại chúng ta cần phải rời khỏi đây, đưa chìa khóa trả lại chỗ cũ, trước tiên không nên đả thảo kinh xà. Tôi cần có căn cứ chính xác đầy đủ, có thể chứng minh những đứa trẻ khi nằm trên cái bàn kia đều còn sống, bằng không chỉ có thể tố cáo y tội khinh nhờn thi thể mà thôi.” Rio cố nén lửa giận nói.
Cậu nhóc người Hoa thoạt nhìn rất không cam lòng, nhưng vẫn phải đồng ý.
Ngay khi bọn họ dự định rời khỏi căn phòng chế tác, thì cửa bị mở ra từ bên ngoài.
“Hai vị, không được phép đã tự tiện đi vào phòng của người khác, ăn cắp vật phẩm, nào có phải là một việc hợp pháp, phải không?” Vị Cha xứ mặc một thân áo choàng đen đứng ở ngoài cửa, trên mặt lộ ra nét mặt không vui khi đang giảng đạo mà lại bị quấy rối vô lễ cắt ngang giữa chừng.
“Tiền đề là người kia không phải là người bị tình nghi giết người mà cảnh sát đang điều tra!” Vị đặc vụ liên bang từ bên hông rút ra cây súng lục, lạnh lùng nói. “Tôi rất lấy làm lạ sao Cha lại ở đây, chẳng lẽ sớm đã có cảnh giác, nên cố ý không hít Isofurane?”
“Isofurane?” Vị Cha xứ Beth có chút kinh ngạc. “Ý của anh là, trước đó các anh lẻn vào phòng ngủ của tôi, đã lén cho tôi hít Isofurane? Khó trách khi tôi tỉnh lại trên cổ đã không thấy cái chìa khóa đâu nữa … Thật đáng tiếc không cho các anh như nguyện, tôi trời sinh với mấy cái thứ thuốc tê và gây mê kia tính mẫn cảm khá thấp, nếu như các anh muốn tôi hôn mê sâu hơn thì sợ rằng phải dùng loại thuốc tốt hơn loại thường mấy lần mới được đấy.”
Đây quả là một tên biến thái tinh thần tê dại, không có cảm giác tội lỗi!Rio phẫn nộ suy nghĩ, y đứng ngay tại hiện trường phạm tội, cả gian phòng đều là thi thể của người bị hại, vậy mà mặt y chẳng có chút biến động, hình như xem đây chỉ bất quá là một vụ phòng cất đồ tư nhân bị người lạ lén xem trộm vậy. “Anh đã chủ động xuất hiện, thì chuyện cũng dễ giải quyết hơn.” Vị đặc vụ dùng nòng súng chỉa vào y. “Hai tay đưa lên cao, chậm rãi xoay người, kề sát trưởng. Anh đã bị bắt, Cha Beth, tội danh là kẻ khả nghi có ý định mưu sát cùng khinh nhờn thi thể.”
Cha xứ mở to con mắt hôi lam sắc, trên mặt tràn đầy giật mình và không giải thích được như người vô tội bị oan uổng, thể hiện biện giải lo lắng tự mình biện giải: “Có ý định mưu sát? Không không, giết người chính là tội lớn nhất trong thập giới, Chúa nói ‘không thể giết người’, ‘phàm giết người, thì bên trong của kẻ đó sẽ không có sự vĩnh hằng’, chúng tôi phải tuân thủ mệnh của Chúa!”
“Vậy những thi thể của bọn nhỏ anh định giải thích thế nào? Lẽ nào anh sẽ nói cho chúng tôi biết chúng đều là những pho tượng thiên sứ làm bằng thạch cao à?”
“Không, chúng không phải pho tượng, là thiên sứ đang ngủ.” Tâm tình của Cha xứ rất nhanh bình ổn trở lại. “Linh hồn của tụi nhỏ tạm thời rời khỏi thân thể, lên tới thiên đường của Chúa, tôi chỉ đang cố gắng mà bảo tồn những thân thể này ở nơi đây, đến một ngày nào đó khi linh hồn trở về.”
“… Anh dự định dùng cái loại nói chuyện mê thần giả quỷ này để mê hoặc toà án cùng bồi thẩm đoàn sao? Hay đấy, chỉ mong lúc đó anh có thể nhận thêm được mấy tên fan cuồng tôn giáo như anh.”
“Không, tôi không nói sai. ‘Miệng đầy lời nói dối, sẽ khiến Jehovah căm hận, hành sự thành thực, sẽ khiến ngài vui sướng’.” Cha xứ thành khẩn nói với vị đặc vụ đang mang vẻ mặt giận dữ cùng chán ghét. “Hãy nghe lời cha nói, cậu bé, tôi biết trong mắt của các cậu, tôi làm thế quả thật có chút bất cận nhân tình, cũng không phù hợp luật pháp, thế nhưng tôi phải làm vậy, đây là sứ mạng của tôi — Từ 20 năm trước, tôi đã bắt đầu nhận được ‘Gợi ý’.”
“Gợi ý?” Lý Tất Thanh Vẫn thờ ơ lạnh nhạt mở miệng hỏi. “Cha có thể nói rõ ràng hơn không, Cha?”
“Đương nhiên có thể. 20 năm trước, tôi chỉ là một thanh niên vô tri nông cạn, nhất tâm muốn đi theo Chúa, nghe chủ ý của Chúa, nhưng vẫn không được phép vào cửa Chúa. Đến một ngày, tôi du học tới một đảo của Ý, ở trong ngầm hội tu sĩ của Palermo (2), thấy được một thiên sứ đang ngủ say …” Cha xứ nhìn chằm chằm vào một thi thể nhỏ nhắn ở trong một cái tủ thủy tinh, ánh mắt nhiệt liệt mà ước mơ, tựa như đang chìm vào thánh đường hồi ức. “Linh hồn của bé đã rời khỏi thế giới tròn 70 năm, nhưng cơ thể vẫn duy trì dáng dấp trước khi chết, tóc, độ công lông mi vẫn còn sự sáng bóng, làn da mịn màng, đôi môi hồng nhuận, tựa như một cánh hoa mới vừa bị hái xuống. Trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy bé, thì một tia sáng như chớp bổ ngang cái đầu ngu muội của tôi, tựa như một con sơn dương tìm thấy được con đường tìm về, ở lúc đó linh trí tôi mới khai sáng, thanh âm của Chúa mà tôi khát cầu từ lâu, rốt cục đã phủ xuống đại não tôi! Chúa nói với tôi: ‘Những người bảo hộ thân thể thiên sứ, còn hơn là bảo hộ huyết nhục của bản thân, là từ thiện lý mà ra, nhất định là niềm vui của thượng đế!’
Đây là một gợi ý! Tôi quả thực vô pháp tưởng tượng, chỉ không ngờ mình may mắn trở thành người được tiếp nhận, người được chọn! Tôi đã nhận thức được ý nghĩa nhân sinh: cuộc đời của tôi, chính là phải gánh chịu trách nhiệm này, dùng hết khả năng có được của tôi mà bảo hộ những thân thể thiên sứ này …”
Nhìn chằm chằm vào vị cha xứ đã thoát ly thế giới, miệng lưỡi lưu loát kia, Rio cùng Lý Tất Thanh không khỏi trao đổi nhau ánh mắt ‘chuyện quái gì vậy?’
“Vì vậy tôi bắt đầu tìm kiếm những người thủ hộ, một bác sĩ tên là Alfred Adler Salafia (3), chỉ có y mới có được toàn bộ kỹ thuật quan trọng nhất. Các anh có thể tưởng tượng được không, 100 năm trước, khi kỹ thật còn lạc hậu y sáng tạo ra kỳ tích như thế! Đây nhất định chính là trí tuệ mà Chúa ban tặng! Tôi phải tốn hết 1 năm, rốt cục trong tay thân thuộc của y, lấy được bản copy, ghi chép đầy đủ toàn bộ kỹ thuật chống phân huỷ hoàn mỹ …”
“Alfred Adler Salafia?” Lý Tất Thanh nhỏ giọng hỏi. “Vị bác sĩ mà bị tên cha xứ điên này tôn sùng thành tiên rốt cục là ai?”
Rio hỏi lại: “Có từng nghe qua ‘Sicilia Sleeping Beauty’ (3) chưa?”
“… À, chính là cô bé 5 tuổi được giữ trong nhà mồ ngầm Palermo sao? Tôi từng xem qua hình ảnh trên mạng rồi, xác thực việc bảo tồn thi thể kia chính là kỳ tích nha.” Lý Tất Thanh chợt nói. “Thế nhưng điều càng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ chính là, hàng năm đều có ngàn vạn du khách vào tham quan, sao chỉ có thể mỗi tên Cha xứ này là nhận được “gợi ý của Thượng đế” cơ chứ?”
Vị đặc vụ tóc đen suy nghĩ một chút, dùng một lời kịch trong kịch truyền hình mà lời ít mà ý nhiều trả lời cậu: “You talk to God, you’ re religious; God talks to you, you’ re psychotic.”(Bạn nói với Chúa, bạn là một kẻ tín ngưỡng; Chúa nói với bạn, bạn là một kẻ tâm thần)(4)
Nhìn vị Cha xứ không coi ai ra gì cứ thao thao bất tuyệt khiến cậu nhóc người Hoa muốn bật cười: “Nhưng thoạt nhìn, y là một tên bệnh tâm thần rất thành kính, vô hại, chẳng phải sao? Tôi còn nghĩ, y sẽ không giết người, những đứa nhỏ này đều là sau khi chết mới được xử lý chống phân huỷ đó.”
Rio nhíu mày, không ủng hộ phản bác: “Một viện phúc lợi nhỏ, trong 20 năm, 13 đứa nhỏ bất ngờ chết đi? Tỉ lệ tử vong của tụi nhỏ thời này cao tới thế sao?”
“Chuyện này cũng đúng, chẳng lẽ, còn có hung thủ khác?”
“Cũng không bài trừ cái tên Cha xứ kia đang giả thành một tên bệnh tâm thần.”
“Được rồi, thử xem từ miệng y có thể hỏi ra được thêm gì không?”
Hai người chấm dứt thì thầm, thì Cha xứ đã cúi đầu hợp tay, đứng ở trước mặt các tiểu các thiên sứ mà thì thào cầu nguyện, tinh thần của y đã lọt vào điểm mà người phàm không thể chạm tới rồi, cảnh giới linh hoạt kỳ ảo của thần thánh.
Rio quyết định lên tiếng để kéo y trở về “Mấy đứa nhỏ này là chết thế nào vậy Cha? Vì để có đủ dàn thánh ca ở thiên quốc mà Cha quyết định đem tụi nhỏ biến thành thây khô sao?”
Cha Beth dừng lại cầu nguyện, quay đầu anh một cái. Cái nhìn này không có phẫn nộ, chỉ có sự khoan dung và thương xót dành cho một người ngu muội. “Giết người là sai, cậu nhỏ, trong đầu của cậu chỉ toàn là giết người mà thôi, rất nguy hiểm.” Y vươn hai tay đầy ca tụng chạm vào tủ thủy tinh. “Cái chết luôn là dùng cách thức mà ta không ngờ được bất ngờ phủ xuống đầu ta, tật bệnh, tai nạn, nhưng ta không cần chống lại nó, những cái này đều là an bài của Chúa. Chủ yếu là triệu tập người hầu của ngài, để họ rời khỏi thân thể, trở lại thiên quốc. Chính là thế đấy.”
Lý Tất Thanh nói thầm với Rio: “Bổ sung một chút, y chính là một tên tâm thần thành kính, vô hại, hơn nữa ngây thơ. Y căn bản là không hề ngoài nghi cùng điều tra cái chết của tụi nhỏ, bởi vì y cho rằng chuyện gì cũng là sự an bài của Thượng đế.”
Vị đặc vụ bất đắc dĩ thở hắt ra, suy tư một lát sau lại hỏi cha: “Sinh hoạt hằng ngày của tụi nhỏ, là ai chăm sóc?”
“Những nữ tu sĩ, các tu sĩ trong giáo đường sẽ lần lượt chăm sóc tụi nhỏ.”
“Hôm nay tới phiên ai?”
“Là Emma. À, hôm nay các anh đã từng gặp cô ấy đấy, nhớ không, lúc chúng ta lần đầu gặp nhau đó.”
Y vừa nói xong, thì hai người họ nhất thời nhớ ra, lúc đó Cha đang ở chung với một đứa bé da đen thảo luận về con cá gầy mà bé vẽ, sau đó bé được một nữ tu sĩ vóc người cao to dẫn đi. “Con muốn ăn cá nhỏ à, Martre? Vậy tối nay Sơ sẽ làm cá nhỏ cho con.” Cô nói.
Tựa như dây đàn bị đầu ngón tay nhẹ nhàng kích thích, vị nữ tu sĩ trước khi đi đã liếc mắt nhìn họ 1 lần, giờ đây ký ức chợt ào ra — ánh mắt đó, không phải là sự tò mò và tìm hiểu bình thường mang ý tốt, nó dừng lại ở trên người họ hơn 2s, vượt qua khỏi cái thoáng nhìn bình thường dành cho người xa lạ. Hôm nay nhớ ra, sau khi Rio đưa ra giấy chứng nhận thân phận xong, thì ánh mắt màu xanh rõ ràng đè nén tâm trạng nặng nề — rõ ràng chính là kinh hoảng không chỗ trốn!
“Vị tu sĩ tên Emma đó, hiện tại đang ở đâu?” Rio hỏi.
“Giờ này? Chắc là đang tuần tra đêm đi, nhìn tụi nhỏ xem có đái dầm hay không, có ác mộng hay không, hoặc là thân thể có gì khó chịu hay không.” Cha trả lời.
Rio một tay bất lấy cổ tay của cha Beth, động tác thô bạo kéo tới bên góc cầu thang, nhanh chóng đem tay y vòng qua lan can, khóa hai tay y vào cùng một chỗ. “Xin lỗi, Cha, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh những đứa trẻ này không phải do Cha giết. Trước khi loại bỏ toàn bộ hiềm nghi, phiền Cha ở lại chờ 1 chút, sẽ có cảnh sát tới tìm Cha.”
Cha khẽ động vòng trang sức trên cổ tay, phát sinh tiếng vang của kim loại, y phiền não mà nói: “Cậu làm như vậy, sao mà tôi cầu nguyện được?”
“À, Cha có thể kề sát vào tay vịn thang lầu.” Vị đặc vụ liên bang không cho là đúng mà nói. “Dì sao hình thức cũng không quan trọng, quan trọng chính là tâm hồn, chẳng phải sao?”
Dường như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, cha lộ ra nụ cười vui mừng. “Cậu nói rất đúng! Dùng tâm hồn cùng thành thực mà cầu nguyện Chúa, Chúa mới dung nạp. Cầu nguyện không bị thời gian, không gian hạn chế, chỉ cần dùng thành thực kính nể, cảm ơn mà cầu nguyện với Chúa.” Y nỗ lực để hai tay mình lay trụ lan can, hai tay nắm lại, bắt đầu rõ ràng mà đọc câu từ cầu nguyện thuộc trong lòng.
Y thậm chí còn không hỏi hai người khách không mời tự dưng rời đi kia, vì sao lại đi tìm nữ tu sĩ Emma — so với cầu nguyện, thì việc đó đâu có quan trọng, chẳng phải sao?HẾT CHƯƠNG 30
(1) Miichelangelo(6/3/1475 – 18/2/1564), thường được gọi là Michelangelo, là một hoạ sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý. Dù ít có những đột phá bên ngoài nghệ thuật, sự uyên bác của ông trong các lĩnh vực đạt tới tầm mức khiến ông được coi là một người xứng đáng với danh hiệu nhân vật thời Phục hưng, cùng với đối thủ cũng là người bạn là Leonardo da Vinci.
(2) Thông tin về “Vùng mộ cổ các thầy tu dòng Franxit ở Palermo” có thể đọc thêm tại đây
(3) Thông tin về có thể đọc thêm tại đây
(4)You talk to God, you’re religious. God talks to you, you’re psychotic.
Doris Egan, House M.D., House vs. God, 2006