Sát Thủ Băng Giá - Nữ Hoàng Của Bóng Đêm

Chương 7: Chương 7: Ác Ma Xuất Hiện






Cherry rời khỏi căn phòng mà khi nãy mình vừa xuất hiện với một tốc độ nhanh nhất có thể, chiếc váy trên người cô có phần hơi nhàu nhĩ. Do khi nãy đánh nhau với Quan nên nhìn cô bây giờ rất tàn tạ.

Mỗi khi giết người tâm trạng của cô lại như thế này, nó không giống như cái vẻ bề ngoài lạnh tanh của cô. Ngoài trời gió thổi một lúc một lạnh, bàn tay cô bất giác nắm chặt lại với nhau. Chỉ mong cơ thể mình có thể ấm lên một chút nào đó, khi nãy chính bàn tay trắng trẻo này đã cướp đi sinh mạng của một người con trai giàu sang quyền quý. Không biết sau này nó còn để giết chết ai nữa, cô cảm thấy ghê tỏm chính bản thân mình. Cơ thể chỉ có duy nhất mùi máu tanh.

Thế giới này là như vậy, muốn sinh tồn thì phải có khả năng và sự liều lĩnh. Cô từ khi sinh ra đến nay đã không có sự lựa chọn cho số phận của mình, chỉ biết nghe theo sự sắp đặt và bố trí của người khác. Cô như một con rối trong tay bà ta, để mặc bà ta tùy ý sai khiến. Nhưng dù cô có phản kháng thì sao, cuối cùng cũng chỉ đem cái chết về với bản thân. Nếu nghe lời thì sẽ có ngày sống sót trả thù cho gia đình người thân.

Cô đã tự nói với bản thân mình, dù có như thế nào đi nữa cũng không được gục ngã. Mối thù của cả nhà chỉ trong đợi vào bản thân cô. Đứa con gái sống sót duy nhất trong vụ việc khóc liệt đẫm nước mắt của năm xưa. Cô phải học từ chị hai của mình, một người chị kiên cường luôn dành cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Khi còn nhỏ chị hai lúc nào cũng chiều theo ý cô, dù cô có nghịch phá đồ của chị cũng không bị mắng một câu nào. Tình cảm hai chị em rất tốt, không giống như những chị em trong gia đình khác đấu đá lẫn nhau. Yến Nguyên từng nói, dù có dùng tính mạng của mình để đổi tính mạng của cô chị ấy cũng đồng ý.

Nụ cười mỗi khi thức giấc của chị vẫn còn động mãi trong tâm trí cô, không thể nào quên được. Dù chị không nghe thấy lời cô nói, dù chị không thể nhìn thấy những ngày cô trưởng thành. Nhưng Cherry vẫn mong chị biết, cô yêu chị, yêu người chị hai thương mình nhất trên đời.

Bước chân cô đầy lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh theo những bước chân đó. Rồi ngày mai sẽ ra sao cô không biết trước được, cô chỉ biết mình nhất định phải sống dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi chăng nữa. Tính mạng của cô bây giờ không còn là của cô nữa, mà nó bây giờ là của linh cửu ba mẹ chị hai dưới suối vàng.

“Bịch…………….. bốp”

Bước chân của cô bỗng nhiên dừng lại khi nghe thấy tiếng đánh nhau ngoài sau căn nhà hoang phía trước. Do muốn yên tĩnh một mình suy nghĩ những chuyện đã qua nên Cherry không đi bằng xe mà một mình bước đi trên vỉa hè thành phố.

Tiếng la hét càng ngày càng lớn, những tiếng cây va nhau đầy vạm vỡ. trong mơ hồ cô cũng có thể biết được người bị đánh kia nhất định không gãy tay cũng bị gãy chân. Bây giờ cũng ít nhất 1 giờ 30 sáng, tại sao nơi đây còn có người. không lẽ là bọn côn đồ nào đó đang thanh toán nhau.

Cô nghĩ một lúc rồi cũng quyết định quay đầu lại, dù ssao việc này cũng không liên quan đến bản thân. Cô hà tất tự gây cho mình nhiều phiền phức, khi vừa quay đầu thì bên trong bỗng nhiên dừng lại không còn tiếng la hét như khi nãy nữa. Từng tiến bước chân vang lên trong không gian yên tĩnh tạo thành âm thanh xào xạc.

Bên trong con hẻm đó xuất hiện 7 người thanh niên to lớn, trên tay cầm những thanh gậy sắc to đùng. Gương mặt đầy sát khí bước ra khỏi nơi vừa xảy ra vụ việc.

-Mẹ nó, lần này tao tha cho nó nhưng lần sao để tao thấy nó tao nhất định đánh nó chết.

Một người thanh niên nhìn bề ngoài hung tợn, bên cánh tay có một hình xăm rất lớn. Do trời đã quá tối nên Cherry không thể nhìn rõ hình đó là hình gì. Tiếng mắng bàn cãi một lúc một xa dần. Bên trong con hẻm đó chỉ còn lại duy nhất tiếng thở gấp gáp của một người con trai.

Cherry không suy nghĩ nhiều liền đi vào con hẻm tối tăm đó, hơi thở của người con trai đó một lúc một gần. Có một chút ánh sáng do mặt trăng chiếu xuống làm cô có thể nhìn thấy được một người con trai đang nằm co người đầy đau đớn trên mặt đất. Mặt anh ta có rất nhiều vết bầm và trên tay chảy rất nhiều máu.

Nơi này rất vắng nếu bỏ mặc anh chàng này ở đây nhất định chết mất. dù gì cô cũng từng thấy những cảnh tượng đánh nhau như thế này, nhưng cũng không thể bỏ anh ta ở đây không cứu. Như vậy thì quả thật rất ác độc, dẫu sao những người khi nãy đánh anh ta cũng không còn ở đây.

Cherry bước lên thêm một bước để biết rõ anh chàng đó còn tỉnh táo hay không.

-Anh gì đó ơi!

Không có bất cứ tiếng trả lời nào, hơi thở cũng không còn gấp gáp. Chỉ có bờ vai khi nãy đang run cũng lập tức dừng lại. Khi chú ý kĩ cô mới phát hiện ra rằng người con tai này đã bất tỉnh. Dù sao cũng đã lỡ nhúng tay vào thì cứu thêm một mạng người cũng chẳng sao, coi như tích một chút công đức cho những vụ giết người vào ban ngày.

Tuy biết bản thân mình không nên có những suy nghĩ như thế, nhưng thật ra thì cô chỉ muốn suy nghĩ như vậy để cứu người con trai này một cách thanh thản hơn mà thôi.

…………………………

-Tốt các ngươi làm rất tốt nhiệm vụ lần này.

Bà ta từ trên cao nhìn xuống, tâm trạng hiện nay rất tốt. Mina thật sự hài lòng với kết quả vừa nhận được. toàn bộ những người mà bà ta muốn giết đều được xử lí một cách sạch sẽ không để lại bất cứ hạt bụi nào.

Không uổng công 10 năm đào tạo, bây giờ chính là thời khắc mà ta mong muốn nhất trong suốt thời gian đó.

Mọi người tập trung vào mật thất là lúc 3 giờ sáng.

-Đó là điều mà chúng tôi nên làm. –Cả 5 người đều đồng thanh lên tiếng, gương mặt họ cúi xuống đất. Từ khi bước vào chưa hề ngẩng đầu lên.

-Lần này các ngươi đã làm kinh động thế giới ngầm, hãy nhớ cho kĩ giữ bí mật thân phận của mình tuyệt đối. không được để cho bất cứ người nào phát hiện ra thân phận của các ngươi, khi biết có người nghi ngờ hành tung của mình thì ngay lập tức giết không tha. Thời gian tiếp tới các ngươi còn phải vất vả hơn như thế này rất nhiều.

Sẽ có một cuộc chiến xảy ra trong thời gian ngắn nhất. 10 năm qua bà ta làm tất cả mọi chuyện không từ một thủ đoạn chủ yếu là đợi đến cơ hội trả thù này. Ngũ Quỷ sẽ là quân cờ lớn nhất mạnh nhất của bà ta.

-Dạ rõ

Bà ta mỉm cười hài lòng với câu trả lời này. –Vậy thì các ngươi về đi.

-Dạ.

Cả 5 người đều cùng nhau ra khỏi căn mật thất. Sunny đứng phía sau Cherry có rất nhiều điều muốn hỏi cô nhưng không biết phải mở lời như thế nào, dù sao cũng chung sống với nhau trong một mái nhà suốt 10 năm. Nhưng con người của Cherry như thế nào Sunny hoàn toàn không hiểu rõ. Mỗi lần thấy Cherry ra tay hành động ngay cả bản thân Sunny cũng nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng của cô, người con gái này đã nhắc nhở Sunny rất nhiều. Có những lúc thế mạnh luôn nằm trong chính bàn tay của chúng ta.

-Cherry lúc nãy cậu khử ai vậy? –Sarly đi từ đằng sau vượt qua người Sunny đứng bên cạnh Cherry, vì thấy không khí không được tốt chỉ toàn mùi thuốc súng nên Sarly muốn tìm một cái gì đó xóa bỏ đi không khí không mấy vui vẻ hiện tại. Nhưng Sarly không ngờ mình lại nhận được một câu trả lời.

-Quan trọng sao, dù gì người cũng đã bị giết hỏi lại làm gì?

Cherry không có bất cứ hứng thú nào với chuyện này, giết thì giết không cần phải biết quá nhiều về hắn ta. Mình chỉ cần biết nhận lấy một tấm ảnh có hình người cần giết và một số thông tin như về cuộc sống hằng ngày để dễ tìm hơn thôi.

Suy trì sự sống cho người khác cô không thể, chỉ có lấy đi sự sống của người khác một cách nhanh nhất cô mới có thể và thậm chí làm rất tốt việc này. Không làm cho bất cứ ai thất vọng.

“hazz”

Sarly bất giác thở dài, với cái vẻ mặt lạnh lùng như một cái mặt nạ trong suốt như thế này. Không biết khi nào Cherry mới chịu tháo bỏ nó xuống.

-Sarly này? –Sunny nhìn theo bóng dáng gần khuất của Cherry lập tức đi lên song song với Sarly.

-Có chuyện gì sao?

-Cậu có thấy ở trên lớp Cherry có một nụ cười trông cực kì đáng yêu không?

Sarly nhìn theo bóng dáng lẻ loi của Cherry phía trước, môi mím chặc không nói nên lời. Đúng Cherry cười rất đẹp, dù cô ấy có ngụy trang như thế nào đi nữa thì gương mặt thanh tú đó mãi mãi không thề xóa nhòa. Phải cho trên đời này có hai chữ nếu như, nếu như ông trời không bắt cô ấy mồ côi từ nhỏ, nếu như Cherry chưa từng có mối hận thù trong lòng. Tất cả là nếu như, thì cuộc đời cô ấy sẽ không như thế này.

Sống mà không được làm những điều mình mong muốn, luôn bị người khác sắp đặt vào những nhiệm vụ nguy hiểm. Sarly biết chứ, biết Cherry cần tình thương đến nhường nào. Nhưng ngay cả Sarly còn không có thì lấy cái gì cho Cherry tình thương, tình bạn giữa Sarly và Cherry tuy rất thân thiết với nhau. Nhưng sâu thẩm trong lòng Cherry đang nghĩ gì thú thật Sarly cũng không biết.

Sarly chỉ biết hằng ngày Cherry luôn sống với một cái vỏ bọc kiên cường, cô chưa bao giờ khóc. Chưa bao giờ than với Sarly bất cứ chuyện gì, dù tập luyên có mệt như thế nào, dù bị đánh có đau như thế nào. Cherry cũng không hề hé miệng nói đến nữa câu, thà Cherry chịu trãi lòng nói ra tất cả chứ cứ như thế này im lặng làm những chuyện bị ép buộc chắc sẽ có ngày làm cô ấy không chịu nổi mất. Sức chịu đựng của con người có giới hạn, Sarly tin rằng Cherry cũng có.

Dưới ánh ánh đèn mờ mịt, bóng dáng nhỏ nhắn của người con gái lạnh lẽo đến đáng thương. Từng bước chân đi qua những mảnh lá tàn mang theo một nỗi buồn da diết. trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác nhớ nhà vô cùng, nó như một giấc mơ mà mãi mãi cô không thể nào chạm đến được.

Cô đã từng là một cô bé hạnh phúc nhất trên đời này, có tình yêu thương của ba mẹ. Một người chị gái luôn hết mình bảo bọc cô, nhưng rồi một ngày mưa gió bão bùng đã cướp đi tất cả những thứ mà cô có.

Ánh mắt tàn độc, gương mặt dính đầy vết máu. Trên tay là một khẩu súng lớn, mắt ông ta không ngừng di chuyển khắp ngôi nhà cứ như không để cho bất cứ ai sống sót. Người đàn ông tàn ác trên mặt có một chiếc mặt nạ quỷ đó chính là người đã cướp đi tất cả của cô, bằng bàn tay không có chút màu trắng mà chỉ toàn màu đỏ của máu.

Rồi sẽ có một ngày tôi bắt ông phải giống như tôi thậm chí còn đau đớn hơn thế này nữa, mất hết người thân gia đình. Mọi thứ vinh quang chỉ trong 1 đêm bị thiu rụi. Hãy chờ đó ngày này nhất định sẽ đến rất nhanh, vì tôi đã biết ông là ai và thằng con trai quý tử của ông nữa.

Ba mẹ chị hai, linh hồn 3 người nơi chính suối nhất định phải phù hộ cho con. Khi trả xong món nợ máu này, gia đình chúng ta lại đoàn tự với nhau rồi.

……………………….

Bên trong căn phòng màu hồng đáng yêu, người đàn ông mặt trên người bộ đồ màu đen trên mặt toàn băng keo cá nhân. Nét mặt lạnh lùng hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh hồn nhiên xinh xắn của căn phòng kiểu đáng yêu như thế này.

Chiếc giường của Cherry chỉ dài khoảng 1m90 vừa đủ cho hắn ta gác thẳng đôi chân dài thượt của mình ra một cách thoải mái, đôi môi mỏng mím chặc miệng không ngừng thở mạnh một cách đầy khó khăn.

Trên trán cô cũng thấm thoát vài giọt mồ hôi bàn tay cũng lạnh toát không ngừng di chuyển trên ngực người đàn ông đó.

“A “

Hắn ta khẽ rên lên tiếng đau đớn, bàn tay cô bất giác khựng lại nhìn hắn vẻ lo lắng. Vết thương trên vai của hắn rất nặng, nhưng Cherry có khuyên và nói đến như thế nào hắn cũng không chịu đến bệnh viện kiểm tra vết thương. Nhất quyết kêu cô tự xử lí.

-Anh không sao đấy chứ?

Đôi mắt đang nhắm bỗng mở ra nhìn cô chăm chú: -Tôi không sao em cứ tiếp tục đi.

-Ừ.

Cô tiếp tục làm công việc cứu thương của mình, vết thương của hắn là một đường chém kéo dài đến tận eo khoảng 20cm. Tuy không quá nguy hiểm nhưng thật chất rất là đau vì độ sâu khoảng 1,5 cm. Miệng vết thương đã bị hở ra cô cần ngay lập tức khâu lại, tuy trong thời gian luyện tập có trải qua quá trình sơ cứu nhưng khi gặp trực tiếp một vết thương lớn như thế này bàn tay nhỏ nhắn của cô khẽ run.

Bắt gặp ánh mắt lo lắng của Cherry nhìn mình, hắn liền quay lại mặt đối mặt với cô ánh mắt hiện lên nét cười.

-Em sợ à?

Người con gái trước mặt hắn có đôi mắt long lanh, gương mặt thanh tú đại khái phải nói là xinh đẹp. Nhưng làn da không được trắng mịn như cũ, có một chút nhợt nhạt và màu nâu trên mặt. Có thể thấy rằng cô đang cố che giấu làn da trắng mịn màng của mình.

"Rất đẹp"

Cherry không hề biết người đàn ông đang nằm trên chiếc giường của mình đang nghĩ ngợi điều gì, cô chỉ biết hắn ta nhất định không phải là một người bình thường, có thể chịu được nhiều vết thương như thế này mà tính mạng vẫn có thể giữ được.

-Tôi không sợ, tôi chỉ sợ làm anh đau thôi.

Hắn khẽ cười, nháy mắt nhìn cô nói: -Tôi không sao, em cứ tự nhiên.

Ý hắn là em cứ tự nhiên hành xác anh đi, dù sao đi nữa đây cũng là cơ hội duy nhất của em. Sau này em muốn mà cũng không được.

Cherry thật sự không biết người đàn ông này đang nghĩ gì nữa, bị thương như thế này rồi mà còn tâm trí trêu chọc người khác. Nếu đêm qua cô không tội nghiệp tên này thì bây giờ cũng đâu phải cực khổ như thế này, như không lại biến thành một bồ tát sống chuyên đi cứu người đang gặp phải khổ cực bi ai.

Sau 1 giờ cuối cùng vết thương của hắn cũng được cô xử lí một cách ổn thõa. Nhưng do đây là lần đầu thực hiện cho người sống nên vết thương đường chỉ trên người hắn được cô cắt khâu không được đẹp. Từng đường kim mũi chỉ đi một cách xiêu quẹo xấu xí.

Hắn nhìn vào vết thương trên ngực mình khẽ thở dài: -Không ngờ tay nghề của em lại xấu như thế này, biết trước như thế này tôi đã tự mình xử lí còn đẹp hơn em rất nhiều.

Hắn đang cố tình chọc tức cô, nhưng bây giờ cô cũng không cần giả bộ hiền thục nữa. Người đàn ông này trên ngực có một hình xăm chim ưng mắt đỏ, gương mặt tươi cười của cô lập tức đanh lại và cô đã biết thân phận thật sự của hắn ta.

Ánh mắt của Cherry không còn vẻ dịu dàng như trước thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng có thể nhìn xuyên thấu người khác.

-Anh là người của tổ chức.

Chỉ có người của tổ chức mới có hình xăm như thế này, nếu hắn không có hình xăm đó cô nhất định tin hắn chỉ là một tên côn đồ đầu đường bị người khác đuổi giết.

Gương mặt mang ý cười của hắn khi nghe cô nói câu đó lập tức ngưng lại, hắn quay sang nhìn thẳng vào mắt cô một cách thăm dò.

Môi hắn khẽ nhếch lên thành nụ cười khổ:- Đúng tôi từng là người của tổ chức.

Từng là sao không lẽ hắn ta đã rời khỏi tổ chức, những đám người đó là những người được Mina cử đi ám sát hắn sao?

-Anh nói vậy là có ý gì?

-Đúng như những gì cô nghĩ, tôi không muốn làm cho tổ chức nữa nên quyết định bỏ trốn và kết quả như cô thấy. Nhưng vết dao trê người tôi là do thuộc hạ của Mina gây ra.

Một màn kịch được sắp xếp một cách rất hoàn mỹ, không có bất cứ sơ suất nào. Ngay cả người như cherry cũng tin vào từng nói nói của hắn ta, nhìn vào sâu đôi mắt đó hoàn toàn không có sự giả dối. Thật ra là cô nên tin vào những lời hắn nói hay là không? Nếu như hắn ta là người của tổ chức cử đến đây giám sát mọi hành động của cô thì sao?

-Làm sao tôi có thể tin anh được?

-Hãy dựa vào trực giác của em.

Dựa vào trực giác sao, người đàn ông này thật ra là người như thế nào. Hắn là người tốt hay xấu, nhưng dựa vào trước mắt thì hắn không gây cho cô bất lợi gì cả vì bây giờ toàn thân của hắn chỉ toàn là vết thương. Nếu vì muốn đến đây trông chừng cô cũng rất khó khăn, nhưng Mina cũng không có khả năng làm như vậy vì cô biết rõ người đàn bà đó rất tin tưởng mình.

Trực giác cho cô biết người này hiện tại không đáng lo ngại.

-Tôi tin anh.

Nói xong không đợi hắn trả lời cô lập tức ra khỏi phòng, dù sao một nam một nữ ở chung một phòng thật sự không tiện cho lắm. Bây giờ cũng đã hơn 3 giờ sáng rồi thật sự cô rất mệt, khi nãy gặp hắn bên trong hẻm nhỏ nên cô đưa hắn về nhà chửa trị vết thương nhưng vừa về tới nhà thì Jun gọi điện thoại bảo Mina cần gặp mọi người gấp thế là cô bỏ hắn ở nhà trong tình trạng thương tích đầy người mà đi.

Nhưng cũng mai đi gặp bà ta cũng mất chỏ khoảng 1 giờ đồng hồ nên vết thương đã nhanh chống được xử lí, chuyện của hắn sao này cô sẽ tính tiếp còn bây giờ thì cô không còn bất cứ tâm trí nào suy nghĩ nữa. Toàn thân như sắp rã ra vậy, ê nhức, cảm giác mệt mỏi như thế này thì đây là lần đầu. Có thể do hôm nay cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Hãy quên những chuyện hôm nay thôi, vì đây chỉ là bắt đầu.

NHÂN VẬT MỚI

Tên JB

Tuổi: 27

Chiều cao 1m89 cân nặng 70kg.

Những thông tin về người này sẽ được cặp nhật sau nhé mọi người vì hắn chính là nhân vật chính của truyện này, tới chương 7 mới xuất hiện nhưng lần xuất hiện của hắn sẽ khiến mọi người phải ngỡ ngàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.