Sát Thủ Của Mùi Hương

Chương 80: Chương 80: Đêm giao thừa




Hôm ấy là ngày cuối cùng trong năm, và mọi người đang chuẩn bị mua các đồ dùng cần thiết để trang trí cho buổi dịp đón năm mới nên vô cùng phấn khởi. Vì tối hôm nay sẽ là đêm giao thừa, cái đêm ai nấy sẽ tụ họp gia đình mình và ăn những bữa cơm ấm áp. Khi màn đêm đã bao lấy thân thể Tinh Nhiên cùng cái không khí gió thoảng se se lạnh này, đúng là không có gì ngoài sự cô đơn và buốt lạnh trong thâm tâm.

Chân cô lê bước trên con phố đông người qua lại, một con phố ngập tràn ánh đèn màu. Cô đưa hai tay ôm lấy quanh người mình qua chiếc áo len mỏng. Cuối cùng thì đã hơn nữa năm, anh mất tích, anh thật sự đã biến mất không một dấu vết để lại.

“A Thất, nếu sau này không nhìn thấy em nữa, anh sẽ làm gì?”

Chợt có giọng nói của một cô gái lạ bên lề đường đứng gần đó vang lên, cô ấy đang nhìn cậu bạn trai đứng trước mặt mình với điệu bộ ngại ngùng nên cứ ỏng ẹo qua lại, và câu hỏi của cô gái đó dành cho cậu bạn trai ấy đã làm Tinh Nhiên phải dừng chân quan sát.

Cậu bạn trai đó chỉ cười nhẹ, cúi xuống áp hai lòng bàn tay mình vào hai bên má cô gái ấy trả lời

“Nếu như vậy thì anh sẽ chạy đi tìm em, bất cứ nơi nào”

“Thật không?”

Cô bạn gái hỏi, miệng cứ mỉm cười tủm tỉm tinh nghịch thì cậu bạn trai đó gật đầu, và rồi cô ấy lại ôm chầm người yêu mình một cách vui sướng.

“Ha”

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tinh Nhiên bỗng cười nhẹ dưới môi, một nụ cười nhạt nhẽo. Cô lại bước tiếp lướt qua cặp đôi đó, cứ tưởng tượng tự hỏi, nếu cô cứ mãi tìm anh như vậy, liệu có khi nào anh sẽ mãi mãi biến mất không?

Thời gian qua cô đã rất mệt mỏi, về công việc, lí trí, lẫn sự gắng gượng của bản thân. Cô không biết làm gì khác ngoài việc chờ đợi một người không cần mình. Tinh Nhiên lại thở một hơi dài, tâm hồn vốn không thể thoát khỏi sự tê tái nặng trịch này.

Hôm nay là năm mới, ngẫm nghĩ một hồi, cô mới nhận ra đôi khi tình yêu không phải cố gắng mới có được, mà là một người đi, một người ở lại cũng chẳng thể níu kéo.

(Nếu có thể quay trở lại thời gian như lúc trước...em nhất định sẽ không để anh đi, Tước Thần à)

Đột nhiên mội cú điện thoại đã reo lên trong túi xách bên eo làm gián đoạn mạch suy nghĩ của cô, cô đưa tay mở túi lấy nó ra và màn hình lại hiện lên một dòng số mà cô không muốn thấy tới, đó là A Lạc. Cô bắt máy, lạnh nhạt nói

“Tôi nghe”

Hắn vẫn ra điệu bộ khó chịu, cao mày hỏi

“Cô quên chuyện của chúng ta rồi sao? Chiếc USB đó...”

Bỗng cô cắt lời đáp

“Tôi không làm nữa”

Nghe vậy hắn nhíu mày hơn, cô tiếp lời

“Tôi không thể hại ông chủ Diệp được nên đã quyết định không làm chuyện này”

Hắn ngạc nhiên, bật cười hỏi

“Vậy ra cô không cần hắn nữa sao? Tên bạn trai mà cô yêu quý đấy”

Cô bỗng khô hốc cổ họng, nuốt một hơi đáp

“Tôi vẫn sẽ tìm anh ấy, nhưng nhất quyết không bao giờ cần anh giúp đỡ, anh cũng đừng làm phiền tôi nữa”

Nghe vậy hắn có chút nực cười bèn nói

“Cô đúng là ngu ngốc, cô không làm cũng được, nhưng đừng quên một điều, quá khứ của cô và tên đó cũng sẽ được công khai khắp các trang báo chí vào ngày mai, thử nghĩ xem nếu điều đó được phát tán, cô nghĩ cô có sống yên được không hả?”

Tinh Nhiên sực giật mình, cô mấp môi

“Ý anh là...chuyện quan hệ của tôi và Tước Thần...”

“Đúng vậy”

Hắn vừa trả lời sau đó nhếch môi, tay nhấp con chuột trên chiếc laptop trước mặt tiếp lời

“Tại đây tôi có các hình ảnh thân mật của cô và hắn khi được chụp lén, tất cả mọi nơi, từ công ty tập đoàn CPF, lẫn trên xe, ngay cả cái chung cư cũ của cô từng ở với hắn, nếu cô không tuân thủ điều tôi yêu cầu thì chuẩn bị tinh thần đi”

Nói đến đây, cô bật ý hiểu ra hắn lợi dụng cô không được bèn chơi ý xấu, cô lại bật cười nhếch mép bảo

“Rất sẵn lòng, tôi không sợ quan hệ của tôi và anh ấy được công khai và bị nhiều người bàn tán, thứ tôi sợ nhất là mất anh ấy, anh hiểu chứ?”

Sau đó cô đột ngột ngắt máy mất, bỏ điện thoại vào túi xách mình trở lại, nheo mày nghĩ

(Lạc Diệc Minh, hắn ta đúng là được nước làm tới, và mình không nghĩ hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho mình)

Lúc này tại nhà Phong Tề Dật, anh đang nằm trên giường, ngoài việc nhấp laptop và đăng lên các bức ảnh khoe đồ hàng hiệu thì cuộc sống của anh vô cùng nhàn nhã. Nhưng rồi bỗng vài tiếng gõ cửa bất chợt vang lên khiến anh cao mày lên tiếng hỏi

“Ai vậy?”

Bên ngoài, một người giúp việc đáp

“Phong thiếu gia, có ngài Nhạc Chính Lâm của tập đoàn Nhạc Thế đến tìm ạ”

Chợt anh hơi ngạc nhiên, vì anh thừa biết Nhạc Chính Lâm ngoài việc bám theo cô bạn gái Đường Trúc Nhi của mình ra thì làm gì có thời gian đến nhà tìm anh thế này, Tề Dật cao mày nói

“Năm mới mà cũng đến làm phiền tôi được, bảo cậu ta đợi một chút tôi sẽ xuống ngay”

“Vâng ạ”

Người giúp việc đáp rồi đi mất.

Một lúc sau, Phong Tề Dật vừa bước xuống lầu đã cảm thấy bầu không khí quanh mình vô cùng ngột ngạt, anh thở dài chán chường ngồi xuống sofa, vừa đưa tay vớ lấy cốc nước lọc trên bàn rồi hớp một ngụm, vừa liếc mắt nhìn bộ mặt khó chịu của tên Chính Lâm đang nhăn nhó trước mặt mình.

“Năm mới không ở nhà đón giao thừa cùng bạn gái sao? Sao lại sang đây làm phiền tôi thế này? Với lại vẻ mặt khó chịu đó của cậu là sao hả?”

Chính Lâm bỗng bất ngờ đập mạnh tay lên bàn khiến Phong Tề Dật giật mình, cốc nước trên tay cũng lượm thượm muốn rơi xuống đất, anh cao mày hỏi

“Làm gì vậy? Cái bàn này có giá không hề nhỏ đâu”

Chính Lâm cúi mắt xuống bàn, miệng không vui nói

“Trúc Nhi sắp kết hôn rồi”

Nghe vậy Tề Dật thản nhiên hỏi

“Vậy sao? Đối tượng chắc không phải là cậu rồi nhỉ?”

Chính Lâm nhìn anh khó chịu nói

“Tôi thật sự không hiểu, tôi đã theo đuổi cô ấy lâu như vậy, tìm hiểu đủ mọi sở thích thói quen của cô ấy nhưng cô ấy vẫn không chấp nhận tôi mà còn định kết hôn với một người khác, cậu xem có tức không?”

Tề Dật thở dài, tay lắc cốc nước lọc qua lại tiếp lời

“Nhưng dù vậy thì cậu cũng tự giải quyết đi chứ, với lại đầu năm mới mà lại...”

Đột nhiên Chính Lâm ngắt lời nói lớn

“Thì sao chứ? Hôm nay tôi mời cô ấy đón năm mới cùng mình, kết quả là cô ấy lại né tránh và biến mất dạng, sau đó còn gửi lời nhắn nhủ với cô bạn trong công ty và nói rằng hôm nay sẽ đón năm mới cùng tên bạn trai bí mật đó, nếu là cậu thì cậu có chịu được không?”

Tề Dật sực căng thẳng vì sự giận dữ của Chính Lâm, anh đổ mồ hôi hột lấp mấp nói

“Nhưng người...người ta đã không thích cậu, tôi nghĩ cậu nên từ bỏ đi, cố gắng nhiều năm như vậy không chán sao?”

Chính Lâm bật đứng dậy cao mày phất tay quả quyết

“Làm sao mà bỏ được, tôi nói cho cậu biết một điều rằng cả đời Nhạc Chính Lâm tôi sẽ luôn bám theo cô ấy cho đến khi nào tắt thở mới thôi”

Sau đó anh lại quay lưng đùng đùng bỏ đi mất khiến Tề Dật vò đầu mình khó hiểu tự hỏi

“Vậy ra lí do cậu ta đến đây là để trúc giận mình hả trời?”

Và ngay sau khi Chính Lâm vừa lái xe đi mất, Tống Lục Tài cũng vừa dừng xe trước nhà anh. Hắn ngang nhiên đi vào cổng nhà, mở cửa chính tiến vào trong nhìn bóng lưng Tề Dật đang đứng trước một bể cá cảnh lớn, khi anh đang chăm chú ngắm nhìn những chú cá màu mè đang bơi lội qua lại kia thì hắn đã bước tới thản nhiên đập tay mìng vào mặt kính của bể cá đó khiến bể cá lung lây nhẹ làm Phong Tề Dật bật thoắt giật mình cao mày quay sang hỏi

“Là ai mà dám đập tay vào bể cá của tôi hả?”

Nhưng vừa dứt câu hỏi và quay sang, anh đã thấy bóng dáng cao lớn của tên họ Tống kia đập vào mắt ngay trước mặt.

Còn tên Tống Lục Tài kia thì chao đôi lông mày lại nói

“Là ta đấy, rồi sao hả?”

Tề Dật sực ngạc nhiên, thoáng cao mày nghĩ

(Tên Chính Lâm và tên họ Tống này bộ thích làm phiền người khác trong năm mới lắm hay sao hả trời?)

5 phút sau, Tống Lục Tài ngồi trên ghế sofa đối diện anh, đột nhiên hắn đưa hai tay lên vò mạnh đầu tóc mình, răng cắn chặt trông có vẻ bực tức khiến Tề Dật khó hiểu hỏi

“Này năm mới đấy, đừng có làm mấy trò khiến tôi khó chịu được không?”

Hắn ngước mặt nhìn anh, mái tóc đã rối tung lên rồi nói

“Ta đang vô cùng khó chịu nên mới đến đây tìm ngươi, Phong Tề Dật”

“Thế chuyện gì thì mau nói đi rồi nhanh nhanh cút ra khỏi nhà tôi ngay nhé”

Tề Dật cao mày tỏ thái độ không vui thì hắn gác chân ngã lưng ra ghế đáp

“Thì là chuyện của con nhỏ tóc vàng đó, đến bây giờ ta vẫn không thể trả thù được cô ta nên vô cùng bực tức, ngươi có cách nào giúp ta không?”

Tề Dật lại thở dài chán chường, chống tay vào cạnh ghế nói

“Vậy à, nói qua nói lại vẫn là phụ nữ”

Tống Lục Tài lại nheo mày mình, mặt bực tức nói

“Ta không thể nào bỏ qua cho cô ta được, nếu cô ta không phải em gái của Quân Thần Dương thì cô ta chết chắc rồi, còn cái tên khốn bạn trai của Hạ Tinh Nhiên, hắn dám đánh Tống thiếu ta trọng thượng nặng nề đến mức phải ở cái bệnh viện khó chịu đó nên mối thù này ta không thể không trả”

Hắn vừa dứt lời, sau đó co tay mình đập lên bàn thì Tề Dật nheo mày nghĩ

(Tên này đụng ai không đụng, toàn muốn gây sự với mấy người không tầm thường)

Anh xòe hai bàn tay lên tiếng

“Tôi cũng muốn giúp cậu nhưng cậu không có suy nghĩ chút nào sao? Cô gái tên Vô Dao đó là em gái của Quân Thần Dương thì chúng ta làm gì được chứ, chỉ cần rớ vào một sợi tóc của cô ta thôi là đã bị Quân Thần Dương xé xác rồi, còn cái tên bạn trai của Hạ Tinh Nhiên hắn lại là một tay sát thủ máu lạnh, so với sức của Tống thiếu cậu thì làm sao chống nổi hả?”

Nghe vậy Tống Lục Tài sực ngạc nhiên hỏi

“Ngươi nói cái gì? Hắn là sát thủ sao?”

Tề Dật nhắm mắt đáp

“Đúng vậy, chuyện này thì ai cũng biết cả rồi, riêng Tống thiếu cậu tới bây giờ mới cập nhật tin tức thật là tệ quá đi mất”

Bỗng hắn hất mặt xấc xược nói

“Hừ, sát thủ thì sao chứ? Tưởng ta sợ hắn chắc, nếu bây giờ gặp được hắn Tống thiếu ta nhất định sẽ cho hắn một trận”

“Sao cũng được nhưng mau rời khỏi nhà tôi đi, đầu năm mới tôi không muốn vạ lây xui xẻo từ cậu và tên Nhạc Chính Lâm đâu, đi đi, đi đi”

Tề Dật bỗng đứng dậy, giơ tay lên vẫy vẫy xua đuổi Tống Lục Tài thì hắn đứng dậy bực tức nói

“Đi thì đi, không giúp thì ta sẽ tự mình giải quyết”

Sau đó hắn hất mặt thẳng thừng bước đi mất. Khi nhìn thấy bóng lưng của tên ngỗ nghịch kia rời khỏi nhà mình thì Tề Dật cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh mỉm cười nhẹ, nhìn cánh cửa chính vừa được khép lại, miệng lẩm bẩm bốn chữ

“Năm mới vui vẻ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.