Ba giờ chiều, thấy ngoài đường xe cộ chạy qua lại tấp nập, bóp kèn in ỏi.
Cô và Tiểu Nhất đứng trên vỉa hè chờ tín hiệu đèn xanh cho người đi bộ trên cột giao thông hiển thị.
Tiểu Nhất đang bỏ hai tay vào túi quần, bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm nhớ lại.
Vừa rồi anh và Tinh Nhiên đã đến quán mì thân quen kia, nhưng anh lại bị tiểu cô bé đanh đá trong quán đó cạch mặt, mang mì ra mà không có mì, trong tô chỉ toàn là nước lã, mỗi lần đến thì y như rằng anh sắp bị đối xử bạc đãi.
Nghĩ đến đây Tiểu Nhất mới thở dài một hơi, không ngờ bản thân lại bị ghét đến vậy.
“Cô nhóc đó đúng là không thích tôi rồi, lần nào đến cũng muốn gây sự với tôi, ăn một bát mì cũng khó khăn quá”
Tinh Nhiên đội mũ bucket màu đen che khuất mặt đứng bên cạnh, cô cười khẽ.
“Xin lỗi, cô bé ấy chỉ thân thiện khi tôi đến ăn cùng Tước Thần, có lẽ cô bé luôn nghĩ anh đang theo đuổi tôi nên mới có thái độ như vậy, dù sao cũng chỉ là trẻ con, anh đừng để tâm làm gì”
Nghe cô nói vậy, Tiểu Nhất có hơi đỏ mặt rồi liếc đi nơi khác, bất giác sờ gáy nói:
“Nếu có theo đuổi thật thì tôi nghĩ bản thân mình cũng không xứng với cô”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, anh ta liền nhún vai giật mình, sau đó cười toe toét bảo:
“Nhưng mì ở đó đúng là rất ngon, lần sau đến ăn chắc tôi phải mang khẩu trang mới được, không khéo lại bị cô nhóc kia đuổi ra ngoài mất”
Tinh Nhiên ngờ ngạc nhìn anh ta vài giây, dù không hiểu câu nói vừa rồi là ý gì nhưng cô cũng đành im lặng cho qua, cô bèn gật đầu bật cười đáp: “Tùy ý anh”
Đèn xanh cho người đi bộ cũng hiện lên, hai người vừa bước xuống lề đường đi sang qua kia, được nửa đoạn, bỗng nhiên có một chiếc xe oto từ xa đột ngột đạp ga tăng tốc, lao tới cô và Tiểu Nhất rất nhanh.
Nghe thấy tiếng động cơ xe ồ ạt đang đến gần, Tiểu Nhất vừa hé mắt nhìn sang rồi bất giác kinh ngạc, hai tròng mắt anh căng to, anh liền đẩy mạnh Tinh Nhiên trở vào bên vệ đường lúc nãy vừa hét lên kinh hoàng:
“Cẩn thận!”
RẦM!!!
“A...ư...”
Tinh Nhiên bất ngờ bị anh ta đẩy đi nên ngã té vào trong lề hè, cô nhíp mắt kêu lên vài tiếng. Còn chiếc xe ấy lại đâm vào người Tiểu Nhất khiến anh ta bất ngờ ngã xuống lăn lộn mấy vòng trên đường mãi mới dừng. Mấy người đứng bên vỉa hè thấy vậy cũng dừng lại che miệng hốt hoảng, xì xào bàn tán.
“Gì vậy? Có tai nạn sao?”
“Nguy hiểm quá”
Tinh Nhiên vừa ngẩn người hoàn hồn nhìn lại, bóng của chiếc xe kia đã chuyển bánh rồi tẩu thoát ngay trước mắt cô, nhưng cô đã kịp ghi nhớ hiệu xe và biển số xe, cô liền đứng dậy trong kinh hãi, thốt gọi lớn:
“Tiểu Nhất”
Cô nhanh chân chạy ra giữa đường nơi Tiểu Nhất đang nằm, mọi người xung quanh thấy thế cũng vây vòng lại khám chuyện, không khí bắt đầu ồn ào đi.
Đầu Tiểu Nhất toàn là máu, anh ta đã nhắm mắt bất động nằm một chỗ, thân thể xay xát chưa biết thương tích sẽ như nào, cô bèn đỡ đầu anh ta lên, nhìn xung quanh hốt hoảng thét lớn:
“Có ai không? Mau...mau giúp tôi đưa anh ấy vào bệnh viện đi, nhanh lên”
...
Sau khi Tiểu Nhất được đưa vào phòng cấp cứu, Tinh Nhiên đã gọi cho Phong Tề Dật nói lại chuyện này và bây giờ cả hai cũng đang ngồi chờ tin tức sống chết của Tiểu Nhất từ bác sĩ.
Tiếng “tút tút” bên trong vang lên liên tục càng làm cho lòng Tinh Nhiên cảm thấy não nề. Cô ngồi trên dãy ghế co ro người lại, gục mặt thất thần, vẫn chưa hết bàng hoàng sau sự việc đã xảy ra.
Phong Tề Dật đứng một bên cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, chợt lớn giọng hỏi:
“Cái gì? Đã tìm ra được chiếc xe tông phải Tiểu Nhất rồi sao? Ở đâu?”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, liền ngẩn người nhìn sang anh ta. Thấy Tề Dật đang cầm điện thoại nghe được vài câu, không biết là đang nói gì mà nét mặt anh ta bỗng nhiên biến sắc tái nhợt.
Cuộc điện thoại kia vừa ngắt, anh ta mới quay lại nhìn cô bảo:
“Tinh Nhiên, người của anh đã tìm thấy chiếc xe tông Tiểu Nhất được đậu trên một đoạn đường vắng, họ nói rằng không có ai bên trong cả, tên thủ phạm đã tẩu thoát và chiếc xe đó cũng là xe trộm được nên không biết ai là kẻ cầm lái”
Tinh Nhiên sửng sốt, bất thần hỏi:
“Vậy có nghĩa vụ tai nạn này là có người cố tình làm sao?”
“Đúng vậy, nếu đoán không sai thì có thể thủ phạm là Del, có lẽ hắn muốn giết cả em và Tiểu Nhất, và rất có thể vụ nổ bom ở Diệp Gia cũng là do hắn gây ra, hiện bây giờ chỉ có hắn là thuộc phương diện tình nghi số một thôi”
Tinh Nhiên bỗng đứng dậy, nheo mày hỏi:
“Tề Dật, thế anh có biết dung mạo của tên Del đó ra sao không?”
“À, hình như...”
Tề Dật có hơi ngạc nhiên khi nghe cô hỏi câu này, anh bèn cầm điện thoại rồi nhấn vào mục album ảnh, sau đó giơ lên trước mặt cho cô xem tấm hình của tên Del lúc còn hai mắt nguyên vẹn trước kia, đáp tiếp: “Đây là ảnh của hắn”
Tinh Nhiên thoáng lờ mắt nhìn tấm ảnh đó, rồi bỗng sực kinh động hỏi:
“Anh có chắc đây là Del không? Làm sao anh có được tấm ảnh này?”
Phong Tề Dật tắt điện thoại đi, cất vào túi quần rồi đáp:
“Hắn là một tên tội phạm nguy hiểm vì đã liên quan đến rất nhiều vụ chết người, hiện bây giờ hắn là tội phạm bị truy nã trên toàn nước, đây là ảnh trên chứng minh thư của hắn mà anh điều tra ra được nên anh âm thầm lưu về điện thoại thôi”
Anh ta vừa dứt lời, mặt mày Tinh Nhiên đã biến sắc kì lạ, rồi cô đột ngột lướt qua anh nói:
“Anh ở lại xem tình trạng của Tiểu Nhất đi, em ra ngoài một chút”
Anh ngạc nhiên rồi quay lại nhìn cô, thốt lên trong lo lắng hỏi:
“Em đi đâu vậy? Anh nghĩ em nên ở lại đây thì hơn, rất có thể Del sẽ phát hiện ra em đi một mình bên ngoài, hắn sẽ tấn công em mất”
Nhưng cô lại không trả lời anh mà cứ thế lẳng lặng bước đi xa dần, làm Phong Tề Dật khó hiểu đứng nhìn cô cho đến khi khuất mất.
...
Buổi chiều hôm đó, có một cô gái đã đứng một lúc trên bờ biển, ánh mắt cô ấy sắc tà tựa như màu hồng của hoàng hôn. Cô ấy mãi nhìn những đám mây nhẹ trôi nơi phương xa, cảm nhận làn gió mát thoang thoảng thổi qua người nhưng lại buồn đến lạ.
Tiếng sóng dạt vào bờ, mấy cánh chim bay trên cao đang tranh thủ kiếm mồi rồi quay về tổ ấm.
30 phút trước, cô đã gọi điện hẹn Khiết Tường ra bờ biển này, nhưng khi anh đến cũng chỉ đứng yên phía sau lưng cô rồi lặng lẽ ngắm nhìn bóng hình cô nằm giữa khung cảnh tuyệt đẹp như bức tranh ấy.
“Nhiên Nhiên, em hẹn anh ra đây là có chuyện gì?”
Nghe thấy giọng của anh ở phía sau, cô hơi bất ngờ, rồi dần dần quay lại nhìn anh bằng một ánh mắt đượm buồn, chỉ hi vọng những gì mình đang nghĩ không phải là sự thật.
Vẻ mặt của Khiết Tường vẫn đang thản nhiên nhìn cô, cô bèn ngập ngừng khẽ hỏi:
“Khiết Tường, anh...có giấu em chuyện gì không?”
Khiết Tường ngạc nhiên, một cơn gió lạnh thổi dọc qua người anh, anh không ngờ cô lại đặt cho anh câu hỏi đó, anh bèn bật cười miễn cưỡng đáp lại:
“Anh thì có gì giấu em chứ, tại sao em lại hỏi vậy?”
“Thế thì trả lời em đi, người đàn ông tên Hải Minh đã bắn chết Thiển Linh tối hôm đó, là ai hả?”
Khiết Tường giật mình, anh nhận ra cô đang nghi ngờ anh, nên bèn cười nhẹ đáp:
“Anh ta là cảnh sát, anh đã nói với em rồi mà”
Tinh Nhiên nắm hai tay lại thành quyền, bờ vai cô run lên, cô gục mặt đi, can đảm lắm nên một lúc sau mới dám hỏi tiếp:
“Hắn là Del đúng không?”
Khiết Tường bật kinh động, rồi cười hời hợt nói:
“Nhiên Nhiên, em đang nói gì vậy? Anh không hiểu”
“Tuy mắt phải của hắn đã bị hỏng nhưng em vẫn có thể nhận ra hắn thông qua tấm ảnh mà Phong Tề Dật đã đưa cho em xem, có phải hắn là Del không? Anh mau giải thích đi”
Cơn sóng vừa đập mạnh dạt xào xạc vào bờ, giọng nói của một cô gái thốt lên rất ngào nghẹn, cô ngẩn mặt bất an nhìn anh, và anh dường như có thể nhận biết cô đang sợ hãi một điều gì đó.
Cô chỉ hi vọng anh có thể cho cô một câu trả lời thỏa đáng, chỉ mong Hải Minh không phải là Del và cũng hi vọng anh không có liên quan gì đến những chuyện khủng khiếp này.
Khiết Tường hờ hửng đứng nhìn cô một lúc, anh biết bản thân mình không thể che giấu được nữa, nếu anh tiếp tục nói dối cô, không bao lâu cũng sẽ bị cô điều tra ra được, anh bèn cong môi cười nhạt đáp:
“Nếu em đã nhận ra, anh cũng không có lí do gì để giấu nữa”
Nghe vậy cô giật mình sửng sờ, nét mặt Khiết Tường đang biến thành một khuôn mặt băng giá, anh thừa nhận nói tiếp:
“Hải Minh chính là Del”
Tinh Nhiên như đứng hình tận vài giây, trái tim cô chợt nhói lên rồi gắng hết sức giữ bình tĩnh, căng mắt ra hỏi:
“Vậy tại sao anh lại quen biết Del, anh có liên quan gì tới hắn? Và...anh có liên quan gì đến A Lạc?”
Khiết Tường bất thần im lặng, ba câu hỏi tra vấn dồn dập của cô không hiểu sao lại làm cho anh có cảm giác như mình sắp bị dồn vào đường cùng, nó nặng nề không thể tả.
Tinh Nhiên nghiếng răng đi, biểu hiện im lặng giấu diếm của anh càng làm cô trở nên khó chịu, cô hằn giọng hỏi lớn:
“Trả lời đi, có phải Tiểu Nhất bị tai nạn là do anh làm không? Tại sao anh lại cho Del giết Thiển Linh? Tại sao hai giờ sáng hôm đó, anh lại biết em ở đoạn đường kia và tình cờ thấy em bị cô ta tấn công, sau đó còn lao vào đỡ nhát dao của cô ta dành cho em, tất cả những chuyện này là sao hả?”
Khiết Tường sửng sờ nhìn cô, anh bây giờ hệt như một pho tượng cứng đờ.
(Cảm giác này là gì? Bị cô ấy phát hiện ra, trái tim mình như bị dằn xé)
“Đã tới nước này, anh còn chưa dám thừa nhận nữa sao?”
Bất chợt có một giọng nói thăng trầm vang lên phía sau lưng. Khiết Tường sực ngạc nhiên quay lại rồi nhìn bóng người cách mình ba thước ngay trước mắt ấy.
Đó là Tước Thần, anh không mặc áo, và người anh vẫn còn đang quấn lớp băng trắng do bị bỏng từ vụ cháy trong ngôi nhà gỗ mấy hôm trước.
Tinh Nhiên đứng phía sau sực ngỡ ngàng, cô rưng rưng nước mắt, thầm mừng rỡ nhủ:
(Tước Thần, anh ấy vẫn an toàn)
Khiết Tường đứng kinh ngạc trong giây lát khi nhìn thấy anh, rồi anh ta nheo mắt lại bật cười thành tiếng, tiếp tục giả nai hỏi:
“Anh đang nói gì vậy? Tôi rất bất ngờ khi thấy anh lại xuất hiện ở đây, mấy ngày qua mọi người luôn muốn tìm kiếm anh đấy”
Tước Thần bèn cười nhàn nhạt bảo:
“Đừng giả vờ nữa, tôi đã nghe Hổ kể hết tất cả”
Anh bắt đầu nhớ lại tối hôm đó khi vẫn còn bị trói trong ngôi nhà gỗ.
- --
“Thế mau nói cho tôi biết, trong thời gian ở đây, cậu biết gì về chúng?”
Nghe anh tra hỏi, Hổ mới nhăn trán lại, trở nên trầm trọng đáp:
“Ngoài tên Del ra còn có một kẻ đứng phía sau sai khiến hắn, tôi biết được chuyện kẻ đó đã từng hợp tác với A Lạc, hắn cũng nhúng tay vào các vụ giết người vẫn chưa được điều tra”
“Kẻ đó là ai? Cậu mau nói nhanh đi”
Tước Thần ngồi trên ghế trói lớn giọng thúc giục, trong lòng anh dường như muốn biết danh tính của kẻ dám bêu cợt chơi đùa anh suốt thời gian qua ngay tức thì.
Hổ khàn giọng đi, thúc hơi thở dồn dập yếu ớt trả lời:
“Hắn...là người mà anh biết rõ nhất, tôi tình cờ...nhìn thấy hắn đến đây và nói chuyện với tên Del bên ngoài, với lại chỉ thấy thấp thoáng vóc dáng từ phía sau, nhưng tôi có thể nhận ra, hắn...là Quân Khiết Tường”
- --
Lúc này anh mới nhớ lại những gì Hổ đã nói. Anh nhìn Khiết Tường, nheo mày tức giận.
“Quân Khiết Tường, không ngờ một thời gian dài như vậy, tôi vẫn không hề biết chính anh mới là kẻ đứng sau tất cả, tôi chỉ nghĩ đến A Lạc mới là kẻ cuối cùng, hóa ra là còn có anh”
Khiết Tường bỗng đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn anh rồi cười lạnh.
“Xem ra tôi không thể che giấu được nữa rồi, anh nói đúng, tất cả mọi chuyện vừa qua là do tôi làm”
Tinh Nhiên bật sửng sốt, cô đứng phía sau anh hỏi:
“Khiết Tường, vậy không lẽ Diệp Gia bị phát nổ là do anh làm sao?”
“Đúng vậy”
Khiết Tường nhắm mắt lại thản nhiên thừa nhận, cô liền kinh hãi hỏi:
“Tại sao? Tại sao anh lại làm như vậy?”
Khiết Tường không đáp lại cô mà chợt rút một khẩu súng ra, cười nhếch nhìn Tước Thần nói:
“Tôi đã làm tới nhường này, việc cuối cùng của tôi là có thể giết được anh, tôi vốn không ngờ anh có thể thoát ra khỏi đám cháy trong ngôi nhà đó, mạng của anh đúng là rất lớn”
“Vậy lí do anh làm tất cả những việc này là vì cái gì?”
Nghe anh hỏi, vẻ mặt của Khiết Tường dần trở nên đắc ý, anh ta cười khẩy đáp:
“Tôi nghĩ là anh biết rõ hơn đấy chứ”
Anh chợt ngạc nhiên, bèn nhìn sang Tinh Nhiên đang đứng phía sau Khiết Tường, rồi bất chợt cảm thấy nực cười không thể tả.
Anh đưa tay lên đỡ lấy mặt mình, ngẩn lên cao cười cợt hỏi:
“Đừng đùa nữa được không? Chẳng phải hai người đang hẹn hò sao? Anh còn muốn gì nữa chứ?”
Khiết Tường bèn chỉa súng đến anh đáp:
“Điều này phải đợi anh sang thế giới bên kia rồi hỏi Diêm Vương rồi”
Bất chợt Tinh Nhiên chạy tới từ phía sau Khiết Tường, cô ghì mạnh cánh tay cầm súng của anh xuống rồi cau mày hỏi:
“Dừng lại đi, anh nghĩ mình đang làm gì vậy?”
Khiết Tường hất tay cô ra, cô liền té ngã xuống bãi cát, anh lạnh lùng nói:
“Em hãy đứng sang một bên rồi xem đi, chỉ cần anh ta chết đi, em mới có thể thuộc về anh”
Cô sực ngạc nhiên, rồi nghiếng răng đứng dậy bảo:
“Nếu anh dám bắn anh ấy, tôi sẽ liều mạng với anh”
Khiết Tường giận quá hóa cười. Cũng phải, bởi vì mãi mãi cuộc đời anh cũng không bao giờ nằm trong lối đi của cô.
Ánh hoàng hôn ngày càng buông xuống, mấy chốc trời đã tối tăm đi.
Khiết Tường bỗng nghiếng răng gào lên:
“Em hãy mở mắt ra mà xem cho kĩ đi, anh mới có thể lo được cho em, anh đã cố gắng đến ngày hôm nay, anh tạo cho em một công việc mà không ai có thể xem thường em, bây giờ em đã nổi tiếng, em không còn là một nhân viên lúc trước bị người khác áp bức nữa, tất cả những gì em có ngày hôm nay đều là do anh cho, nhưng chỉ vì người đàn ông kia nên em vẫn không bao giờ chịu nhìn về phía anh, tại sao vậy?”
Tinh Nhiên run run giọng đáp lại.
“Anh im đi, anh làm những chuyện như vậy mà còn nói với tôi câu này sao? Trước giờ tôi luôn nghĩ anh là một người tốt, tôi thật sự đã lầm rồi”
Tước Thần chợt lên tiếng:
“Ân oán giữa chúng ta, tôi sẽ cùng anh giải quyết một lần”
“Được, tôi rất sẵn lòng đấy”
Khiết Tường nói tới đây, tự dưng có cả chục tên lạ mặt xuất hiện từ phía sau Tước Thần, anh quay lại nhìn chúng, rồi cười cợt hỏi:
“Quân Khiết Tường, anh chẳng thể chơi một cách tốt đẹp được sao?”
Khiết Tường nheo ánh mắt thăng trầm lại, lạnh giọng đáp:
“Hai kẻ xấu như nhau, anh không có tư cách nói câu đó đâu”
Bỗng mấy tên thuộc hạ kia đột nhiên cầm rất mấy thanh sắt dài rồi nhào đến anh.
Tuy thân thể anh chưa lành vết thương, nhưng anh vẫn có thể đấu tay không với chúng. Một tên vừa chạy đến giơ thanh sắt về phía anh rồi đánh xuống, anh liền nhanh chân né sang, sau đó co tay thành nắm rồi đấm vào bụng hắn làm tên đó hộc nước bọt ngã ra cát. Rồi lần lượt những tên khác cũng nhào tới tấn công anh từ bốn phương không xuể.
Tinh Nhiên nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, cô sợ Tước Thần sẽ bị chúng làm cho bị thương nên mới liếc mắt về phía Khiết Tường, nhìn thấy trên tay anh ta vẫn còn cầm khẩu súng phòng bị.
Cô liều mình, bèn nhào tới đưa tay giật lấy khẩu súng Khiết Tường đang cầm thì anh ta liền giật mình cau mày hỏi:
“Nhiên Nhiên, em làm gì vậy?”
Tinh Nhiên bắt được lấy họng súng trên tay Khiết Tường rồi giơ lên cao nói:
“Em muốn anh dừng lại, Khiết Tường, anh hãy trở lại làm một người mà em từng biết đi”
“Em bị điên sao?”
Khiết Tường lớn giọng giằng co với cô, tay của anh cũng bị chạm vào cò khẩu súng nên vô tình bắn liên tục lên trời.
Bằng! Bằng!
Hai phát súng lần lượt vang lên, anh đành dùng tay còn lại bắt lấy cánh tay cô, ghì mạnh cô nhào tới mình rồi trừng mắt nói:
“Người dừng lại là em mới đúng, em đừng chống đối anh, anh làm tất cả chỉ vì em mà thôi”
“Ưm...”
Ngay lúc ấy, có một tiếng rên vang lên từ đằng sau, Tinh Nhiên giật mình quay lại, liền nhìn thấy Tước Thần bị hai tên to cao kia đánh gậy sắt vào bắp chân, làm anh mất lợi thế nên ngã xuống úp mặt dưới cát.
“Dừng lại! Không được đánh anh ấy”
Cô hét lên rồi vội vã bước chân định chạy tới anh, nhưng lại bị Khiết Tường nắm tay kéo lại từ đằng sau nói lớn:
“Em vẫn chưa nhận ra sao? Tại sao em lại cố chấp như vậy? Chỉ cần ngay lúc này em chọn anh, anh nhất định sẽ để anh ta sống, nếu như em vẫn giữ nguyên ý nghĩ đó, em cũng đừng trách anh không nói lí lẽ”
Nước mắt cô chảy xuống giàn dụa, gió ngoài biển khơi thổi qua tóc cô vô cùng mạnh mẽ, cô nhìn anh ta, rồi hất tay anh ra bảo:
“Hãy từ bỏ tôi đi, bởi vì tôi mãi mãi cũng không bao giờ chọn anh một lần nào nữa”
Khiết Tường bị câu phản trả của cô làm cho kinh ngạc, sau đó anh sửng sờ đứng nhìn cô đang chạy đến bên Tước Thần dù vẫn còn bị mấy tên kia dùng thanh sắt đánh vào người liên tục.
“Tránh ra, tránh ra hết cho tôi”
Cô xô đẩy từng tên một trong số bọn chúng rồi gục gối xuống cát, đỡ đầu Tước Thần lật ngửa lên khóc lóc hỏi:
“Tước Thần, anh không sao chứ?”
Miệng anh chảy đầy máu, cả người mất sức ê ẩm, anh híp mắt yếu ớt nhìn cô bảo:
“Quân Khiết Tường đã vì em làm đến nhường này...hực...em nên quay về với anh ta...hãy bỏ mặc anh đi”
“Không...người em yêu là anh cơ mà, vì điều đó em mới đi tìm anh mấy ngày qua, em muốn xin lỗi anh, xin lỗi vì tất cả”
Cô nói lớn trong ân hận. Tước Thần bèn nhắm mắt lại cười nửa miệng hỏi:
“Chẳng phải lúc đó...em đã nói không muốn nhìn thấy anh sao? Nếu một ngày không còn thấy anh, em sẽ không tiếc nuối sao?”
“Đồ ngốc, đó là...” Cô nức nở, từng giọt nước mắt rơi lên má anh, mãi mới gượng được giọng để có thể đáp tiếp: “Nói dối đấy”
Anh ngạc nhiên, tuy đang nhắm mắt nhưng anh vẫn có thể nghe thấy lời cô nói, chỉ nhiêu đó thôi, anh đã thật sự cảm thấy mãn nguyện rồi.
Đột nhiên cánh tay cô bị kéo ghì lên, làm cô bất chợt buông tay khỏi đầu Tước Thần khiến anh bị đập người xuống lớp cát.
Cô quay lại mới thấy người kéo tay mình là Khiết Tường, bèn cau mày hỏi:
“Anh làm gì vậy?”
Khiết Tường bây giờ như chết lặng, đơn giản vì anh không muốn là kẻ đứng sau hạnh phúc của cô và Tước Thần.
“Anh không thể chấp nhận được, anh không thể để em và anh ta hạnh phúc”
Rồi anh ta liếc nhìn mấy tên thuộc hạ, ra lệnh:
“Đem vứt hắn xuống biển đi”
“Vâng”
Chúng đồng thanh, hai tên lập tức đi tới rồi dùng tay không nhấc người Tước Thần lên sau đó đưa anh ra bờ biển, cô bèn kinh hãi hỏi:
“Dừng lại, không được làm hại anh ấy, tôi bảo dừng lại có nghe không?”
Khiết Tường bèn xoay lưng cô về phía mình, sau đó choàng một tay phía dưới ôm quanh bụng cô, cùng cô hướng về phía bờ biển lạnh lẽo xa xăm kia nói:
“Anh muốn em chứng kiến người đàn ông em yêu thương nhất, không còn trên đời này nữa”
Hai mắt Tinh Nhiên sửng sốt kinh động, cô trân trơ nhìn mấy tên thuộc hạ của Khiết Tường đang nhấc người Tước Thần tới sát bờ biển đang nổi sóng dạt vào bờ liên tục kia.
“Không...không...”
Cô lắc lư đầu nhẹ mấp môi. Khiết Tường đứng phía sau cô mới nhếch miệng cười lạnh.
Hai tên thủ hạ kia một phát một, kẻ nắm hai chân, kẻ nắm hai tay, sau đó không do dự ném anh xuống biển mất, đúng lúc có một cơn sóng trôi vào đập xuống, không biết tấm thân hoang tàn của anh đã trôi dạt đến đâu.
Tinh Nhiên sửng sốt, cô thét lên:
“Không, Tước Thần, Tước Thần”
“Anh ta sẽ không bao giờ sống sót được nữa, em hãy quên anh ta đi, em bây giờ chỉ có anh mà thôi”
Cô bất chợt đẩy mạnh Khiết Tường ra, sau đó chạy tới biển ngã gục hai gối xuống, không ngừng vơi nước lên tìm kiếm anh, nức nở loay hoay gọi:
“Tước Thần, anh ở đâu? Anh đang ở đâu?”
Đột nhiên có một gã thuốc hạ đi tới, nhấc hai bẹn tay cô từ phía sau kéo lên thì cô liền vùng vẫy quát:
“Thả tôi ra, tôi phải tìm anh ấy, tôi phải tìm Tước Thần”
Cô bị gã thuộc hạ mạnh tay kéo lê vào bờ, cô bất lực, đành quay lại nhìn Khiết Tường bằng viền mi đỏ áo, ẩm ướt nước mắt gào lớn:
“Anh là đồ khốn, tôi đã tin lầm anh, tôi thật sự đã sai rồi, mau trả Tước Thần lại cho tôi”
Khiết Tường bèn nhắm mắt cười nhàn nhạt trả lời:
“Anh không thể, anh ta đã bị nước biển cuốn trôi xa rồi, ngay cả xác cũng không còn nữa”
“Đồ khốn, anh giết tôi đi, anh mau giết tôi luôn đi”
Anh ta vẫn đứng hờ hửng nhìn cô, mặc cho cô bất lực khóc lóc cấu móng cào đến đỏ tay trên cát.
Đột nhiên có một bàn tay trồi lên từ mặt trước biển rồi lết người vào, sau đó nằm úp mặt trên bãi cát ướt.
Bóng người ấy cố gắng đứng lên, thân thể ướt đẫm, tóc tai rũ rượi ướt nhũng, các lớp băng trắng băng vết thương trên người cũng bị bung ra rơi xuống chân.
Khiết Tường bất giác nhìn sang, bỗng nhiên căng mắt kinh ngạc.
Tước Thần đătn bàn chân trần đi lên cát giữa màn đêm. Anh đi từng bước chập chững, mặt mày nhăn nhíu lại, thở hổn hển lao lực. Làm Tinh Nhiên bất thần nhìn sang, thấy anh vẫn còn sống nên cô rưng rưng ánh mắt mừng rỡ.
Khiết Tường bỗng nhíu mày rồi lườm mắt nói:
“Anh đúng là sống dai, tôi đã quá xem thường anh rồi”
Tước Thần mới dừng chân, giọng anh khàn đi, gắng sức ra giọng bảo:
“Đừng động tới Tinh Nhiên, hực...bởi vì...tôi sẽ giải quyết anh”