Tại phòng khách, Tư Đồng vừa mang hai đĩa bánh ngọt để trên bàn cho Tiểu Nhất và Tinh Nhiên, sau đó mỉm cười nói
“Hai người cứ ăn tự nhiên, bánh do tôi làm đấy”
Tiểu Nhất vui vẻ, hai tay nâng đĩa bánh lên đáp
“Cảm ơn, không ngờ Tinh Nhiên tiểu thư lại có một người bạn làm bánh ngon đến vậy”
Tư Đồng che miệng cười khúc khích
“Anh nói hơi quá rồi, bánh này tôi vừa học từ sách báo, hai người ăn thử và cho tôi chút nhận xét đi”
Bỗng Thần Dương đi đến, anh đập người vào ghế sofa bên cạnh Tiểu Nhất ra thái độ không vui, ngay khi anh vừa ngồi xuống thì cả ba người Tinh Nhiên, Tư Đồng và Tiểu Nhất đều nhìn anh chầm chầm.
Chợt anh nhíu mày hỏi
“Mặt tôi dính gì sao?”
Tư Đồng phồng má nói
“Anh làm sao vậy? Thái độ như vậy là sao?”
Thần Dương cầm điều khiển tivi, vừa bật lên vừa trả lời
“Không sao”
Tivi vừa mở, Tinh Nhiên cũng bật cười nhìn Tư Đồng nói
“Tư Đồng, cô đừng khó chịu với Quân tiên sinh quá, chắc có lẽ anh ta hơi ngại thôi”
Nghe vậy Thần Dương bỗng nhíu mày, dù mắt anh đang chuyển hướng vào tivi, tỏa vẻ như không quan tâm đến nhưng trong lòng đầy uẩn khúc khó chịu, bèn cau mày thầm nghĩ
(Hạ Tinh Nhiên cô ta đang nói bậy cái gì vậy? Người như Quân Thần Dương mình mà lại phải ngại sao?)
Nghe vậy Tư Đồng cũng cười nói
“Vậy sao? Anh ấy rất ít nói nên mọi người đừng nghĩ ngợi gì nhiều nhé”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, bèn liếc nhìn Thần Dương thầm nghĩ
(Có vẻ Quân Thần Dương rất ngại về chuyện công khai với Tư Đồng, hay là mình dùng kế này trêu anh ta xem sao?)
Nghĩ xong, cô bèn nhắm mắt hạ giọng hỏi
“Không sao, tôi chỉ đang nghĩ tới chuyện của cô, khi nào thì hai người dự định kết hôn vậy?”
“À chuyện này...”
Tư Đồng hơi đỏ mặt vì ngượng ngùng, hai mắt chao đảo liếc sang chỗ khác nói
“Bọn tôi vẫn chưa nghĩ đến, cô còn chưa kết hôn thì làm sao tới tôi được, có phải không?”
Quân Thần Dương nhắm mắt gắng gượng, cố lắng tai nghe cho rõ cuộc trò chuyện của ba người kia, lúc này anh mới thầm nghĩ
(Cô ta có ý nhắc đến chuyện này là ý gì? Không lẽ muốn trêu mình)
Nghe câu trả lời của Tư Đồng, Tinh Nhiên cũng bật cười gượng đáp
“Vậy à, nhưng tôi vẫn chưa có đối tượng kết hôn, biết làm sao được”
Tiểu Nhất cũng tươi cười chen vào lên tiếng
“Phải đấy, Tinh Nhiên tiểu thư vẫn còn độc thân, làm sao mà kết hôn được chứ”
Nghe vậy Tư Đồng ngạc nhiên nói
“Sao lại không có? Hàn Tước Thần anh ta vẫn chưa chịu quay về bên cô sao? Đúng là loại đàn ông xấu xa mà, nếu tôi gặp anh ta, tôi sẽ mắng nhiếc anh ta một trận, đúng là đồ phụ bạc”
Tiểu Nhất sực ngạc nhiên, bèn hỏi
“Hàn Tước Thần, là ai vậy?”
Tư Đồng nhìn anh, vừa tức giận vừa đáp
“Anh không biết sao? Chính là bạn trai cũ của Tinh Nhiên, tuy bề ngoài anh ta khá đẹp trai nhưng lòng dạ vô cùng hẹp hòi và nham hiểm, tóm lại anh ta là một kẻ vô nhân đạo, mất đạo đức”
Tinh Nhiên bật cười gượng
“Tư Đồng, cô nói quá rồi”
Không khí bắt đầu xao động vì chuyện không đáng nhắc đến, Tiểu Nhất bèn sờ cằm nghĩ
(Hàn Tước Thần, thì ra Tinh Nhiên tiểu thư thật sự có bạn trai theo tin đồn, vậy có lẽ đây chính là người đó)
Tư Đồng chợt nắm lấy hai tay Tinh Nhiên, khẽ khuyên nhủ
“Tôi nói đúng mà, nếu anh ta là người tốt thì đã không rời bỏ cô, nghe lời tôi và hãy tìm một người đàn ông khác đi”
Bỗng Thần Dương lên tiếng
“Cô nghĩ hắn rời bỏ cô?”
Tinh Nhiên ngạc nhiên vì sau một lúc im lặng, Thần Dương cũng chịu cất lời hỏi, nhưng cô vẫn ung dung cười nhẹ đáp
“Quân tiên sinh, anh ấy đã để lại thư và nói muốn chia tay tôi, không phải rời bỏ tôi thì là ý gì”
Nghe thế Thần Dương bèn đứng dậy, quay lưng nói
“Hắn rời bỏ cô, cô không biết đi tìm sao? Nếu như tôi đoán không lầm cô vừa được ông chủ Diệp nhận làm con gái nuôi, cô thâm kế như vậy, lợi dụng chuyện làm con gái ông ta để tránh khỏi A Lạc, thế chuyện tìm Hàn Tước Thần thì có gì khó?”
“Anh...”
Tinh Nhiên bật đứng dậy, lòng sôi sục tức giận như lửa đốt thì Thần Dương quay lại nhìn cô cười lạnh, cô mím môi nói
“Anh thì biết gì chứ, tôi muốn tìm Tước Thần hay không là chuyện của tôi, với lại chuyện tôi được ông chủ Diệp nhận làm con nuôi anh làm sao biết được hả?”
Thần Dương cười nhạt đáp
“Tin tức bày ra cả trang như thế, sao lại không biết nhỉ?”
Tư Đồng đứng dậy nhìn hai người hỏi
“Hai người đang nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả, hai người quen biết nhau từ trước rồi sao?”
Tinh Nhiên nhìn Tư Đồng một vài giây, sau đó cúi xuống cầm túi xách mang lên vai nói
“Tư Đồng, tôi rất xin lỗi nhưng tôi phải về trước đây”
Sau đó cô thẳng thừng lướt qua Thần Dương, Tiểu Nhất cũng vội vã cúi đầu lên tiếng
“Vậy...xin phép hai người tôi cũng đi đây”
Sau đó anh đuổi theo Tinh Nhiên gọi lớn
“Tinh Nhiên tiểu thư, chờ tôi với”
Phía dưới xe, Tinh Nhiên vội đi tới mở cửa rồi leo lên, Tiểu Nhất cũng lên xe lo lắng hỏi
“Tinh Nhiên tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”
Cô khoanh hai tay lại, ngồi hàng ghế sau khó chịu trả lời
“Tôi ổn, chúng ta về đi”
“Vâng”
Anh gượng đáp, sau đó lái xe đi dần.
Về đến Diệp Gia, cô nhảy ập lên giường, tức tối nằm sấp đánh hai tay lên nệm nhăn mặt rủa xả
“Quân Thần Dương đáng ghét, ý anh ta nói mình là loại phụ nữ hiểm kế sao? Anh ta thì biết cái gì chứ? Cái đồ mặt lạnh”
Cô trăn trở liên tục trên giường, xoay bên đây rồi lại xoay bên kia.
Phía dưới phòng khách, ông chủ Diệp đặt tách trà lên bàn hỏi
“A Nhiên có vẻ khác lạ khi vừa trở về nhà, cậu và con bé đã đi đâu và xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Nhất và Tiểu Hổ đứng trước mặt ông, Tiểu Nhất mím môi nghĩ một lúc rồi trả lời
“Ông chủ, vừa rồi bọn tôi đến nhà Quân Thần Dương, bạn gái anh ta là bạn của Tinh Nhiên tiểu thư”
Nghe vậy ông chủ Diệp sực ngạc nhiên
“Bạn gái?”
Tiểu Nhất gật đầu
“Vâng cô ấy là Tư Đồng, có vẻ như cô ấy rất thân với Tinh Nhiên tiểu thư”
Ông lại hỏi
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Tại sao khi trở về A Nhiên lại tức giận như vậy?”
Tiểu Nhất bèn thầm nghĩ
(Quân Thần Dương nói Tinh Nhiên tiểu thư lợi dụng chuyện làm con gái nuôi ông chủ Diệp để tránh khỏi A Lạc, rốt cuộc cô ấy và A Lạc có thù oán gì? Còn nữa người bạn trai của cô ấy rốt cuộc là ai?)
Chợt Tiểu Hổ mất kiên nhẫn, dùng tay đấm vào đầu Tiểu Nhất một cách ra vẻ cằn nhằn
“Mày đang suy nghĩ cái gì vậy? Mau trả lời ông chủ đi chứ?”
Tiểu Nhất cau mày, xoa xoa lên đầu thấy lạ ngẫm nghĩ
(Cái tên khốn Tiểu Hổ này, bình thường có thấy hắn lên tiếng gì đâu, sao tự dưng lại nóng nảy như vậy)
Anh nhìn ông chủ Diệp trả lời
“Thật ra cô ấy đã cải nhau với Quân Thần Dương”
Ông chủ Diệp cau mày
“Về chuyện gì? Quân Thần Dương đã làm gì A Nhiên?”
Tiểu Nhất đáp
“À không, anh ta không làm gì cả, chỉ là khi nhắc đến bạn trai của Tinh Nhiên tiểu thư, cô ấy đã tức giận quyết liệt, theo như tôi được biết từ cuộc trò chuyện của họ thì Tinh Nhiên tiểu thư đã bị một gã tên là Hàn Tước Thần ruồng bỏ, cho nên...”
Nghe vậy ông chủ Diệp không có vẻ gì gọi là ngạc nhiên, chỉ thở dài hạ giọng nói
“Vậy à”
Tiểu Hổ đứng bên cạnh cũng thầm nghĩ
(Quả nhiên cô ta chính là bạn gái của lão đại, mình đã không tin chuyện này nhưng ruồng bỏ là ý gì? Anh ta đã bỏ bạn gái mình trước sao?)
Tiểu Nhất thắc mắc hỏi
“Ông chủ, trông ông có vẻ biết rất rõ về người đó, cái người tên Hàn Tước Thần đó là ai vậy?”
Ông chủ Diệp bèn đứng dậy, quay lưng chắp hai tay ra sau, mắt hướng nhìn các cành cây có các chú chim sẻ bay đậu bên ngoài cửa, ông đáp
“Cậu ấy là một người bí ẩn, người ta đồn rằng có kẻ luôn ẩn mình trong bóng tối, chuyên nhận tiền của người khác để giết người, cho đến khi gặp được A Nhiên, tên sát thủ trong lời đồn ấy cũng biến mất, bởi vì cậu ấy đã thay đổi trở thành một người tốt, nhưng đột nhiên cậu ta biến mất đột ngột và để lại cho con bé một nỗi dằn vặt lớn, điều này ta thật sự không hiểu nổi”
Tiếng chim ríu rít bên ngoài, không gian cũng lắng đọng xuống, cả Tiểu Hổ và Tiểu Nhất cũng mím môi câm lặng, có lẽ vì vừa nghe phải một câu chuyện buồn.
...
Buổi chiều tại sân thượng
“Đó là những gì tôi nghe được, rằng anh đã bỏ rơi cô ấy trước, có phải không?”
Hổ hỏi, mắt liếc nhìn bóng lưng đang đứng trước mặt, gió thổi lồng lộng ngang qua mái tóc hai người, Tước Thần quay lại, nét mặt không cảm xúc nói
“Vậy à”
Hổ lại nheo mày
“Tối qua anh lén lút bên cửa sổ phòng cô ấy đúng không? Rõ ràng hai người bây giờ rất gần nhau, sao anh không chịu lộ diện?”
Tước Thần cầm điếu thuốc ngậm lên miệng, mắt chuyển hướng ra bầu trời xa xăm
“Không cần thiết, chẳng phải cô ấy đang hẹn hò cùng Quân Khiết Tường sao?”
Hổ ngạc nhiên, nhưng lại thở dài nhẹ trả lời
“Nhưng theo tôi điều tra thì đó chỉ là tin đồn, cô ấy vẫn một mực từ chối Quân Khiết Tường cho đến bây giờ, có lẽ vì vẫn còn chờ đợi anh đấy”
Bỗng anh rút điếu thuốc chưa châm ra khỏi miệng, nhắm mắt bật cười nhạt
“Sao có thể? Tôi căn bản không bằng Quân Khiết Tường, anh ta có thể lo cho cô ấy mọi thứ, có lẽ bây giờ cô ấy đã quên tôi rồi, mọi chuyện dần trở nên xao lãng, thì cứ để nó trở thành quá khứ đi”
Nghe vậy Tiểu Hổ ngạc nhiên, nét mặt bất cần của Tước Thần trong làn khói thuốc đã làm hắn hơi khó hiểu.
...
Tối đến, Tinh Nhiên vừa bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ choàng mỗi chiếc khăn mỏng và mái tóc được bọc gọn trong chiếc khăn khác vì cô mới gội đầu xong, cô bước tới bàn để các lọ nước hoa của mình, cầm một lọ ngẫu nhiên lên và xịt khắp toàn thân thể như một thói quen. Bất chợt cô mở tủ dưới bàn ra, nhìn thấy một hộp quà tinh mắt được cất trong đó, cô e dè lấy lên ngắm nhìn một hồi lâu, mới mỉm cười buồn vì trong đó là chiếc đồng hồ cô đã cất công lựa chọn, dành tặng cho anh nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể tặng đi được.
Nhưng cô sực ngẫm nghĩ
(Hình như mình chưa tặng anh Tường cái gì cả, dù sao anh ấy đã giúp mình nhiều như vậy, tuy không thể tặng cho Tước Thần nhưng mà cái này...)
Cô bắt đầu có ý định sẽ tặng lại chiếc đồng hồ này cho Khiết Tường, nhưng cô nhớ lại anh đã từng thấy chiếc đồng hồ này rồi, vì sau khi thoát ra khỏi tay Tống Lục Tài và được đưa đến bệnh viện, khi tỉnh lại cô đã loay hoay tìm túi xách của mình và Khiết Tường đã nói rằng túi xách của cô và hộp quà này vẫn còn nguyện vẹn, cô đoán có lẽ anh đã mở ra xem nên đành cau mày suy nghĩ lại.
Cô cất hộp quà vào lại tủ, xoay lưng lẩm bẩm
“Không được, có lẽ mình nên mua một món quà mới, mà cũng phải, từ hôm qua đến giờ mình chưa gọi anh ấy lần nào, nhất định là anh ấy rất lo lắng”
Thế là cô liền chộp lấy điện thoại trên giường, ấn số của Khiết Tường rồi gọi đi.
...
Tại một nhà hàng, Khiết Tường đang ngồi ăn và trò chuyện cùng các đối tác của mình, nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên, anh lấy ra xem mới biết là Tinh Nhiên gọi tới, nhưng có vẻ anh đang lưỡng lự không biết có nên nghe hay không thì tự dưng một đối tác của anh ngồi đối diện bèn lên tiếng hỏi
“Quân Tổng, anh không nghe điện thoại sao?”
Khiết Tường cười nhẹ, đành tắt máy giữ chế độ im lặng, sau đó nhìn vị đối tác lắc đầu đáp
“À không, chúng ta tiếp tục cuộc trò chuyện đi”
...
“Tút tút, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy...”
Tinh Nhiên bèn tắt máy sau khi đã gọi hơn ba lần, cô thầm nghĩ
(Hay là anh ấy đang bận, mình không nên làm phiền thì hơn)
“Cạch“. Bỗng một tiếng động vang lên, cô ngạc nhiên liếc sang chợt thấy có một bóng người đứng ngay bên cửa sổ, chợt thầm nghĩ
(Hắn lại đến, không lẽ là muốn trêu mình sao?)
Thay vì tiến tới trò chuyện với hắn như hôm qua, cô tắt đèn phòng mình đi mất.
Phía bên ngoài, thấy đèn đã tắt đi, Tước Thần thầm nghĩ
(Tắt đèn? Không lẽ cô ấy ngủ rồi sao?)
Chợt Tiểu Hổ đứng phía sau anh lên tiếng
“Sao anh lại ở đây?”
Anh hơi giật mình, bèn quay lại vờ rút điếu thuốc ra khỏi bao, đưa lên miệng bật lửa trả lời
“Hút thuốc, không được à”
Hổ phì cười, tiến tới anh nói
“Dường như cô ấy ngủ rồi, anh còn đứng đây nữa sẽ bị phát hiện, lúc đấy tôi có chín cái mạng cũng khó mà che giấu nỗi”
Anh phào khói thuốc ra khỏi miệng, thật sự không hề muốn dối lòng mình, đúng là anh muốn được nghe thấy giọng cô nên mới đến đây.
Bất chợt có vài tiếng bước chân đi nhè nhẹ tới, anh có thể phát giác được nên vội lướt qua Tiểu Hổ, khẽ thì thầm bảo
“Có người đến, cậu giúp tôi được rồi”
“Ơ...cái gì chứ?”
Hổ chưa kịp phản đáp, quay lại đã thấy anh vụt thân mất dạng từ phía sau. Khi Hổ quay lại, tiếng bước chân ấy cũng gần hơn, Tinh Nhiên đứng trước mặt Hổ thì hắn bèn sực ngạc nhiên sửng sờ, còn cô thì nheo mày nhìn hắn hỏi
“Là anh sao?”
Khi thấy cái bóng đen lấp lóa bên ngoài cửa, cô quyết định tắt đèn lừa tên đó nghĩ rằng mình đã ngủ, sau đó nhanh chóng khoác áo và đi lén lút vòng ra sau bức tường phòng mình để xem cho rõ đó thật sự là ai, nhưng khi thấy Hổ, cô đã nghĩ Hổ chính là kẻ đang trêu ghẹo cô suốt hai ngày nay.
Tiểu Hổ nhìn cô, mấp môi hỏi
“Cô vẫn chưa ngủ sao?”
Tinh Nhiên ngửi thoang thoảng bầu không khí, mùi khói thuốc vẫn còn quanh quẩn đâu đây, cô tiến tới người Hổ, bèn hỏi
“Trả lời tôi đi, anh cố ý lẩn quẩn ngoài cửa sổ phòng tôi là ý định gì?”
Lúc này Hổ mới nhận ra ý nghĩ của cô, bèn cố giải thích
“Tôi nào lẩn quẩn ngoài cửa sổ phòng cô, cô hiểu lầm rồi, tôi đang đi kiểm tra xung quanh xem có ai khả nghi không?”
Tinh Nhiên sực ngạc nhiên
(Miệng anh ta không có mùi thuốc lá, vậy...mùi thuốc lá mình vừa ngửi được thoang thoảng quanh đây, là của ai?)
“Nãy giờ anh đi có một mình sao? Còn có ai không?”
Cô liếc mắt nhìn xung quanh phía sau Hổ vừa nhanh miệng tra hỏi, nhưng hắn lại lắc đầu đáp
“Tôi chỉ đi một mình, không thấy ai khả nghi quanh đây cả, có lẽ cô nên về phòng mình ngủ đi thì hơn, thưa tiểu thư”
Tinh Nhiên nheo mày
(Anh ta đang nói dối, rõ ràng mùi thuốc lá lúc nãy vẫn còn đây, nếu anh ta không hút thuốc, vậy tại sao lại có mùi thuốc chứ?)
Trong lòng đang nghi vấn tột độ, nhưng cô cũng không thể tìm thêm được gì nên đành quay lưng nói
“Nếu vậy tôi về phòng mình đây, trời tối thế này anh cũng nên đi ngủ đi”
Hổ gãy đầu cười gượng
“Được, chúc cô ngủ ngon”
Hắn vừa dứt lời, cô đã bước đi mất thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.