Thành phố ngập ánh đèn chốc đã hòa vào màn đêm tối yên tĩnh.
Thiển Linh khoanh hai tay, ngồi ở hàng ghế sau trên một chiếc xe do A Trạch thủ lái, cô liếc mắt sang một bên, mới thấy A Lạc đã ngồi nhìn ra ô cửa suốt từ nãy đến giờ, ánh mắt hắn vẫn còn biểu hiện của sự tức giận.
Trên vai và cánh tay hắn đều được băng bó bằng một lớp vải trắng xóa, thấy thôi cô cũng đủ hiểu hắn vừa ăn hành như thế nào.
Để cắt đứt bầu không khí tẻ nhạt này, cô bỡn cợt lên tiếng
“A Lạc, tôi cứ nghĩ anh sẽ không bao giờ đến đón tôi chứ?”
Nghe vậy tên A Lạc cuối cùng cũng chịu quay sang nhìn cô, cười nhạt hỏi ngược.
“Tôi đã nói sẽ không đến đón cô sao?”
Hắn vốn định bỏ mặc cô, nào ngờ lại cảm thấy Thiển Linh vẫn còn chút giá trị lợi dụng, nên hắn quyết giữ cô lại làm tay sai của mình.
Thiển Linh vì căm ghét hắn, cô vốn không ưa gì cái tên gian xảo kia nên cố tình trêu ghẹo, bèn hỏi
“Nhưng mấy vết thương kia là sao? Đừng nói là...”
Hắn tức giận, bèn nhào đến dùng cánh tay lành lặn bóp mạnh vào cổ cô, nhấn đầu cô vào khung cửa xe bên kia một cách thô bạo, khàn giọng đáng sợ nói
“Cô thừa biết mà, chính cô đã khai địa chỉ tôi đang ở cho hắn biết, cô còn dám hỏi câu này sao?”
Thiển Linh nhăn mặt, cô không muốn tiếp tục bị hắn xem thường, bèn giơ tay phải đã cầm khẩu súng cướp được của Tiểu Nhất lúc nãy lên,kề sát vào đầu hắn,cười đắc ý nhấn giọng nói
“Anh có ngon thử động đến tôi xem, tôi không nương tay đâu”
Thấy vậy hắn cười nhạt, bèn buông cổ cô ra, người lùi về chỗ cũ, nhếch môi bảo
“Xem ra chỉ mới thả cô vào Diệp Gia vài ngày, cô đã thông minh hơn tôi tưởng, nhưng cô không thể dọa A Lạc này bằng khẩu súng đó được, nhất là khi mẹ cô còn nằm trong tay tôi”
Bỗng cô sực ngạc nhiên, hai mắt nheo lại nhìn hắn hỏi
“Chẳng phải mẹ của tôi đang ở trong tù sao? Trong tay anh là ý gì?”
Hắn bỡn cợt, liếc sang cô bằng một ánh mắt gian xảo nói
“Cô không hiểu sao? Cô tưởng tôi không có cách cho người vào đồn cảnh sát giết bà ta à?”
Cô nghiếng răng, phất tay một cái lớn giọng bảo
“Mẹ của tôi chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, tôi cảnh cáo anh đừng có lôi bà ấy vào”
Bỗng hắn bật cười lớn
“Bây giờ cô đã lọt vào danh sách kẻ thủ của Diệp Gia rồi, cô có trốn cũng không thể được, tôi nói cho cô biết, lão già đó sẽ truy tìm cô tới cùng, đến khi giết sạch được cô và mẹ cô, mọi chuyện mới kết thúc”
Lúc này cô mới nhận ra âm mưu của A Lạc, mục đích là để cô trở thành kẻ thù của Diệp Gia, cô sẽ như hắn, mãi mãi không có chuyện được sống tự do, đến đây cô quát lớn
“Đồ khốn, chính anh là kẻ xúi giục tôi giết ông ta”
“Haha, chẳng phải cô muốn trả thù cho ba của mình sao?”
Hắn phản đáp, Thiển Linh cảm thấy không phục nhưng bèn hạ giọng
“Phải, nhưng theo lời anh và ông ta kể lại, ba của tôi có vẻ như không được tốt đẹp cho lắm, dù sao năm xưa ông ta cũng đã tàn độc truy sát cả gia đình lão già đó nên bây giờ lão ta mới căm hận gia đình tôi như vậy”
A Lạc bỗng phì cười ngạo nghễ
“Cô thật sự dung thứ cho lão già đó như vậy sao?”
Thiển Linh nhắm mắt chậc một tiếng, không thèm so đo với loại người xảo huyệt như hắn.
A Lạc lại nhìn A Trạch đang lái xe, thốt hỏi
“Phải rồi A Trạch, về chuyện đó tới đâu rồi?
A Trạch ngạc nhiên, bèn đáp
“Tôi đã đến hòn đảo ở phía Tây Bắc đó để kiểm chứng việc anh giao, thật sự thì ông ta đã chết rồi, có một bia mộ nằm sau ngôi nhà gỗ cũ nát, ngôi mộ được khắc tên rất đơn sơ, đúng là mộ của Hàn Kiến Phục”
Nghe vậy Thiển Linh ngạc nhiên, bèn thốt hỏi
“Hàn Kiến Phục? Là ai vậy?”
A Lạc cong môi cười nhạt, đáp
“Là kẻ có mối thù lớn không đội trời chung với lão già họ Diệp kia, đương nhiên ông ta cũng đã mất tích cách đây 27 năm, đây cũng là một chuyện rất đáng quan tâm đến, người ta đồn rằng kể từ khi lão qua đời thì đứa con trai được nhận nuôi của lão cũng đã mất tích,chính là hắn,cái tên Hàn Tước Thần đó, nhất định phải có mục đích hắn mới đến thành phố này làm sát thủ”
...
Lúc này Tước Thần đã tức tốc chạy đến nghĩa trang,dù trời đã tối, anh đã cố gọi lại cho Tiểu Hổ nhiều lần nhưng đều không có tín hiệu,bước đến đây,anh phát hiện có một vệt máu dài nằm dưới đất.
Anh sờ tay lên vũng máu, thầm nghĩ
(Vết máu này đã khô, thời gian tương ứng với lúc mình đang gọi cho Tiểu Hổ, nếu mình đoán không lầm thì hắn đã...)
Bất chợt có tiếng bước chân đằng sau ngày càng đến gần,anh giật mình,đồng tử liếc sang một bên. Có một tên đội mũ khuất mặt xuất hiện, giọng hắn thăng trầm lên tiếng hỏi
“Ngươi chắc hẳn là kẻ đó rồi, phải không?”
Anh ngạc nhiên, đứng dậy quay ra sau nhìn hắn, từ vóc dáng đến cách nói chuyện của hắn vô cùng lạ lùng, anh không đáp, tiếp tục quan sát, hắn lại tiếp lời
“Ta biết ngươi đang tìm tên đồng bọn của mình nên mới đến đây,nhưng ta rất tiếc, hắn chết rồi”
Nghe vậy Tước Thần giật mình, bèn nheo mày hỏi
“Ngươi là ai?Thuộc hạ của A Lạc sao?”
Hắn cười nhạt, đáp
“Không, ta và hắn chẳng liên quan gì với nhau cả, nhưng đã từng hợp tác”
“Ngươi muốn gì?”
Anh hỏi, hắn không chần chừ trả lời
“Ta làm việc cho người đó, và người đó ra lệnh ta phải đến đây đón tiếp ngươi một cách nồng nhiệt, ngay tại nghĩa trang này”
Vừa dứt lời, hắn cũng đột nhiên rút súng ra, chưa gì đã bóp cò bắn về phía anh liên tục, anh bất giác theo phản xạ tránh né, liền nấp vào một bia mộ to đằng sau thì hắn lại cười nhếch, tiếp tục không nương tay bắn hai ba phát đạn vào tấm bia mộ chỗ anh đang nấp, ra giọng bảo
“Ngươi chẳng trốn được đâu, ra đây đi”
Lúc này anh nấp sau một tấm bia đá lớn, nhanh chóng lục tung người mình lên tìm thứ gì đó để hạ gục tên kia, nhưng tìm mãi chỉ còn mỗi một con dao bấm, anh thầm nghĩ
(Súng của mình đã hết đạn từ lúc bắn tên A Lạc, bây giờ trong người chẳng có thứ vũ khí nào cả, ngoài con dao này)
Cũng may trời đã tối, ở nghĩa trang này cũng không hề có đèn, mọi thứ đều trở nên u ám, tên kia lại ngày càng cầm súng đi về chỗ bia mộ anh đang nấp, nhếch môi lên tiếng
“Hàn Tước Thần, ta biết người đang trốn sau cái bia mộ cũ rích kia, mau bước ra đây”
Lúc này anh không thể ngồi yên một chỗ, cảm thấy hắn đang đi tới, anh liền trốn sang các dãy mộ nằm liên kề bên cạnh, tên đó không hề thấy, vội chạy ra phía sau tấm bia mộ lúc nãy rồi chỉa súng đến, nhưng chẳng thấy anh đâu cả, hắn láo liếc mắt, liền thấy có một bóng người đang chạy qua các dãy mộ phía bên kia, thế là hắn liền đưa súng lên bóp cò liên tục thét hỏi
“Muốn chạy sao?”
Súng hắn vừa hết đạn, hắn liền thay băng đạn nhanh như chớp, Tước Thần vốn định dùng thời cơ đó để nhào ra công kích hắn, nhưng có lẽ hắn cũng là một tay dùng súng điêu luyện, thay băng đạn chỉ mất có ba giây thật khiến anh ngạc nhiên.
Hắn lại cầm súng đi dò xét xung quanh nghĩa trang, thấy gì khả nghi thì cứ chỉa súng đến bắn, lúc này anh không biết hắn là người của ai, tại sao lại muốn giết anh thì anh không rõ.
Hắn tiếp tục bắn cho hết đạn rồi lại kéo một băng đạn mới trong tay áo ra thay đi, tiếp tục dò xét xung quanh.
Tước Thần muốn đánh lạc hướng hắn, nên anh dùng một hòn đá nhỏ nhặt được dưới chân rồi ném sang bên kia, vì nghe thấy có tiếng động nằm bên dãy mộ đằng trước, hắn nghĩ rằng anh đang ở đó nên cười nhếch lẩm bẩm
“Hừm, xem ngươi chạy được đến đâu”
Hắn từ từ cầm súng tiến tới, nào ngờ lại bị anh bất thình lình nhào ra từ đằng sau, anh dùng hai tay siết chặt lấy cổ hắn, hắn mất lợi thế nên bèn gào thét bảo
“Thả ra”
Hắn lấy súng bắn lệch tung tóe xung quanh, trúng xuống đất lẫn các bia mộ.
Anh khẽ thì thầm vào tai hắn từ đằng sau, chế giễu chỉ trích
“Một tên thông minh sẽ không bao giờ phí đạn của mình,với lại chỗ này là nghĩa trang, nơi những người chết đang yên nghỉ, ngươi làm vậy là thất lễ với họ đấy”
Hắn vùng vẫy, liền xoay khẩu súng của mình ngược lại, chỉa thẳng vào đầu anh, cười đắc ý tra vấn.
“Hừ, xem ra ngươi không hề có súng nhỉ?”
Anh sực kinh ngạc, nhanh trí dùng con dao bấm trong tay mình đâm vào mắt hắn, bỗng một tiếng rên rỉ gào thét vang lên khiến mọi thứ xung quanh ảm đạm đến đáng sợ. Tên kia lùi ra sau vài bước, gục mặt ôm đi con mắt phải đang chảy máu ròng rã của mình, trong khi đó anh giơ lên một con dao bấm dính đầy máu, cười nhếch nhìn hắn nói
“Ngươi nói đúng, ta không có súng, nhưng con dao này không tòi đâu”
Tên đó đau đớn, răng hàm nghiếng chặt, không ngừng chửi rủa hai chữ “Tên khốn”
Sau đó hắn giơ súng lên bắn liên tục về phía anh trong phẫn nộ, anh liền né sang rồi nhào lộn người vào các bia mộ xung quanh tiếp tục ẩn nấp. Ngay khi hắn vừa hết đạn, muốn thay lại phải dùng hai tay, nhưng do một tay đang bịt con mắt bị thương nên khá bất lợi cho hắn, hắn không thể thay nhanh được ba giây như ban đầu.
Nhưng đột nhiên có tiếng còi cảnh sát từ đâu đó vang lên rất gần,tên đó giật mình, Tước Thần đang nấp sau các dãy mộ cũng ngạc nhiên không tưởng.
Tên đó không muốn bị bại lộ, đã vụt thân ôm con mắt đang bị thương bỏ chạy khỏi nghĩa trang mất.
Lúc này Tước Thần mới đứng dậy, thấy có mấy người cảnh sát và một người bảo vệ trông coi nghĩa trang cầm đèn pin đi vào. Anh đã nhanh chóng luồn lách sau các bia mộ để qua mặt họ, cứ thế chuồn sau lưng họ rồi chạy ra ngoài cổng nghĩa trang mất.
Có hai ba người cảnh sát đi vào, thoạt hỏi
“Thật sự là có người dùng súng gây chiến ở đây như ông đã trình báo sao?”
Người bảo vệ già cõi đẩy cặp kính lão lên mắt, tra xét xung quanh đáp
“Tôi chắc chắn mình đã nhìn thấy có hai bóng người lảng vảng trong đây, hơn nửa còn có tiếng súng liên tục, sao bây giờ không thấy nữa nhỉ?”
Các vị cảnh sát soi rọi đèn pin khắp nơi, lần lượt ngạc nhiên vì trên những bia mộ đều có vết lủng của đạn bắn vào.
Lúc này tên kia vội vã ôm mắt phải đang bị thương của mình chạy đến một chiếc xe màu đen đậu bên lề đường vắng, nhanh chóng mở cửa ra rồi leo vào với hơi thở hổn hển.
Bất chợt có một giọng nói vang lên, một người đàn đàn ông mặt mũi tối tăm đang chống cằm ở phía ô cửa xe bên kia, lướt ánh mắt lạnh sang hắn hỏi
“Mắt ngươi bị sao vậy?”
Tên đó lật đật, nhanh tay xé một mảnh vải từ áo của mình ra, dù đang rất đau đớn nhưng hắn không hề tỏa vẻ xót xa ra bên ngoài, nhanh trí bịt mảnh vải áo đó vào mắt phải của mình để cầm máu rồi đáp
“Xin lỗi ông chủ, tôi thất bại rồi, đang sắp giết hắn thì cảnh sát đến, nên tôi mới nhanh trí chạy đến đây”
Người đàn ông kia nghe vậy, sắc mặt lạnh còn hơn ban đầu, nhưng nhanh chóng cong môi cười nhạt, bèn ra lệnh cho tên tài xế lái xe trước mặt bảo
“Không sao, cơ hội vẫn còn, đi thôi”
Chiếc xe lái đi dần, Tước Thần mới bước ra từ một bụi cây rậm rạp gần lề đường ở đó, anh nhìn đuôi chiếc xe kia một hồi,mới nheo mày,tay gỡ cái mặt nạ trên mặt mình xuống, thầm nghĩ
(Ra là vậy, không chỉ có riêng A Lạc, mà còn một kẻ thật sự muốn giết mình, tên đó là ai?)
...
Vài ngày sau đó, Tinh Nhiên cũng quyết định trở lại với công việc của mình. Nhưng khi cô vừa đi vào công ty giải trí, ai nấy đều che miệng xúm tụm thành mấy nhóm, nhìn cô rồi xì xào to nhỏ một cách kì lạ.
Tinh Nhiên cũng hiểu một phần vì tình thế không muốn này, cô đã vắng mặt suốt hơn một tháng, thêm việc cô bị người của A Lạc kéo đi giữa trung tâm mua sắm đã khiến không ít người xôn xao.
Bất chợt ông chủ Triệu đi đến cô, nét mặt đầy lo lắng, khẽ giọng nhỏ vào tai cô bảo
“Cô Hạ, lâu quá không gặp, khi không cô lại đến đây ngay lúc này thật sự làm khó cho tôi quá, thật ra bây giờ chuyện của cô đang bị đồn thổi những lời không tốt, tôi e là...”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, bèn nhận ra rồi hỏi
“Tôi hiểu rồi, chính vì scandal dạo này của tôi không tốt, nên bây giờ công ty không cần đến sự có mặt của tôi nữa phải không?”
Ông chủ Triệu thở dài
“Dạo gần đây mọi người thường nói cô hay dính líu đến xã hội đen, tôi cũng hết cách rồi”
Nghe vậy Tinh Nhiên bèn đeo kính râm lên mắt mình, mỉm cười xoay lưng bảo
“Không sao đâu, có lẽ đây sẽ là sự giải thoát cho tôi thì sao? Ông cũng biết mà, tôi đã quá mệt mỏi rồi”
Câu nói ấy bỗng khiến ông chủ Triệu ngạc nhiên, ánh mắt ông vẫn không rời khỏi Tinh Nhiên cho đến khi cô bước ra khỏi cửa mất.
Nhưng thật đúng lúc, khi cô vừa ra khỏi cửa, bất chợt Khiết Tường ở bên ngoài cũng đang định đi vào, hai người chạm mặt nhau, cô ngạc nhiên hỏi
“Khiết Tường, tại sao anh lại ở đây?”
Khiết Tường nhìn cô, vẫn là nụ cười ôn nhu như mọi ngày, anh đáp
“Anh nghe ông chủ Triệu nói cả rồi, nên mới đến đấy đón em, em vẫn ổn chứ?”
Tinh Nhiên cười nhẹ, lắc đầu bảo
“Không, ngược lại em cảm thấy rất nhẹ nhõm, Khiết Tường, mọi thứ bây giờ đối với em đều không quan trọng nữa rồi, em thật sự muốn từ bỏ con đường này, đi đến một nơi thật xa, và sống một cuộc sống bình thường như trước”
Khiết Tường ngạc nhiên, bèn cúi mặt trầm lặng như một kẻ có tội.
“Xin lỗi, anh đã không bảo vệ tốt cho em, nhưng nếu em muốn vậy, anh sẽ ủng hộ em Nhiên Nhiên à”
Cô cười nhẹ, nhiệt tình bảo
“Khiết Tường, đã lâu như vậy rồi em và anh còn chưa dùng cơm, chúng ta đi ăn nhé”
Anh gật đầu, hai người cũng cùng nhau đến nhà hàng mất.
Tại đây, Tinh Nhiên đang cầm thực đơn chọn món, trong khi đó Khiết Tường lại chăm chú quan sát cô một cách âm thầm.
Khi người phục vụ đã order xong quay bước đi, Tinh Nhiên lại nhìn anh ân cần hỏi
“Khiết Tường, anh có cần thêm gì không?”
Anh lắc đầu, khẽ giọng bảo
“Nhiên Nhiên, em thật sự rất khác, anh còn nhớ lần trước đưa em đến nhà hàng ăn, em có biểu hiện đáng yêu biết nhường nào”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, sau đó rũ mắt xuống chân nói
“Vậy sao? Nhờ anh nhắc mới nhớ, em đã từ lâu không còn nhớ đến bản thân mình khi xưa nữa, nhát gan, yếu đuối, có phải là do cuộc sống này quá khắc nghiệt không?”
Anh cười nhẹ, ánh mắt tỏa đầy tâm sự, nhìn cô hỏi
“Nhưng suốt thời gian ấy, anh vẫn quan tâm em, dù biết em vẫn chưa chấp nhận anh, nhưng Nhiên Nhiên à, em còn muốn anh đợi bao lâu nữa?”
Cô sửng sờ, ngẩn mặt nhìn anh, người hơi đờ ra lấp mấp
“Em...”
Khiết Tường nhìn cô, tỏa nụ cười thật nhạt nhẽo bảo
“Mọi người đều nói với anh, người như anh chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái đeo đuổi, anh cũng tin vậy, nhưng anh lại đi thích một người không hề đeo đuổi mình, dù tâm trí cô ấy luôn nghĩ đến người đàn ông khác, anh rất ghen tỵ, nhưng anh biết dù vậy cũng chẳng thể nào thay đổi được gì, anh luôn tôn trọng ý kiến của em mà”
Nghe vậy Tinh Nhiên bật đắn đo, mắt liếc chỗ khác gượng nói
“Khiết Tường, thật ra em đã nghĩ rất lâu, anh là người thứ hai thật sự yêu thương và quan tâm em nhất, em rất cảm kích, nhưng chúng ta...”
Bỗng cô sực nhận ra, người đàn ông trước mắt đã ở bên cô suốt, Khiết Tường chưa bao giờ rời xa cô, anh luôn ở bên cô những lúc cô đau buồn nhất, cho dù là sợ hãi, tuyệt vọng.
(Tại sao? Vì cớ gì tới bây giờ mình lại không chịu chấp nhận anh ấy?)
Cô mím môi, đôi mắt rũ xuống.
(Là vì tâm trí mình lúc nào cũng nghĩ đến người đó, nên mới không chịu mở lòng cho Khiết Tường một cơ hội, nếu bây giờ mình chấp nhận buông bỏ tất cả, thì mình đã không để anh ấy chờ lâu như vậy)
Một lát sau, cả hai đã ăn xong và cùng nhau rời khỏi nhà hàng, Khiết Tường đang lái xe, bỗng nhiên kéo một túi quà đã để bên cạnh đưa sang cho cô nói
“Nhiên Nhiên, tặng em này”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, bèn cầm lấy túi quà kia nhìn anh hỏi
“Khiết Tường, sao anh lại tặng em?”
Anh cười, vẫn chăm chú lái xe về phía trước, đáp
“Em mở ra thử xem, đó là thành quả mà em làm ra đấy”
Cô ngạc nhiên, nhưng vì tính tò mò nên mới mở ra để xem bên trong đó là gì. Món quà được bao bọc bởi lớp giấy gói tinh tế, được lột một cách khéo léo bởi các ngón tay trắng muốt như búp măng, lúc này cô mới thấy bên trong là một lọ nước hoa màu tím được thiết kế rất tinh xảo lại nhỏ gọn,cô cầm lên, hơi ngỡ ngàng nói
“Đây là...”
Khiết Tường trả lời
“Là mẫu nước hoa được lấy từ ý tưởng hoa oải hương của em lúc trước, nó đã được đưa ra xuất bán nên anh vẫn âm thầm giữ lại một lọ để đưa cho em vào một ngày nào đó, đương nhiên nó là một trong 10 lọ được xuất khẩu duy nhất ra thế giới”
“10...10 lọ sao?”
Cô ngỡ ngàng kinh ngạc, anh bật cười nói
“Phải, do là ý tưởng của em, nên anh không muốn nó được rao bán một cách dễ dàng, anh chỉ cho sản xuất 10 lọ thôi”
Cô nhìn anh tiếp hỏi
“Vậy ngoài lọ của em ra, chỉ có 9 lọ được bán thôi à?”
Anh gật đầu
“Anh biết em rất thích nước hoa, Nhiên Nhiên, sau này anh cũng có thể tặng cho em nhiều mẫu nước hoa khác, chỉ cần em thích, anh đều làm được”
Buổi tối, Khiết Tường đưa Tinh Nhiên trở về Diệp Gia, sau khi cô bước xuống xe vẫy tay chào tạm biệt thì anh cũng lái xe đi mất.
Cô bước vào nhà, lại thấy Phong Tề Dật và Tiểu Nhất cũng ngồi ở đó, cô thoáng ngạc nhiên, Tề Dật đã quay sang nhìn cô rồi bật hỏi
“Tinh Nhiên, em về rồi à?”
Tinh Nhiên đi tới, thoạt hỏi ngược lại anh
“Sao anh lại ở đây?”
Tề Dật bật cười đáp
“Anh qua đây làm ván cờ với ba em, nhưng đột nhiên ông ấy bảo trong người không khỏe nên lên phòng nghỉ ngơi trước rồi, còn em thì sao? Đừng nói là vừa đi cùng bạn trai về đấy nhé”
Nghe vậy Tinh Nhiên bật ngượng, gò má có chút ửng hồng trả lời
“Không, chỉ là...bạn thôi”
Thấy phản ứng của cô, Tề Dật cười hiền bảo
“Anh chỉ hỏi thế thôi, vì anh cứ nghĩ người đưa em về vừa rồi anh chàng phục vụ lần trước trên tàu chứ, cái người tóc đen đấy”
Anh cố tình khơi gợi lại, nhằm để xem phản ứng của cô với Tước Thần bây giờ thế nào, nhưng cô đã xoay lưng đi, lạnh nhạt bảo
“Không, người đó không còn là bạn trai của tôi nữa, với lại xin anh cũng đừng nhắc đến anh ta, bởi vì tôi cực kì căm ghét hắn”
Dứt lời cô bỏ đi lên phòng mất,Tề Dật mới sực ngạc nhiên, bèn thở dài nghĩ
(Dựa theo thái độ này của Tinh Nhiên thì xem ra không còn lưu luyến gì với tên kia rồi)
...
Tinh Nhiên trở về phòng mình, cô ngồi lên nệm giường, suy ngẫm lại những gì đã xảy ra, bèn đặt tay lên trán, nét mặt có chút khó chịu.
Bất chợt cô nhớ đến người đó, bèn đưa tay cầm mặt của sợi dây chuyền mình đang đeo trên cổ lên nhìn một lúc, cô mím môi thật mạnh, mới dứt khoác giật nó xuống, tức giận lẩm bẩm
“Bây giờ Tước Thần chỉ là kí ức, tại sao mình phải trông chờ trong khi anh ta không hề cần đến mình chứ? Hạ Tinh Nhiên, sao mày có thể ngu ngốc như thế hả?”
Nghĩ xong cô lập tức đi đến kéo một hộc tủ gần đó, vứt sợi dây chuyền vào rồi nhanh chóng đóng hộc tủ lại, hai tay cô vịn vào hai cạnh của chiếc tủ, gục mặt cười nhạt
“Từ bây giờ em sẽ quên anh, em sẽ không đi tìm anh nữa, chúng ta...cũng nên kết thúc rồi”