Ngay lập tức A Lạc cho người đưa mình tới karaoke đó. Vì để tránh cảnh sát dòm ngó, bề ngoài bà ta cho người xây hệt như một quán karaoke, nhưng bên trong là một ổ mại dâm lớn lao không tưởng.
Lúc này bà ta ngồi ngoài phòng đếm tiền, nghe nhân viên đi vào nói có một khách đến đặt phòng vip hạng sang, bà ta liền vui mừng đứng dậy ra xem thử, rốt cuộc là vị khách nào đã ghé qua quán bà.
Bước ra ngoài, A Lạc cùng với vài tên thuộc hạ phía sau đang ngồi trên ghế chờ, hắn vừa bảo mình muốn một phòng hạng sang đắt nhất, phục vụ chu đáo từ đầu tới chân, giá cả không thành vấn đề.
Khi bà chủ đi ra, A Lạc mới ngạc nhiên đứng dậy, bà ta không hề biết hắn, cứ nghĩ là một vị khách có tiền nên vô cùng nịnh nọt, tiến tới nói
“Nghe bảo cậu muốn phòng vip nhất ở đây, karaoke của tôi có nhiều dịch vụ tốt nhất, đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng”
A Lạc bật cười nhạt, nhìn bà ta không do dự chần chờ, hắn giơ tấm ảnh của người phụ nữ đó lên, cố tình hỏi thử
“Tôi muốn tìm cô gái này, bà biết cô ta không?”
Vừa thấy tấm ảnh, bà ta sực kinh ngạc, mặt hơi tái đi. Đúng như điều hắn muốn, phản ứng của bà ta cho thấy bà ta biết rõ hình ảnh về người phụ nữ này, thế là hắn nhếch môi hỏi
“Sao hả? Bà biết cô ta đúng không? Bà...”
Hắn đang nói, từ cánh cửa bất ngờ mở ra, một cô gái chạc 25 tuổi chạy đến, lao tới ôm lấy cánh tay bà ta vui vẻ gọi
“Mẹ, nghe bảo có khách hạng sang nên con chạy tới đây, anh ta đâu rồi?”
A Lạc sực ngạc nhiên, tấm ảnh hắn đang cầm và cô gái vừa chạy vào đang ôm lấy cánh tay bà ta y hệt như đúc, chẳng khác một tí nào, chợt cô gái nhìn sang tay A Lạc, thấy hắn đang cầm bức ảnh có hình mình, cô liền đưa tay giật lấy cau mày hỏi
“Tại sao lại có ảnh của tôi ở đây? Anh là ai vậy?”
A Lạc nhìn cô ta nheo mày chầm chầm, nhận ra một điều hết sức thú vị, sau đó hắn nhếch môi nói
“Đúng như tôi nghĩ, cô giống hệt mẹ mình khi còn trẻ, không khác tí nào”
Cô gái kia ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, bèn nhanh nhảu phản đáp
“Đương nhiên vì chúng tôi là mẹ con, anh bị thần kinh sao?”
“Thiển Linh, mau tránh xa cậu ta ra”
Bất chợt cô bị mẹ mình kéo mạnh tay về phía sau, bà ta bước lên trước con gái mình, nheo mày nhìn A Lạc hỏi
“Sao cậu lại biết tôi? Rốt cuộc cậu là ai?”
...
Một lúc sau khi trò chuyện tại phòng, bà ta đứng dậy quay đi nói
“Cậu nói gì vậy? Tôi chẳng biết ông già này là ai cả”
A Lạc để tấm ảnh của ông chủ Diệp trên bàn, dù hắn đang cố gắng thương lượng với lão bà này nhưng bà ta lại tỏa vẻ và nói không quen biết. Cô con gái của bà ta thì lại cầm tấm ảnh lên, tò mò hỏi
“Mẹ, thật sự người không biết ông ta sao?”
A Lạc đứng lên, tay cầm chiếc máy ảnh xoay chỉnh qua lại, vừa xem vừa nói
“Dù sao người của tôi cũng đã chụp hết rồi, nếu bà không đồng ý thỏa thuận này của tôi thì cái karaoke trá hình của bà sẽ nhanh chóng bị cảnh sát tóm gọn đấy”
Bà ta quay lại, cắn răng không vui
“Chuyện đã rất lâu hơn 20 năm về trước rồi, tôi không muốn nhắc tới nó nữa, cậu đừng làm phiền cuộc sống của tôi”
Hắn vẫn không từ bỏ, nhưng một ý định đã vấy lên trong đầu hắn, hắn liếc mắt sang Thiển Linh, bèn nói
“Bà không hợp tác cũng được, nhưng con gái bà, tôi cần cô ta”
Nghe vậy cả bà ta và cô con gái ngạc nhiên.
...
Ngày hôm sau, Tiểu Hổ và Tiểu Nhất cũng xuất viện, cả hai trở về Diệp Gia trong an toàn, lúc này Tinh Nhiên đã bắt taxi đến Diệp Gia, muốn gặp ông chủ Diệp nhờ giúp chuyện. Vốn dĩ cô không thể chịu nổi việc phải gánh nạn một mình, nghĩ quẩn qua lại cũng chỉ có ông chủ Diệp là người đáng tin cậy nhất đối với cô.
Hôm nay trời trong xanh, cô đi vào lối cổng Diệp Gia hướng đến cửa chính.
Ngay khi ông chủ Diệp và Tiểu Nhất, Tiểu Hổ đang nói chuyện ở phòng khách, bỗng một tên thuộc hạ đi vào, cúi thấp đầu trước ông lên tiếng
“Ông chủ, cô Hạ đến rồi”
Nghe vậy ông chủ Diệp ngạc nhiên, Tiểu Nhất bật hỏi
“Cô Hạ? Là ai vậy?”
Ông chủ Diệp đáp
“Hai cậu ra ngoài đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau”
Nghe vậy Tiểu Nhất gật đầu, đành cùng Tiểu Hổ bước ra khỏi phòng khách, trùng hợp thay đúng lúc Tinh Nhiên cũng bước vào.
Tiểu Nhất chỉ thoáng thấy dáng người cô, nên vội lây tay Tiểu Hổ đi bên cạnh hỏi khẽ
“Này, mày biết cô gái đó không?”
Tiểu Hổ quay lại nhìn, đã thấy bóng lưng của Tinh Nhiên cúi đầu xuống chào ông chủ Diệp rất lịch thiệp, sau đó hắn chuyển mắt nhìn Tiểu Nhất lắc đầu đáp
“Không biết, hình như có thấy cô gái này đến đây ăn cơm cùng lão Diệp một lần, trông có vẻ cô ta rất thân với lão”
...
Tại phòng khách, Tinh Nhiên nhìn ông chủ Diệp mỉm cười hỏi
“Dạo này trông ông chủ Diệp có vẻ rất mệt, công việc không thuận lợi sao?”
Ông chủ Diệp nâng cốc trà lên miệng, nhâm nhi một ngụm sau đó điềm đạm đáp
“Chắc có lẽ vì dạo này ta hơi khó ngủ, hiếm khi thấy cô Hạ tới đây, phải chăng cô có chuyện gì nhờ ta giúp đỡ?”
Tinh Nhiên cúi mặt, lắc đầu trả lời
“Không, tôi chỉ đến thăm ông thôi”
Thấy nét mặt nặng nề của Tinh Nhiên, ông đặt cốc trà lên bàn, khẽ tra vấn
“Đã xảy ra chuyện gì sao? Trông cô Hạ có vẻ không khỏe mấy”
Tinh Nhiên nhìn ông, mỉm cười đáp
“Cứ gọi tôi là Tinh Nhiên, hôm nay tôi có mang ít trà đến cho ông, hi vọng ông sẽ thích”
Nói xong cô vớ tay lấy một chiếc túi bên cạnh mình, để lên bàn trước mặt ông chủ Diệp, thấy vậy ông bật cười trong hài lòng
“Cô quả thật rất chu đáo, trà là thứ ta yêu thích, nếu cô là con gái ta thì đã tốt biết nhường nào”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, nhưng một dụng ý đã hiện ngay trong đầu cô, cô thầm nghĩ
(Ông chủ Diệp là một người đầy thế lực, nếu được làm con nuôi của ông ấy, mình nhất định sẽ không bị A Lạc uy hiếp nữa)
Sau đó cô lại rủ mắt đáng thương đáp
“Tôi vốn dĩ không cha không mẹ, khi nhỏ được dì ruột chăm sóc nuôi nấng đến lớn, đột nhiên không may dì qua đời vì bệnh nặng nên tôi cũng không còn chỗ nương tựa, tự mình làm việc vất vả để mưu sinh, nếu tôi có một người cha, tôi cũng sẽ rất vui mừng”
Ông chủ Diệp ngạc nhiên, bèn thấy cô gái trước mặt rất đáng thương, hạ quyết tâm khẽ hỏi
“Vậy nếu ta có ý muốn nhận cô làm con nuôi mình, cô có đồng ý không?”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, rơm rớm nước mắt như một chú nai con nhìn ông, gật đầu đáp
“Được...được chứ, nhưng đây là sự thật sao?”
Ông chủ Diệp bật cười một tiếng, đưa tay xoa nhẹ đầu cô bảo
“Nha đầu ngốc, ta và con xem như là có duyên, ta không con cái, con không cha mẹ, thế việc gì mà ta phải đùa”
Tinh Nhiên dụi mắt mình, đứng dậy cúi đầu trước ông đáp
“Vâng con biết rồi, thưa ba”
Ông chủ Diệp ngỡ ngàng, suốt gần 50 năm cuộc đời ông, chỉ mong có ai đó gọi mình một tiếng “ba” thân thiết như này. Ông vui đến phát mừng, đứng dậy ôm chầm lấy Tinh Nhiên mà rơi lệ.
Một lát sau, ông kêu gọi mọi người đến sân vườn tụ họp. Tiểu Nhất và Tiểu Hổ cũng đứng trong đám đông, tự hỏi không biết ông chủ Diệp định thông báo chuyện gì mà lại kêu gọi tất cả thuộc hạ trong nhà tập trung đông đủ đến thế.
Ngay khi thấy đã đông đúc, ông chủ Diệp đứng trên bậc thềm cao đảo mắt qua lại, mỉm cười lên tiếng
“Hôm nay ta kêu gọi mọi người tập trung lại là để thông báo một tin mừng”
Trong khi mọi người đang nhìn nhau xì xào to nhỏ, ông đã quay sang thấy Tinh Nhiên đang đội mũ vành rộng cúi mặt xuống đất, thái độ rụt rè bên cạnh mình, ông đoán có lẽ vì cô hơi ngại ngùng, nên đặt tay lên vai cô khẽ giọng trấn an
“Không sao đâu, gỡ mũ xuống đi con gái, hãy cho họ biết con sau này chính là con gái ta”
Tinh Nhiên ngạc nhiên, sau đó ông nhìn tất cả các thuộc hạ trước mặt mình, cất giọng lớn
“Từ hôm nay, ta chính thức công bố con gái nuôi của mình, con bé đang đứng ngay bên cạnh ta, sau này, con bé sẽ là người có quyền trong Diệp Gia, kẻ nào chống lệnh, kẻ đó là kẻ đối đầu với Diệp Tư Thức này”
Nghe vậy ai nấy đều nhìn nhau không ngừng lo lắng, đứng trong đám đông, Tiểu Hổ lại khoanh hai tay ra vẻ chán chường nói
“Thôi rồi, tự dưng lão Diệp nhặt bậy ở đâu một đứa con gái rồi chính thức công bố nhận làm con gái nuôi, hơn nữa còn cho cô ta quyền hạn trong nhà, kì này chúng ta khó sống rồi”
Tiểu Nhất đứng bên cạnh tiếp lời
“Nhưng tao cảm thấy cô gái kia rất hiền lành, dù sao đây cũng là một tin tốt vì ông chủ cũng đã có con, không phải sao”
Hổ cau mày nhìn Tiểu Nhất hỏi
“Mày thì biết gì về cô ta chứ, đã tiếp xúc qua cô ta rồi sao?”
Tiểu Nhất bật cười gượng gãy đầu
“Chưa”
Hổ nhăn mày chán nản, nhưng một bóng người cao lớn đã bước ngay bên cạnh hắn, khiến hắn quay sang ngạc nhiên nhìn chầm chầm.
Ngay lúc này ông chủ Diệp lây vai Tinh Nhiên, cố thuyết phục cô gỡ mũ xuống và giới thiệu với mọi người.
Sau vài phút do dự, cuối cùng cô cũng lấy hết can đảm, gỡ chiếc mũ khỏi đầu mình, ngẩn mặt nhìn tất cả mọi người phía dưới khiến ai nấy đều ngạc nhiên, họ bảo rằng trông cô rất quen, cô đều nghe thấy được những lời xì xào đó. Tinh Nhiên cong một nụ cười nhẹ, không mấy thuần khiết nhưng cũng không thiếu sự tự tin, cứ như đứng trên một sàn diễn, cô lên tiếng
“Chào mọi người, tôi là Hạ Tinh Nhiên, chắc mọi người từng nghe qua cái tên này ở đâu rồi nên vô cùng thắc mắc có phải không?”
Sau đó cô bước chân khỏi thềm, bắt đầu đi dọc xuống phía dưới bằng đôi giày cao gót năm phân nhẹ như ngọc, thấy vậy tự khắc ai nấy đều tản ra hai bên tạo cho cô một lối đi giữa, Tinh Nhiên chỉ mỉm cười nhẹ, vừa đi vừa nắm hai bên mảnh vải của tà váy ngắn, vỏn vẹn chỉ ngang đùi mình, cô nói
“Nếu một hạt sương bị lu mờ bởi màn đêm, thì nó sẽ trở nên rõ ràng hơn khi mặt trời bắt đầu mọc, mùi hoa oải hương trên người tôi là mùi thuần khiết, đố người biết...tôi là ai?”
Cô dừng lại, một người trong số đám đông chạy ra la to
“Hạ Tinh Nhiên, tôi nhớ ra rồi, cô ấy là minh tinh nổi tiếng trên tivi đó”
Nghe vậy ai nấy đều trầm trồ như chứng kiến một vị tiên trên trời giáng ngự, cả chục người bao quanh lấy Tinh Nhiên như đàn kiến thấy đường, không ngừng nôm nả chen chúc nói
“Thật sao? Làm ơn cho tôi xin chứ kí”
“Xin hãy chụp ảnh cùng tôi đi nữ thần”
“Tôi đã theo dõi trang cá nhân cô ấy rất lâu, bây giờ mới được gặp, quả nhiên ngoài đời còn xinh xắn hơn trong ảnh”
Sau đó cả đám dồn vào Tinh Nhiên chen lấn ào ạt, cả khu vườn cũng trở nên hỗn loạn dự dội, ông chủ Diệp cố chạy tới lên tiếng
“Mau dừng lại, không được chạm vào con gái ta”
Ngay khi ông chạy vào, lại bị đám đông vô cớ hất mạnh lăn ra đất, thấy vậy Tiểu Nhất chạy lại đỡ ông dậy, nhanh chóng hỏi
“Ông chủ, ông có sao không?”
Ông chủ Diệp cau mày, trỏ tay vào đám đông đang hỗn tạp trước mắt, lo lắng ra lệnh nói
“Ta không nhìn thấy Tinh Nhiên đâu cả, mau bảo vệ con bé”
Tiểu Nhất nhìn sang tên Hổ đang đứng bên cạnh, có vẻ như hắn đang tìm ai đó nên cứ đảo mắt nhìn xung quanh, liên tục lẩm bẩm
“Đâu rồi? Vừa mới thấy đây cơ mà”
Tiểu Nhất bèn lên tiếng
“Tiểu Hổ, mày đang tìm gì vậy? Mau xử lí đám đông kia và bảo vệ an toàn cho Tinh Nhiên tiểu thư đi chứ”
Hổ nhìn anh, sau đó cau mày khó chịu đáp
“Biết rồi, biết rồi”
Ngay lúc này trong đám đông, từng người một cứ xô đẩy Tinh Nhiên, cảnh tượng này đối với cô còn khủng khiếp hơn những lần đối mặt với fan hâm mộ ngoài họp báo, ít nhất lúc đó còn có vệ sĩ can ngăn, còn bây giờ sự chen lấn của những tên thuộc hạ này đã làm cô bắt đầu cảm thấy choáng váng, nhưng đột nhiên có một cánh tay với uy lực rất mạnh mẽ, từ trong đám đông đã bất ngờ kéo mạnh cánh tay cô ra ngoài.
Ngay khi cô vừa bị kéo ra khỏi đám lộn xộn, cánh tay ấy cũng buông lơi khỏi tay cô mất, cô hoàn toàn còn không biết là ai đã cứu giúp mình.
Đột nhiên trái tim cô bắt đầu đập mạnh, cô đặt hai tay lên lồng ngực mình, cảm giác lạnh từ cánh tay ấy rất quen thuộc, bất ngờ từ miệng cô phát ra hai chữ, dù không nghĩ đến cũng tự nhẩm lên
“Tước Thần”
Ngay lúc ấy Hổ đi lại, lên tiếng hỏi
“Này, cô không sao chứ?”
Tinh Nhiên lắc đầu, đành bỏ qua cảm giác mới hiện lên trong đáy lòng mình, biết rằng bản thân chỉ là đang hoang du mộng tưởng, làm gì cái tên đó lại ở đây.
Hổ thấy lạ vì nét mặt đắn đo của Tinh Nhiên, một lúc sau khi hắn đã giải tán được đám đông trước mắt. Tinh Nhiên đã vào phòng khách ăn cơm cùng ông chủ Diệp.
Hổ chạy lên sân thượng, vừa mở cửa ra, hắn đã thấy một bóng lưng từ xa, vội đi tới lên tiếng
“Đúng như tôi nghĩ, anh lại chạy lên đây”
Nghe thấy giọng nói của Hổ, Tước Thần quay lại, Hổ thấy nét mặt anh bây giờ thật lạ nên vô tư nhìn chầm chầm, anh đang cười, một nụ cười man miết sự ấm áp.
Hổ ngập ngừng, không tin vào mắt mình, bèn hỏi
“Anh...đang cười sao?”
Tước Thần giơ bàn tay mình lên trước mặt, chăm chú ánh mắt nhu mì quan sát các đầu ngón tay, khẽ giọng nói
“Đã lâu rồi mới thấy cô ấy”
Hổ ngạc nhiên, bước tới gần hỏi
“Cô ấy? Ý ngài là sao?”
Tước Thần không đáp, Hổ lại tò mò sực nhận ra lẩm bẩm
“Khoan đã, tên cô gái kia là Hạ Tinh Nhiên, nếu như tôi nhớ không lầm, bạn gái ngài...”
Đang nói hắn liền đưa mắt nhìn Tước Thần, nhưng anh lại đưa ánh mắt ranh ma nhìn lại hắn vỏn vẹn đáp một chữ
“Ừ”
“Cái gì?”
Hổ la to trong kinh ngạc, anh lướt qua hắn khẽ nói
“Tuyệt đối không thể để cô ấy biết sự hiện diện của tôi ở đây, trước tiên giúp tôi dò xét chuyện gì đã xảy ra với cô ấy trong thời gian qua”
Hổ quay lại, lên tiếng thắc mắc như không tin vào sự thật
“Khoan đã, nhưng sao lại trùng hợp như thế chứ, ngài có chắc rằng cô gái đó là bạn gái của mình không trong khi cô ta là một minh tinh nổi tiếng, còn ngài...tôi quả thực không tin một chút nào”
Tước Thần sực đứng lại, quay mặt nhìn Hổ hỏi
“Có vấn đề gì sao? Trước khi cô ấy là người của công chúng, thì đã là người của tôi rồi”
Nghe vậy Hổ sực câm lặng đi, dù lòng hắn vẫn không tin, nếu quả thực một minh tinh lại đi yêu một tội phạm bất đãng như Tước Thần, chuyện này sẽ làm kinh động đến toàn xã hội lẫn trong và ngoài nước, khó có thể chấp nhận.
Tối đến, Khiết Tường trở về căn hộ, vì không yên tâm nên ghé sang phòng Tinh Nhiên xem cô có ổn không.
Anh gõ cửa, mãi mới thấy cô mở ra, anh hỏi
“Mấy ngày nay rất ít thấy em, em đang bận sao?”
Anh liếc nhìn ra phía sau lưng cô, đã thấy toàn bộ đồ đạc bị thu dọn và biến mất. Tinh Nhiên đáp
“Quên nói với anh, từ nay em sẽ dọn đến nơi khác sống, nên đã tranh thủ sắp xếp đồ đạc cả rồi”
Bỗng Khiết Tường sực kinh ngạc, đẩy cô ra bên cửa, thẳng thừng bước vào trong nhìn xung quanh, đúng là mọi đồ đạc đã dọn mất tươm tất, trống rỗng như không người ở, anh quay lại cau mày hỏi
“Em định dọn đi, đi đâu chứ?”
Tinh Nhiên lướt qua anh, kéo hai chiếc vali to đùng trả lời
“Đến nhà ba mình sinh sống”
Nghe vậy anh ngạc nhiên, cau mày không vui hỏi lớn
“Ba? Em nói mình không có gia đình, người ba mà em nói là ở đâu ra vậy?”
Cô nhìn anh đáp
“Tình cờ em gặp được một người đàn ông rất tốt, ông ấy nhận em làm con nuôi và có ý muốn đưa em về nhà, em cũng đã chấp nhận rồi”
Anh nắm lấy hai vai cô, giọng khó chịu lại hỏi
“Nhưng em còn không nói anh tiếng nào, khi không tự ý dọn đồ đạc và muốn rời đi, em chắc mình không bị lừa chứ?”
Tinh Nhiên lắc đầu mệt mỏi, nhìn anh bằng một ánh mắt nhu mì trả lời
“Khiết Tường, thời gian qua em đã làm phiền cuộc sống của anh, bây giờ cũng đến lúc em phải rời đi rồi”
Phía dưới chung cư, Khiết Tường đuổi theo Tinh Nhiên, cố nài nỉ gọi lớn
“Khoan đã Nhiên Nhiên, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì? Em mau giải thích đi, tại sao lại muốn rời đi chứ?”
Tinh Nhiên kéo hai chiếc vali đi về phía trước, mặc cho Khiết Tường đang chạy tới từ phía sau đuổi theo. Ngay lúc ấy đột nhiên có một chiếc xe oto màu đen chạy tới, dừng ngay trước mặt cô, từ cửa xe, ông chủ Diệp bước xuống cùng với hai tên thuộc hạ. Ông nhìn cô bằng một ánh mắt vui mừng, cô thì quay lại nhìn Khiết Tường đã dừng chân tới trước cô, mỉm cười nói
“Đúng lúc em muốn giới thiệu với anh, ông ấy là ba nuôi em, sau này anh không cần phải lo nữa”
Anh ngỡ ngàng, ông chủ Diệp cũng hiểu một chút tình huống nên tiến tới Khiết Tường, thoạt quan sát từ đầu tới chân anh, sau đó ông bắt chéo hai tay, mỉm cười lịch sự trước anh nói
“Trông cậu có vẻ là một doanh nhân giàu có, cảm ơn cậu đã chăm sóc con gái nuôi tôi trong thời gian qua, và bây giờ tôi đến để đón con bé về”
Khiết Tường nheo mày, liền đi tới nắm lấy tay Tinh Nhiên giật lại can ngăn
“Em nói ông ta là ba nuôi em sao? Em đừng có hồ đồ mà để bị kẻ xấu lừa gạt”
Ông chủ Diệp thấy lạ, quay lại hỏi
“Chàng trai trẻ, sao cậu biết tôi là kẻ xấu?”
Khiết Tường bật cười nhạt, nhìn ông chủ Diệp trả lời
“Nét mặt ông đã nói lên hết tất cả, đừng có xảo biện”
Anh cố tìm mọi cách giữ Tinh Nhiên ở lại, dù thời gian qua không hiểu sao cô cứ mãi tỏa vẻ chán ghét anh, bỗng dưng cô phất tay anh ra, nheo mày hỏi
“Khiết Tường, ông ấy quả thực là một người tốt, anh nói gì vậy?”
Ông chủ Diệp cũng tiếp lời
“Phải đấy, tôi và cậu chỉ mới lần đầu gặp nhau, tôi tên Diệp Tư Thức, rất hân hạnh được biết cậu”
Vừa nói ông vừa đi tới, giơ tay ra như có ý định bắt tay chào hỏi thì Khiết Tường đã lờ ông đi, chuyển mắt nhìn Tinh Nhiên cố gắng thuyết phục
“Em bị ông ta cho uống thuốc gì rồi phải không? Một người tốt không thể nào có vệ sĩ đi theo được, Nhiên Nhiên em tỉnh táo lại đi”
Tinh Nhiên nhìn anh, gỡ tay mình ra khỏi tay anh nói
“Em biết anh lo cho em, nhưng chuyện em giữa ông ấy rất dài dòng, em không thể nào kể hết cho anh được”
Cô vừa dứt lời, một hạt nước từ đâu đó chợt rơi lên vai cô, một tên thuộc hạ giơ tay ra khoảng không kiểm tra, sau đó bước tới ông chủ Diệp lên tiếng
“Ông chủ, có vẻ như trời sắp mưa, chúng ta mau đi thôi”
Ông chủ Diệp gật đầu, đi tới đặt tay lên vai Tinh Nhiên bảo
“A Nhiên, sắp mưa rồi, chúng ta về thôi”
Tinh Nhiên gật đầu, vội quay sang Khiết Tường nói
“Khiết Tường, anh mau vào nhà đi, em phải đi rồi”
Nói xong cô bắt đầu bước chân lên xe, Khiết Tường chỉ đành bất lực ngậm ngùi, cúi mặt khẽ lên tiếng
“Được, nếu em muốn đi...anh sẽ không cản nữa”
Cửa xe đóng lại, chiếc xe bắt đầu khởi động thì cơn mưa cũng rào rạc ào xuống, Tinh Nhiên vội nhìn anh qua ô cửa xe, thúc giục bảo
“Khiết Tường, trời mưa rồi, anh mau vào nhà đi”
Khiết Tường chỉ nhìn cô, chiếc xe lái đi dần, ô cửa xe cũng đóng lại, ông chủ Diệp ngồi bên cạnh cô khẽ hỏi
“Mưa sẽ tạt vào ô cửa, con không hối hận vì đã rời khỏi chàng trai kia chứ?”
Tinh Nhiên cười nhẹ, lắc đầu trả lời
“Con tin anh ấy sẽ hiểu, chắc là vì lo lắng cho con nên có hơi thất lễ với ba, con xin lỗi”
Nghe vậy ông chủ Diệp khẽ nhắm mắt, sau đó mở ra nhìn cô thật nhu mì
“Không, ta cảm thấy rất may mắn, vì từ nay chúng ta sẽ là một gia đình”
Cô ngạc nhiên nhìn ông, mỉm cười nhẹ. Chiếc xe đi về phía trước, trong cơn mưa rào chốc lại ngừng rơi, tiến lên theo con đường trở về nhà.