Ta vốn chỉ là thi để được đàn tỳ bà, cũng không hy vọng gì
được thứ bậc cả. Vậy mà tới khi người chủ khảo nói ta đạt đầu bảng, vẫn rất ngạc
nhiên và vui mừng.
Xách đèn trời màu đỏ trong tay, ta thập phần cao hứng. Cũng lâu rồi mới được đi
chơi thoả mái đến vậy, ta liền kéo Thiên Vũ vẫn trầm mặc nãy giờ đến cầu "
Dương Tiên" _ Nơi người dân thả đèn trời.
Thiên Vũ nhìn ta phấn khích giữa chốn đông người như một hài tử, chỉ lặng im
giúp ta đốt đèn. Tới khi tiếng chuông vang lên, ta cùng hắn mỗi người hai tay
đang nắm lấy góc đèn đồng thời thả ra…
Những người khác cũng đồng loạt thả đèn, bầu trời vốn đen kịt trở nên lung linh
lạ thường. Những chiếc đèn trời đủ màu sắc bay lên lấp lánh như những vì sao có
hình thù tuyệt đẹp, rực sáng cả một vùng. Tâm tình ta cũng tốt hẳn lên, ngỏng cổ
ngắm nhìn những chiếc đèn đang nhẹ nhàng bay kia, cảm giác như đang ở trên phố
của Vân quốc, cùng Thiên huynh và Nhược Mai đi chơi.Lại thấy dường như tuổi nhỏ
vô tư quay lại, ngày ta và Nhược Mai cùng nhau cầm đèn lồng dạo phố, mua nữ
trang, lại thả đèn trời, tiếng cười trong trẻo của trẻ thơ như mãi trở thành mảnh
kí ức đẹp được niêm phong kín trong lòng. Liệu bây giờ Nhược Mai có hay không
còn nhớ đến thời điểm ta và nàng còn là tỷ muội thực sự?
Dường như vẫn là cảnh tượng trước mắt nhưng là con người đã thay đổi…
Nhận thấy ánh mắt mông lung của ta, Thiên Vũ lên tiếng kéo ta trở lại:
" Cổng thành sáng sớm mai có lẽ sẽ mở, dù sao đây cũng không phải Ngạo quốc.
Tạm thời quay trở lại địa bàn của chúng ta nghỉ ngơi."
Ta giật mình, có chút không tin nhìn hắn:
" Ở Trường quốc cũng có nhóm sát thủ của người?"
Thiên Vũ dường như không muốn giải thích, chỉ gật đầu một cái, liền kéo ta rời
đi.
Bàn tay nhỏ bé nhất thời bị sức ấm nóng của bàn tay hắn bao lại, ta lại có cảm
giác an toàn lạ kì, như thể dù thế nào, ở bên nam nhân này, chắc chắn sẽ thoát
được mọi tình huống.
Vượt qua nhiều dãy phố hẹp, chúng ta dừng chân trước một khách điếm khá khang
trang. Nơi này vừa thuận tiện để nghe ngóng tin tức, vừa là vỏ bọc che dấu tuyệt
vời.
Xem ra, dù hoàng đế Trường quốc có an tĩnh bao nhiêu thì vẫn bị các nước khác
thăm dò, phòng bị.
Ta và Thiên Vũ vừa tới, thủ hạ đã dẫn tới khu biệt viện nằm cách biệt phía sau
nghỉ ngơi.
Nơi này đặc biệt yên tĩnh, bố trí đồ đạc cũng rất cao quý, hẳn là nơi của Thiên
Vũ đi.
Ta đi tới một phòng phía trong, thay y phục rồi lặng lẽ nằm nghỉ ngơi, trước mắt
lại không thể nào xoá đi kia cái nữ tử trong rừng trúc.
Nữ tử có dung mạo tuyệt mĩ, yêu mị như vậy tại sao lại chưa hề nghe nhắc tới.
Ta đối với những những người được dân gian lưu truyền có nhan sắc đẹp đến vậy
có lẽ chỉ có Hàn Châu công chúa của Ngạo quốc đã mất tích. Chẳng lẽ… là nàng?
Ta vẫn có một cảm giác mãnh liệt rằng người kia không phải Hàn Châu. Dù chẳng hề
quen biết nàng, nhưng ta lại đặc biệt tò mò muốn biết.
Nhưng chính bản thân cũng không tài nào giả thích, khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt
hút hồn của người kia, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta là phải chạy trốn.
Gió đêm lạnh thổi qua cửa sổ vào căn phòng của ta hiến không khí trong phòng
thêm vài phần lãnh khí, ta không tài nào nhắm mắt lại được.
Ngồi dậy khoác thêm ngoại bào, ta pha một ấm trà Tiên Hương nổi tiếng của Trường
quốc, dù sao cũng không thể ngủ, vậy thì thức một đêm đi.
" Nửa đêm pha trà, ngươi không định tiếp khách chứ?"Một tiếng nói
băng lãnh vang lên khiến ta giật mình làm rơi một ít nước trà ra ngoài.
Ngẩng mặt nhìn về phía cửa, một nam nhân khuôn mặt tuyệt mĩ như tạc đứng dựa
vào cửa, đôi mắt đen sắc bén nhìn ta vài phần đùa cợt.
Tự trách chính mình mải nghĩ ngợi tới không phát hiện có người tới, lá gan của
ta cũng trở lên lớn mà nói với hắn:
" Người nói rồi đó, bây giờ là nửa đêm, đường đường là hoàng đế một nước,
đột nhập vào phòng một khuê nữ có phải là hành vi quân tử hay không?"
Nhận thấy trong mắt Thiên Vũ loé lên, trong khi ta đang ân hận muốn cắn lưỡi vì
động tới hắn, Thiên Vũ nhàn nhã bước vào phòng, tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện
ta. Bàn tay to lớn của hắn cầm chén ngọc ta mới rót trà, uống một ngụm mới nhìn
ta mà nói:
" Ngươi vẫn nhớ ta là đương kim hoàng thượng? Vậy, ái phi, trẫm có cần nhắc
nhở ngươi là Thần Phi vẫn đang là phi tử của trẫm? Nửa đêm trẫm đến đây cũng
không phải là quá phận đi?"
Miệng ta chút nữa là sẽ mở to đủ để nhét một quả trứng gà vào. Một phần vì nghe
hắn gọi ái phi, nhưng quan trọng hơn là bộ dạng đang bỡn cợt ta của hắn, chẳng
giống Thiên Vũ chút nào.
Mặc dù nhận thức rõ cả mùi hương trên cơ thể hắn vẫn vây lấy ta cùng cảm giác
áp lực quen thuộc, ta vẫn không nhịn được mà hỏi:
" Ngươi có thật là Thiên Vũ không?"
Hắn đang tiếp tục thưởng trà cũng dừng lại động tác, khoé miệng giật vài cái, đặt
chén trà xuống, nói:
" Thiên Vũ ? Ngươi có biết mình vừa nói gì không?"
Nhận ra mình vừa lơ lời mà gọi thẳng tên tự của hắn, ta cũng không truy vấn
truyện tại sao hắn lại khác thường nữa, ngồi yên uống trà.
Hắn đưa tay lên miệng ho khan hai cái, lên tiếng:
" Đến là để báo cho ngươi lát nữa thành sẽ mở cổng, cần rời đi càng sớm
càng tốt, tránh để Lưu Hạ Kì đến chỗ này."
Ta cũng hiểu nếu Lưu Hạ Kì đuổi tới đây, vỏ bọc do thám nơi này sẽ bị vạch trần,
liền cùng Thiên Vũ rời đi.
Khi cả hai vừa tới cổng thành thì lính gác cũng vừa tới, Thiên Vũ đã thay một bộ
y phục của nông dân bình thường, tiến về phía cổng thành, thì thầm gì đó với
hai tên lính ở đó, lại cho chúng ít bạc, bọn ta liền dễ dàng đi ra khỏi thành.
Hai con tuấn mã đã được chuẩn bị sẵn, ta cùng hắn đổi y phục, lên ngựa gấp rút
trở về Vân quốc
Mặc dù phải nhanh chóng rời khỏi đây, ta vẫn không tránh được chiêm ngưỡng
Thiên Vũ cưỡi ngựa có bao nhiêu anh tuấn. Khuôn mặt cương nghị của hắn nhìn thẳng
về phía trước, đôi mắt hắn sâu không thấy đáy, môi bạc mím chặt, trên đời lại
có nam nhân đẹp tới vậy a.
Vì đi ngựa, lại phóng nhanh lên trời sáng rõ, ta cùng Thiên Vũ đã đi gần hết địa
phận sa mạc. Bạch y của hắn nổi bật trên con ngựa đen vẫn hung hăng phi về phía
trước, dù ta đã có chút mệt, nhưng hắn vẫn có biểu hiện bình thường tới lạ.
Cả buổi trưa dưới nắng gắt của sa mạc, lại không ăn gì, buổi chiều tới khu vực
xavan, Thiên Vũ liền bảo ta dừng lại nghỉ ngơi.
Cũng may là ta có tập luyện võ công nên sức chịu đựng lớn hơn nữ nhân bình thường
nhiều, nếu không đi với tốc độ này, đã sớm bất tỉnh.
Đoàn đưa dâu là đi gần hai ngày mới đi hết sa mạc, ta cùng hắn đi nửa ngày đã tới
địa phận Vân quốc.
Ta biết hắn là hoàng đế, nên không thể vắng mặt trong cung quá lâu, nên mới nôn
nóng trở về như vậy. Có lẽ phá lệ đi chơi với ta đêm qua cũng là giới hạn rồi.
Thiên Vũ đi tìm kiếm một hồi, quay lại gọi ta:
" Phía trước có một hồ nước có cá, mau chóng lại bắt cá."
Ta nghe thấy thế, liền phi như bay về phía hắn chỉ. Có cá! Ta vẫn mơ mộng được
thử nướng cá như hiệp sĩ giang hồ từ nhỏ. Nói ra thì hơi mất mặt, ta tham gia
làm sát thủ còn là vì muốn có cuộc sống du ngoạn giang hồ, ăn uống như vậy, thật
là thú vị.
Hồ nước này ven bờ khá nông lại trong vắt, có thể nhìn thấy cá đang bơi lộ phía
dưới. Thiên Vũ đã nhanh chóng vén y phục lên, làm cây xiên cá để bắt rồi, ta
cũng tự làm cho mình một cái giống như vậy, xiên cá dưới hồ.
Nhưng mà xem ra mọi chuyện không dễ như ta tưởng, khi ta vừa cắm cây xuống, con
cá lại nhanh chóng bơi đi chỗ khác.
Sau khi thất bại một hồi, ta hung hăng chạy theo con cá, quyết tâm bắt bằng được.
Vì mải mê đuổi theo con cá kia, ta dần di ra giữa hồ, lại không để ý nên mất trọng
tâm lao vào trong nước.
Tâm ta bắt đầu hoảng loạn, nước, sao ta lại quên mất mình không biết bơi
chứ?
Ta chẳng biết làm gì hơn là vũng vẫy tứ chi cố ngỏng cổ lên gọi Thiên Vũ:
" Cứu ta!"
Một bóng người tiến tới chỗ ta, túm tóc ta lôi vào bờ.
Khi đã lên bờ, ta còn ho một chặp ra bao nhiêu nước mới thấy hít thở dễ dàng
hơn. Đến khi ngẩng đầu định nói một câu cám ơn với Thiên Vũ lại nhận thấy hắn
đang đứng đối diện, đôi mắt nhìn ta chằm chằm, còn có tia vằn đỏ.
Ta hoảng hốt không hiểu tại sao, không phải hắn tức giận đó chứ? Lại cúi xuống
xoắn hai ngón tay lại hối lỗi thì phát hiện ra y phục của ta được buộc lại để bắt
cá lúc này đã ướt nhẹp, dính chặt vào người, phía dưới còn vén lên tới tận đầu
gối, hai chân trần lộ ra ngoài, tà áo phía trên cũng vì động tác nửa ngồi của
ta mà hơi mở ra. Hắn… không phải là vì nhìn thấy gì đó mà phản ứng như vậy chứ?
Mặc dù có là nữ nhân cỡ nào mạnh mẽ cũng không tránh được mà đỏ mặt lên.
Ta tự rủa chính mình mấy lần gặp nạn toàn liên quan tới nước, cũng vì bản thân
không biết bơi mới như vậy. Trong lúc còn đang bối rối không biết nên làm gì, một
bộ tử y của nam nhân được Thiên Vũ đặt cạnh ta, hắn lên tiếng, giọng nói tuy vẫn
lạnh lùng nhưng lại có vài phần lúng túng:
" Phía bên kia có bãi cỏ cao, lại thay y phục tử tế đi, ta sẽ nướng cá."
Ta như được đại xá, cầm y phục chạy nhanh như trốn hủi đi thay.
Tới khi đã mặc tử y của hắn, mùi Long Đàn Hương trên áo của hắn vấn vít với người
vẫn làm ta không khỏi đỏ mặt. Sao ta lại rơi vào tình huống xấu hổ như vậy a?
Đến khi quay lại đã thấy Thiên Vũ đang chăm chú nướng cá, mùi thơm của cá nướng
đã đánh bay suy nghĩ của ta, liền hào hứng ngồi cạnh Thiên Vũ, nhìn con cá hắn
đang nưóng.
Hai con cá dần dần vàng theo đúng ta mong đợi, Thiên Vũ đưa cho ta một con, còn
hắn cũng ăn con của mình. Ta vốn là trong lòng thầm mong đợi nhìn hắn ăn món cá
nướng này, có hay không mất đi vẻ cao ngạo ngày thường đến cỡ nào hay ho.
Nhưng đúng là mọi chuyện chẳng như ta mong đợi, hắn ăn con cá mà cũng thong thả
chậm rãi, nhìn lại có thể anh tuấn tới vậy.
Đến khi mặt trời lặn, chúng ta đã trở lại kinh thành Vân quốc. Ta cũng thở ra một
hơi, bây giờ mới thực sự yên tâm.
Nửa đêm, ta cùng hắn cải trang làm thái giám mà vào hoàng cung. Đến cổng Triều
Dương điện, ta cũng âm thầm tách ra, di chuyển về phía Cam Tuyền cung.
Nhẹ nhàng chấm nước bọt lên cửa sổ,xác định bên trong chỉ có Tố Như cùng Hương
Trầm, mở của sổ nhảy vào.
Tố Như nhìn thấy ta liền nhanh chóng tiến tới, khuôn mặt không dấu nổi lo lắng,
nhìn ta một lượt rồi giục:
" Nương nương, mau chóng đi thay y phục. Kẻo để người khác nhìn thấy sẽ
không hay."
Ta đi vào phía trong tẩm cung, mặc một chiếc áo khoác chồn bạc, phía trên mỏng
manh, phía dưới là váy lụa có thêu hoa đinh hương màu sáng.
Tố như vừa chải tóc cho ta, vừa nói:
" Nương nương, hoàng thượng cho người nói nương nương nhiễm phong hàn, lệnh
nghỉ ngơi trong cung, không ai được quấy rầy, các nô tỳ khác cũng bị đuổi ra,
chỉ để ta cùng Hương Trầm hầu hạ, ngày mai là ngày các phi tử khác có thể tới
thăm."
Ta thầm bội phục Thiê Vũ, hắn dám chắc chắn cả ngày ta xuất hiện trong cung,
nam nhân này luôn có trên người khí phách vương giả, cơ trí khiến người khác
không thể sánh bằng.
Hỏi Tố Như qua về tình hình trong cung, ta nhanh chóng đi nghỉ lấy sức, ngày
mai hẳn là náo nhiệt đi.