Từ ngày nhóm người của Hà Khiết Nhi dẫn đi, ta đã khôi phục lại
rất nhiều. Tất nhiên ta bị bịt mắt suốt dọc đường, không nhìn rõ mình
đang ở đâu, nhưng hiển nhiên đã tốt hơn chỗ cũ rất nhiều.
Vì nằm trên mặt đất lạnh nhiều ngày, người ta bị nhiễm phong hàn. Hà Khiết Nhi mặc ta nằm nghỉ trong một căn phòng hai ngày, đúng giờ lại
cho người đưa cơm tới. nàng ta không hề cấp thuốc men gì, nhưng thân thể ta vốn khỏe mạnh. Được đãi ngộ tốt một chút, khỏe lên cũng nhanh chóng.
Ngày thứ ba tỉnh lại, chân tay linh động hơn, ta đã có thể xuống
giường đi lại. Không rõ dụng ý của Hà Khiết Nhi, ta đành mặc kệ, đến đâu hay đến đó. Ba ngày này, ta đã âm thầm thử vận công nhưng đều thất bại. Xem ra võ công không bị phế, không có nội công, vài chiêu võ mèo cào
của ta sẽ chẳng làm được gì.
Ta có thể đi lại linh hoạt cũng là lúc Hà Khiết Nhi sai hạ nhân đón ta đi.
Đầu gối bị ép quỳ xuống, ta ngẩng đầu nhìn nàng đang tao nhã thưởng trà. Đây rõ ràng giống như khuê phòng của nữ nhân. Hà Khiết Nhi chậm
rãi nhấp từng ngụm đến hết mới quay sang nhìn ta, cười duyên, nói: " Xem ra thể lực ngươi cũng không tệ. Mới vài ngày đã khôi phục tốt như thế.
Có phải lần này ngươi hẳn là nợ ta một ân tình hay không?"
Ta âm thầm cắn chặt răng,cười nhẹ: " Đã bị đem đến đây, là ai giải đi còn quan trọng hay sao?"
Hà Khiết Nhi nhìn ta một lát, quay đi: " Ta cũng không có thời gian
dài dòng với ngươi, chỉ cần an phận ở đây chờ xử lý là được."
Thật ra từ lúc bị đưa đến đây, ta đã ngạc nhiên vô cùng. Những tưởng Sơn Cốc phát hiện ta sẽ đem đi giết tránh lộ liễu. Sự dây dưa này đến
tột cùng có ý nghĩa gì?
Ta ngây ngốc ở bên cạnh Hà Khiết Nhi mấy ngày, lại phát hiện nàng không hề rời khỏi
đây. Một quý phi không thể rời khỏi cung lâu như thế. Chẳng qua cũng chỉ là nghi vấn của ta, nàng vẫn thong dong luyện chữ, vẽ tranh, thi thoảng còn ngâm vài câu thơ. Cuộc sống quả thực yên bình đến bất thường.
Đã đi đến nước này, ta bình thản chờ đợi, lo sợ không thể thoát ra dần dần cũng chỉ là một mong mỏi.
Thấy ta ngẩn người, Hà Khiết Nhi đang thêu khăn ngẩng lên nhìn ta: " Ngươi nghĩ gì vậy?"
Ta quay sang nhìn nữ tử thanh lệ đang đung đưa chân trên xích đu,
càng nhìn càng thấy nàng giống như một tiểu cô nương được nuông chiều: " Đương nhiên là nghĩ cách thoát khỏi đây."
Nàng chợt bĩu môi, cười lớn: " Ngươi suy nghĩ cũng quá đơn giản đi. Nói cho ngươi biết để khỏi suy nghĩ lung tung nữa. Đây chính là đại bản doanh của Sơn Cốc."
Nàng nói xong lại điềm nhiên nhón một quả nho bỏ vào miệng. Thỏa mãn cười
một tiếng.
Ta chợt nhận ra nàng trước nay thản nhiên như vậy không phải vì ngu
ngốc , mà vì chỗ dựa của nàng quá lớn. Nhưng nữ nhân xem ra khá có vị
thế trong Sơn Cốc lại không bảo vệ nổi cho đứa con trong bụng mình hay
sao?
Kinh ngạc phát hiện đã đem nghi
vấn trong lòng hỏi ra miệng. Mặt Hà Khiết Nhi đột nhiên tái mét, quả nho trong tay bị bóp nát, nước màu tím chảy giữa các ngón tay trắng bệch
của nàng.
Ta lúng túng không biết làm sao, bản thân cũng phải cố ý động vào vết thương trong lòng nàng. Thật
ra mấy ngày nay ở cùng Hà Khiết Nhi, nhìn ngoài nàng có vẻ thong dong
nhàn nhã. Nhưng những câu ca vui vẻ trong giọng lại mang buồn thương man mác, nàng cũng hay thất thần chẳng kém ta.
Hà Khiết Nhi ngây ngẩn rồi đứng bật dậy rời đi. Được một đoạn lại dừng chân, gọi ta: “ Đi thôi.”
Không hiểu nàng muốn làm gì, ta vẫn đứng dậy đi về phía căn phòng nàng ở.
Đi theo con đường trồng toàn trúc xanh trở về căn nhà gỗ mấy ngày
nay vẫn sinh hoạt, ta nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của nữ nhân đi phía
trước, không hiểu sao thấy đau lòng.
Hà Khiết Nhi sau khi đã yên vị trên ghế trúc , quay sang hỏi ta: “Ngươi rốt cuộc đã biết những gì?”
Ta không muốn dấu giếm nàng, hỏi thẳng: “ Đứa bé đó, không phải là
của Thiên Vũ đúng không?” Chính mình cũng bị ý nghĩ này dọa sợ, nhưng ta vấn muốn hỏi đương sự.
Nàng có vẻ
ngạc nhiên trước phán đoán của ta, bàn tay cầm chén nước dừng lại giữa
không trung làm vài giọt nước bắn ra ngoài. Một lát sau mới lên tiếng: “ Xem ra Thiên Vũ cũng đã biết việc này. Chẳng trách được..” Câu nói như
tự nói với chính nàng, thì thào đau đớn.
Chắc nàng cũng đã nhận ra việc bản thân sảy thai Thiên Vũ cũng nhúng tay vào, ta không có ý định giấu diếm, chỉ im lặng nhìn nàng. Hà Khiết
Nhi lại bình tĩnh hơn ta tưởng, nhanh chóng hỏi ngược lại: “ Không lo
lắng ta sẽ gây bất lợi cho ngươi hay sao?” Giọng nói khôi phục ý cười.
Ta thở ra một hơi, không nói gì, nhưng bộ dạng lại giống như tùy nàng xử lí.
Chúng ta không nhắc đến chủ đề này nữa, vài ngày sau đó vẫn trôi qua như thế. Cho đến một hôm Hà Khiết Nhi đột nhiên nói với ta: “Ngươi hẳn
là biết võ công. Chẳng bằng dạy ta một chút?”
Có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, Hà Khiết Nhi có liên hệ với Sơn Cốc, nhưng vẫn là thiên kim tiểu thư của Hà tướng quân, không biết võ công
cũng là điều dễ đoán. Nhưng sao lại muốn ta dạy nàng?
Nhận ra sự nghi hoặc của ta, ánh sáng trong mắt nàng nháy mắt liền ảm đạm, nói nhỏ: “Không được thì thôi.”
Nhìn nàng như vậy, ta vô thức bật ra một câu khó hiểu: “ Chỉ đang phân vân, ngươi sẽ lấy gì đền đáp ta?”
Không ngờ ta sẽ đồng ý, Hà Khiết Nhi trở nên vui vẻ, cười thành
tiếng thanh thúy như chuông bạc leng keng: “ Nếu ngươi có hứng thú với
những gì ta biết,
chắc chắn sẽ nhiệt tình giúp đỡ.”
Ta tùy tiện đáp lại: “ Ngươi liền dạy ta nấu ăn đi.” Trù nghệ của
nàng rất khá, những ngày này ở cùng nàng, đồ ăn chúng ta dùng đều là do
Hà Khiết Nhi nấu, ta đã sớm khâm phục tài nghệ của nàng.
Tất nhiên Hà Khiết Nhi gật đầu đáp ứng. Vậy là chúng ta bắt đầu bận
rộn hơn. Ban ngày ta dạy nàng tập võ, buổi tối lại học nàng nấu ăn. Quan hệ giữa hai chúng ta được kéo lại gần một cách vô hình.
Nhiều lần ta cũng thử hỏi nàng lí do đưa ta đến đây, những lúc như
thế nàng sẽ vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ta kiên định: “Ta sẽ
không hại ngươi.” Nhưng cũng không nói gì thêm.
Ta nhìn Hà Khiết Nhi đang tập luyện buổi sáng, nàng dường như rất
hăng hái. Trang phục màu vàng rực gọn gàng, mái tóc búi lên để lộ vầng
trán trắng ngần, từng lớp mồ hôi li ti được ánh nắng buổi sớm chiếu
xuống làm khuôn mặt nàng phủ một tầng vàng nhạt. Nàng lùi lại vài bước,
tung cước đá mạnh về phía sau, cười khanh khách.
Nhưng nụ cười trên môi nàng nhanh chóng đông cứng. Thần sắc thản
nhiên của ta cũng không duy trì được mà đứng dậy. Nam nhân vừa xuất hiện từ phía sau Hà Khiết Nhi khiến ta hồi hộp, tim đập thình thịch.
Hắc nhân y nhìn Hà Khiết Nhi một lượt, tròng mắt xanh lạnh lẽo lại
có ý cười như có như không, nhanh chóng di chuyển về phía ta, cất tiếng: “Ta đến lấy người.”
Hà Khiết Nhi đã phản ứng lại, chạy đến chắn trước mặt ta, quật cường nhìn
nam nhân kia: “ Nếu ta nói không được thì sao?”
Mắt hắn nheo lại nguy hiểm, nhìn thẳng vào Hà Khiết Nhi, tao nhã nhả từng chữ: “ Nàng đem người đi cũng lâu rồi, Khiết Nhi, nuông chiều nàng liền trở nên tùy hứng như thế?”
Bàn
tay nàng nắm chặt tay ta chợt run lên, lạnh như băng, ta nhìn chăm chú
vào mắt Hà Khiết Nhi, thấy được bi thương ngập tràn. Nàng cười, nhưng
không thong dong bình tĩnh, cũng chẳng vui vẻ cao hứng như những ngày
qua: “ Nuông chiều? Nếu chàng cho là như thế. Ta vẫn muốn giữ Lưu Hàn
Châu thì sao? Chàng có thể vì ta mà bỏ qua sao?”
Nam nhân kia quay sang nhìn ta, cười lạnh, đáp lại Hà Khiết Nhi: “ Chuyện này nàng không thể bướng bỉnh được.”
Nói xong, giật tay ta ra khỏi bàn tay nàng. Tuy tay Hà Khiết Nhi đã
lạnh toát, bàn tay của nam nhân này còn lạnh hơn thế, cho người ta cảm
giác đang nằm dưới hầm băng.
Ta bị điểm huyệt nói, nam nhân cắp ta như con gà con rời khỏi đó.
Hà Khiết Nhi vẫn đứng giữa sân như trời trồng.
Ta chỉ cảm nhận được từng đợt gió lạnh đánh tới qua vạt áo đen của
nam nhân này, khi đến nơi giam giữ mới, cả người đã lạnh run.
Riêng đối với nam nhân này, ta không thể cúi đầu, hắn chính là kẻ
gây nên cái chết của mẫu thân, ta đã tự nhủ bản thân như thế.
Nén lại cái rét ngấm vào da thịt, lưng thẳng tắp hiên ngang theo hắn vào trong một sơn động vô cùng lớn, ánh sáng hiu hắt. Suốt đường đi,
nam nhân kia không hề trói buộc hay uy hiếp, nhưng ta vẫn cảm nhận được
sự nguy hiểm như con báo từ nam nhân kia.
Đi qua một lối đi dài tăm tối, khung cảnh trước mắt khiến ta kinh ngạc.
Khuất sau sơn động thăm thẳm là tường thành kiên cố cao vút, sau khi xác
nhận thân phận một hồi, chúng ta bước qua hành lang dài bao bọc bởi những viên đá rất lớn mang lại cảm giác mênh mông vô tận.
Đi qua cổng lớn bằng gỗ, là hàng trăm, không, là hàng ngàn sát thủ đang luyện tập, nói giao đấu thì có phần đúng hơn.
Ta ngây người nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt. Một đội quân lớn
mạnh nhường này, kẻ cầm đầu lại không có chút tham vọng bá vương hay
sao?
Không kìm lại được quay sang
nhìn nam tử bên cạnh, hắn đang nghe một tên có vẻ dưới quyền báo cáo
tình hình gì đó, lông mày nheo lại khó hiểu. Ánh mắt đó giữ nguyên cho
tới khi hắn quay sang nhìn ta. Hắn nhìn chăm chú như thể đang cân nhắc
điều gì. Đến khi hồi thần, giọng nói âm u kia phát ra khiến ta rùng
mình: “ Bản lĩnh của ngươi xem ra không tệ. Hết Hà Úy, ngay cả Hà Quý
phi..” nói đến đây, phát ra tiếng cười trầm thấp giống như chế nhạo danh xưng này. “Hai người họ cùng cầu xin cho ngươi. Ta cũng không nỡ xuống
tay.”
Hắn chỉ nói đến đấy, mắt vẫn
nhìn ta, vẫy tay ra hiệu một kẻ xuất hiện. Nam nhân áo trắng đột ngột
nhảy xuống từ đỉnh tường thành khiến ta giật mình, nhưng vẫn giữ vẻ trấn định, nhìn thật sâu vào nam nhân đối diện mình.
“ Lương Thiên Bảo, giúp ta an bài nàng.” Kẻ đứng đầu Sơn cốc quay
sang nói một câu như thế với nam nhân một thân bạch y kia, ta ngước lên
nhìn Lương Thiên Bảo. Áo trắng một mình giữa một nơi toàn sát thủ thế
này. Đúng là một kẻ ưa nổi bật.
Không ngờ Lương Thiên Bảo cũng ở trong đội ngũ sát thủ của Sơn Cốc. Xem ra
quan hệ của Triệu Yến Thư với Sơn cốc xuất phát từ hắn.
Ta đi theo Lương Thiên Bảo vòng vèo một hồi, khi bắt đầu có cảm giác thấm mệt, hắn bất chợt ngừng chân. Ta mất đà lao về phía trước, suýt
ngã chổng vó lên thì được hắn đỡ lại, không kìm được mắng: “ Đang yên
ngươi dừng lại làm gì?”
Lương Thiên
Bảo vẫn tỉnh bơ rút hai tay vừa xốc nách ta, phủi vài cái như sợ bẩn,
lên tiếng đầy vẻ hứng thú: “ Ngươi là ai vậy?” Nói rồi còn khoa trương
nhìn ta từ trên xuống mấy lần.
Không
hiểu hắn có ý gì, ta chán nản đáp lại: “ Chưa nhìn thấy mĩ nhân bao giờ
hay sao? Nhìn đi, mòn da thịt ta liền thu ngân lượng.” Hắn phì ra một
cái: “Nói cũng không biết ngượng.” Rồi làm ra vẻ mặt bí hiểm ghé sát
lại, chơi trò thổi gió bên tai: “ Ngươi là phi tần của hoàng đế Vân
quốc, lại tự dưng dính líu đến Sơn Cốc làm gì?”
Ta hất cằm: “ Nghe nói Lương Thiên Bảo đoán trước được tương lai, chuyện cỏn con như thế ngươi cũng không biết hay sao?”
Hắn không cho là đúng lắc đầu một cái, thoáng cái lại xán lại gần: “ Chỉ là vài trò lừa bịp thiên hạ thôi. Không đáng nhắc đến.” Nói tới
đây, hắn nhìn ta một lượt, khuôn mặt nháy mắt ra vẻ nghiêm túc hỏi: “
Ngươi có phải nhị công chúa Ngạo quốc không?”
Xem ra hắn cũng không phải một kẻ biết rõ chuyện, ta mơ hồ đáp lại: “ Tại sao phải nói cho ngươi?”
Không nhận được lời khẳng định, hắn vẫn không có vẻ thất vọng. Đôi
mắt đen thu lại vẻ cẩn trọng lúc nãy, nheo lại lười nhác, khoát tay một
cái nói: “ Chẳng trách, Duyệt Trữ lại hận ngươi như thế.” Cũng không nói thêm lời dư thừa, Lương Thiên Bảo xoay người đi tiếp.