Đó là điều hoang đường nhất mà ta từng thấy, ta thậm chí còn chưa tiếp xúc lâu với nàng, có thể vì suy nghĩ nhiều quá cũng nên.
Lí do ta đứng ở Lãnh cung giờ này, là vì còn có chuyện cần làm rõ.
Cẩn thận men theo trí nhớ, vòng vèo qua hàng loạt cung điện xập xệ, ta đã tìm được điện nhỏ lần trước.
Một luồng khí lạnh ập đến khiến ta rùng mình, theo bản năng kéo chiếc choàng chặt hơn, hàm răng cắn chặt môi dưới. Từ khi lấy lại trí nhớ, linh cảm về mọi chuyện xung quanh với ta càng rõ ràng. Con người chính là vậy, không biết thì thôi nếu có điều không rõ ràng càng kích thích sự tò mò. Nếu không làm sáng tỏ, chỉ e sẽ mãi vương vấn trong lòng.
Tự an ủi động viên chính mình, mở cánh cửa gỗ cũ kĩ trước mặt. Tiếng gỗ kêu “két” trở nên vô cùng rõ trong đêm tối, ta nhanh chóng bước vào trong. Lần theo ánh sáng như của những viên dạ minh châu to bằng nắm đấm trẻ con được để ở góc phòng, tới thư phòng ở phía nam.
Dưới ánh sáng le lói mờ ảo của dạ minh châu, bức tranh mĩ nữ có dung mạo xuất chúng lần trước càng có vẻ kinh diễm động lòng người. Lần này ta có thể chắc chắn một điều, nữ tử trong bức tranh này có đến chín phần giống với Tương Hà đã gặp trên đường tới Lương quốc. Khác biệt duy nhất chính là, dựa theo bút tích của tiên đế, nữ tử này tuổi tác không hề nhỏ, thậm chí là tương đương với thái hậu.
Chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là nữ nhân trong tranh chính là mẫu thân hoặc cô cô của Tương Hà,linh cảm thiêng về vế đầu tiên hơn.
Một suy đoán khủng khiếp lướt qua trong đầu. Không phải nói lòng quân vương thường thâm sâu khó dò hay sao? Chẳng lẽ mẫu thân
của Tương Hà là sủng phi của tiên đế?
Lắc đầu tự nhủ chính mình từ khi nào trở nên hồ đồ. Nếu đúng như vậy, chẳng phải Thiên Vũ và Tương Hà có mối quan hệ máu mủ hay sao? Dù có giấu đi sự tồn tại của Tương Hà, cũng không thể có chuyện họ trở thành phu thê được.
Chính ta xuất thân từ hoàng gia, chứng kiến nhiều chuyện động trời không ngờ tới trong hoàng tộc, cũng không tin được sự hoang đường này. Mọi việc quay mòng mòng trong đầu, khiến ta trở nên mệt mỏi.
Nếu ngày đó không bị phế vào lãnh cung, không chán nản mà đi vòng quanh mà tình cờ tìm thấy cung điện lạ kì ở đây, có lẽ ta cũng không tự cuốn mình vào chuyện ngớ ngẩn này.
Nhưng tất cả chỉ là “nếu”, ta đã nhìn thấy thứ có liên quan đến Thiên Vũ, liền không tự chủ được muốn tìm hiểu, muốn tiến tới gần thế giới của hắn hơn.
Ngơ ngẩn đi ra khỏi thư phòng, qua khe cánh cửa đang khép dần nhìn sâu vào nữ tử trong tranh một lần nữa, Tương Hà trong lòng Thiên Vũ có vị trí như thế nào?
Tuy là vô cùng ngốc nghếch, nhưng trong lòng lại có một hy vọng vô dụng rằng họ biết đâu có chung dòng máu,vậy thì ta sẽ thoải mái hơn. Nhưng chắc chắn rằng đối với Thiên Vũ, tất cả sẽ nằm trong cục diện rối rắm.
Tay rời khỏi cánh cửa lạnh lẽo, xoay người định quay trở về, tiếng động gần đấy vang lên khiến bước chân ta ngừng lại, hai đầu gối không hiểu sao nhũn ra.
Ta nhanh chóng lấy lại ý thức, lắc mình trốn sau khoảng trống hẹp giữa tủ gỗ và tường.
Sau tiếng mở cửa chói tai, hai bóng đen hiện rõ trên tường. Dường như cả hai đều mặc trang phục dạ hành. Tiếng động kéo dài về phía phòng ngủ trong điện.
Tiếp theo đó, giọng nữ nhân cố kìm nén nhưng vẫn vang lên rõ ràng: “ Huynh dựa vào đâu cho rằng ta nói mọi chuyện? Hàn Duyệt Linh! Tất cả chỉ vì nàng ta, liên quan đến nàng là huynh đều nghi ngờ ta. Đứa trẻ mất, huynh không đau lòng, nàng chỉ giận dỗi bỏ đi, huynh đã cuống lên như thế sao?”
Mọi thứ yên lặng tuyệt đối sau lời nói khó hiểu của nữ nhân,mặc dù giọng nói này mang lại cho ta cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu.
Tiếng thở gấp của nữ nhân dần dừng lại, giọng nói lần nữa vang lên, không còn ngữ điệu trào phúng, mà là bi thương tột cùng: “ Huynh coi trọng Hàn Duyệt Linh như vậy đúng không? Được, ta nói cho huynh hay, nàng giận không phải là bí mật động trời kia, ta cũng chưa từng có ý định nói ra.Nhưng ta nghĩ lại rồi, huynh càng muốn bảo vệ , ta sẽ tự tay phá hủy. Đừng tự cho mình là đúng. Ta sẽ nói cho nàng biết tất cả.”
Lúc này, nam nhân nãy giờ im lặng mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn lạnh lẽo tới run người: “ Nàng dám.”
Nữ nhân kia có vẻ càng trở nên hung hăng đáp lại: “Tại sao không? Huynh không phải nói ta tùy hứng vô pháp vô thiên hay sao? Vốn Hà Khiết Nhi ta trời sinh sẽ không bao giờ sợ bất cứ điều gì.”
Ta cố gắng che miệng để không vì ngạc nhiên mà phát ra tiếng động. Hà Khiết Nhi? Là nàng. Vậy nam nhân kia là ai? Theo lời nàng nói chẳng phải đứa bé.. Đứa bé nàng nhắc tới không phải đã bị hãm hại kia chứ?
Ta tin chắc nam nhân đứng cùng nàng ở trong không phải Thiên Vũ, vậy chẳng phải nàng có quan hệ bất chính với nam nhân khác? Nam nhân có lá gan lớn như thế, lại có bản lĩnh qua mặt Thiên Vũ, thật khiến người ta kinh sợ.
Mồ hôi đã thấm ướt hai tay, ta cắn chặt răng chờ họ ly khai trước.
May mắn là một loạt tiếng động lần nữa vang lên, bóng nữ tử vụt qua phía ta, lao vào màn đêm.
Ngay sau đó, nam nhân kia cũng đi ra, ta dùng hết dũng khí nhìn ra ngoài. Đập vào mắt thân hình cao lớn, toàn thân một màu đen, chỉ lộ ra hai tròng mắt xanh lam vô tình, lạnh thấu xương.
Đem theo sự sợ hãi vô hình, ta trở lại Hồng Điệp các. Phía cuối chân trời đã lờ mờ sáng, ánh mắt nam nhân kia vẫn ám ảnh ta, không tài nào bình tĩnh được. Chân tay trở nên run rẩy một cách vô dụng, ngã nằm xuống giường, toàn thân lạnh như đang ở trong hầm băng.
Hạ Thiên Vũ cũng lạnh lùng, nhưng cái lạnh của nam nhân kia là lạnh lẽo của chết chóc, áp lực tỏa ra từ phía hắn khiến ta cảm nhận được bản tính khát máu của hắn. Sự sợ hãi lan tràn không tài nào dừng lại.
Khi Hương Trầm đánh thức ta dậy, ý thức vẫn đang mơ hồ tạm dừng lại, chuẩn bị rửa mặt chải đầu.
Dùng điểm tâm xong xuôi, tùy tiện để Xuân Hoa chọn một kiện ngoại bào, ra Ngự hoa viên đi dạo.
Ta cố ý để Hương Trầm ở lại Hồng Điệp các, không muốn nàng nhìn ra sự khác thường của ta. Ngự hoa viên mùa thu tuy hoa cỏ không
rực rỡ như những ngày đầu xuân, nhưng không khí mát mẻ dễ chịu.
Những khóm cúc vàng trường thọ đặc biệt nổi bật khắp nơi. Đột nhiên nhớ tới hoa hướng dương yêu thích, ngự hoa viên của Ngạo quốc từng trồng rất nhiều, trong lòng lại hoài niệm kí ức xưa cũ vốn đã bị thời gian cuốn trôi ít nhiều. Chỉ còn lại vài mảnh vụn khiến người ta đau lòng.
Mẫu phi ra đi cũng đã lâu như vậy rồi.
Ta giờ như con chim lạc đàn, sống trong lo lắng bất định, lại không dám tung cánh nơi phương trời xa lạ, chẳng còn hy vọng trở về quê hương.
Nhìn chăm chú màu vàng chói mắt trước mặt, mắt dần mờ đi, ẩm ướt.
Đúng lúc này, Xuân Hoa khẽ kéo ống tay ta, cất tiếng: “ Nô tỳ tham kiến Thục phi nương nương.”
Ta nén lại nước mắt, xoay người, cúi đầu trước vạt áo vàng lộng lẫy: “Thần thiếp tham kiến Thục phi nương nương.” Bàn tay trắng nõn của Vương Chi Ảnh cầm lấy tay ta, thân thiết nói: “ Muội muội mau đứng dậy.”
Chắc chắn rằng mình hoàn toàn ổn, ta ngẩng đầu lên đối diện nàng. Vương Chi Ảnh vẫn mạnh mẽ như cũ nhìn thẳng ta, mở lời trước: “ Muội muội chăm chú ngắm nhìn hoa cúc này như vậy, chắc hẳn vô cùng yêu thích?”
Ta không mặn không nhạt đáp lại: “ Cũng không hẳn là yêu thích, chỉ là có lòng thưởng thức đối với hoa cỏ mà thôi.”
Vương Chi Ảnh cũng chẳng bận tâm tới thái độ của ta, trực tiếp đề nghị: “Hoàng thượng từng ban cho Lương uyển cung một loài hoa rất đẹp từ Ngạo quốc. Muội đã yêu thích hoa như thế, chẳng bằng tới Lương Uyển cung một chuyến, sẽ không tốn thời gian của muội chứ?”
Trước lời mời khó hiểu của nàng, ta hơi chần chờ một lát, gặp ánh mắt kiên định của nàng. Thở ra một hơi, gật đầu đống ý: “ Được hầu chuyện nương nương là vinh hạnh của thần thiếp.”
Theo chân nàng tới Lương Uyển cung, dọc đường ngẫu nhiên trò chuyện vài câu. Ta và Vương Chi Ảnh vốn không thích hợp diễn cảnh này, hỏi thăm vài câu đơn giản liền im lặng đi.
Như cũ phân phó cung nữ lui xuống, Vương Chi Ảnh lần này phá lệ vô cùng sốt ruột chất vấn ta: “ Ngươi là công chúa đã mất của Ngạo quốc?”
Đưa mắt nhìn nàng, Vương Chi Ảnh cũng biết chuyện này? Dường như nhìn ra thái độ của ta, nàng bất mãn nhíu hai hàng lông mày lại, với tay lấy chén trà bên cạnh uống một ngụm lớn.
Tiếng “cạch” nặng nề vang lên Chi Ảnh nhìn ta bằng ánh mắt giết người, gằn giọng trách: “ Ngươi sẽ đem lại rắc rối lớn cho chủ tử. Kẻ đứng đầu Sơn Cốc không thể coi thường được.” Giọng nàng nhỏ dần khi nhắc tới Sơn Cốc, thần sắc giận dữ thay bằng sợ hãi.
Ta chưa từng thấy Vương Chi Ảnh hốt hoảng sợ hãi, nữ nhân mạnh mẽ như nàng lúc kích động vì một nam nhân lại có thể trở nên như vậy. Đau đớn xiết chặt bàn tay, ta chỉ có thể đem lại nguy hiểm cho nam nhân ta yêu thương, đó là nỗi đau nàng đã chỉ thẳng cho ta thấy, buộc ta phải đối mặt với sự ỷ lại vô dụng của bản thân.
Không thể phản bác lại nàng, ta chỉ có thể nói tránh đi: “ Ngươi có quen kẻ đứng đầu Sơn Cốc sao?”
Vương Chi Ảnh như là giật mình ngước lên nhìn ta, hồi lâu mới trả lời: “Đã từng chạm trán một lần.” Giọng nói chứa đầy nỗi bất an.
Ta biết không thể thăm dò thêm từ chỗ nàng, liền đứng dậy xin cáo từ. Vương Chi Ảnh cũng không có ý làm khó ta, chỉ gật đầu một cái.
Sau đêm qua, ngoài thu hoạch chuyện của Hà Khiết Nhi, linh cảm mãnh liệt về Hàn Duyệt Linh cũng được giải đáp. Nàng ta sẽ là đầu
mối sáng tỏ một vài nghi vấn.
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng trong Hồng Điệp các, trời xẩm tối, Hồ công công tới truyền ý hoàng thượng tối nay ta thị tẩm.
Đem cho ông ta chút bạc, nụ cười già nua làm ta thấy buồn cười, phất tay đi vào trong.
Mặc cho Xuân Hoa cùng Thanh Thảo gội đầu, lôi kéo ngâm nước hoa hồng này nọ xong, trên người khoác sa mỏng thêu hoa cẩm
chướng ngồi trước bàn gỗ tròn vẽ linh tinh.
Trong mùi mực thượng hạng mới tinh, trên giấy tuyên thành nổi bật lên cánh đồng hoa rộng ngút ngàn, nam nhân dựa người vào vách đá, khuôn mặt bi thương. Lưu Hạ Kì, huynh ấy đã khổ tâm như thế vì ta. Nhớ lại thái độ trên cánh đồng hoa ngày ấy, trong lòng quặn thắt.
Cây bút trên tay lỏng dần, rơi xuống đất. Ta thất thần nhìn mực tung tóe trên nền, như bông hoa nở rộ.
Ống tay áo vàng hoa văn rồng uy nghiêm xuất hiện trong tầm mắt, cây bút được hắn cúi người nhặt lên, bước đến cạnh ta: “Sao lại bất cẩn như thế?”
Ta không trả lời Thiên Vũ, cũng không có tâm trạng thắc mắc tại sao không có ai thông báo, trực tiếp cầm lấy bút lông trong tay hắn, chặn trước bức tranh trên bàn.
Bóng to lớn của hắn đổ dài dưới ánh nến, chồng lên bóng của ta, như là hòa làm một, giọng nói vẫn kiên nhẫn vang lên: “ Có những chuyện đừng quá cố chấp.”
Nhất thời, ấm áp như ngọn lửa giữa đêm đông đem ta ôm vào lòng.