Điện Liên Bảo ngày thường
vì thái hậu niệm phật mà vô cùng an tĩnh, hôm nay phá lệ náo nhiệt. Xung quanh
ta là đủ cấp bậc phi tần, ai ai cũng xì xào bàn tán. Thái hậu ngồi trên ghế Phượng,
đôi mắt bà nhìn ta vừa như đánh giá lại càng nhiều lạnh lẽo.
Nhưng nói
đến ánh mắt hung hăng nhất trừng ta, phải kể tới vị quý phi ngồi bên phải thái
hậu. Hà Khiết Nhi xem ra cơ thể suy yếu rõ rệt, giương mặt nàng trắng bệch suy
yếu, người cũng gầy đi không ít. Ta cũng cảm thấy bản thân có trách nhiệm trong
chuyện này, đối với việc nàng căm ghét ta, cũng không sao.
Người khiến
ta ngạc nhiên nhất, chính là vị “đồng phạm” đang quỳ bên cạnh_ Huệ tần Hà Dương
Điệp, nghe nói ở tẩm cung của nàng cũng tìm thấy bột hoa Sương thi tán nhỏ.
Ta đã biết
trước nên cũng không phản ứng gì nhiều. Nhưng là nàng không hề biết chuyện,
khuôn mặt bình tĩnh không một gợn sóng của nàng khiến ta thập phần ngạc nhiên
cùng nghi ngờ.
Đôi mắt
nàng thủy chung nhìn vào một khoảng vô định nào đó, nhưng lại không hề lơ là,
chỉ là vô cảm với thế sự xung quanh.
Lúc này,
thái hậu là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói của bà mất hẳn vẻ ôn nhu an ủi
Hà Khiết Nhi trước đó, nghiêm nghị mà bình tĩnh lạnh người:” Thần phi, Huệ tần,
các ngươi làm sao giải thích cho ai gia việc túi bột hoa Sương thi ở tẩm cung
các ngươi vừa tìm được?”
Ta có cảm
giác như Huệ tần sẽ không mở lời,liền tự mình đáp lại:” Khởi bẩm thái hậu. thần
thiếp thực sự không rõ.”
Quý phi
đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta chằm chằm, đột nhiên xông về phía trước, xông tới chỗ
ta hung hăng lôi kéo:” Là ngươi, bản cung đã làm gì ngươi? Sao ngươi có thể nhẫn
tâm như vậy? Lã Tâm Như, ta liều mạng cùng ngươi.”Nước mắt nàng đã lã chã rơi
xuống, khiến ta thương tâm không thôi.
Hà Khiết
Nhi tuy hống hách kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng không giống như người có tâm cơ.
Lần này xảy thai, đả kích với nàng cũng không nhỏ. Ta để mặc nàng kéo áo, hung
hăng đánh ta, lại kéo búi tóc rớt cả xuống, cơ hồ từng mảng tóc muốn rụng ra,
cũng không ngăn cản.
Huệ tần
cùng quỳ bên cạnh lại đứng lên, kéo Hà quý phi đang kích động ra, giọng nói
nghe như khuyên bảo lại tràn ngập đau xót:” Tỷ tỷ, người đừng kích động. Cơ thể
tỷ còn yếu, không nên như vậy náo loạn.”
Hà quý phi
chuyển sự chú ý tới kẻ đang giữ mình, như nhớ ra điều gì, nhào tới hung hăng
đánh Huệ tần: “ Tiện nhân, ai là tỷ của
ngươi? Ngươi cùng nàng đều hại ta! Kẻ vong ân bội nghĩa này, uổng công Hà phủ nuôi ngươi bao nhiêu năm!”
Hà Dương
Điệp nháy mắt trở nên lạnh lùng, đẩy Hà Khiết Nhi xuống sàn khiến mọi người đàn
xem loạn xung quanh hốt hoảng, thái hậu vội vàng cho người đỡ nàng dậy. Sai
thái giám giữ chặt Huệ tần.
“ Hà Dương
Điệp, chưa nói đến tội dùng ám kế hãm hại phi tần, lại đẩy quý phi. Ngươi có biết
tội hay không?” Thái hậu dường như chỉ chờ đợi nói ra câu này.
Huệ tần ánh
mắt sắc bén, cất cao giọng cười to, tuy hai tay đã bị giữ chặt, vẫn quay sang
phía Hà quý phi xốc xếch bên kia gào lớn:” Hà Khiết Nhi, ngươi thấy thế nào? Mất
đi hài tử có đau đớn hay không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn cũng đừng
mong sống trong hạnh phúc, ta sẽ cho ngươi nếm mùi thất bại.”
Nói rồi ngửa
cổ lên cười to, như điên dại, một giọt nước mắt theo khóe mắt của nàng chảy xuống,
mang theo chua sót, cùng thê lương không nói thành lời.
Thái hậu
nghe lời nàng nói, tức giận phân phó: “ Người đâu, Hà Dương Điệp hãm hại quý
phi xảy thai, lại có ý hành thích quý phi, lôi ra đánh tới chết cho ai gia!”
Lời vừa dứt,
không khí xung quanh trùng hẳn xuống. Ta cũng ngẩng đầu lên nhìn Huệ tần bị
thái giám kéo ra ngoài. Nhưng lại chỉ bắt gặp khuôn mặt lạnh băng không biểu cảm
của nàng nhìn ta cố chấp.
Từng tiếng
gậy nện vào da thịt sắc như cứa vào da thịt ta, lại không nghe thấy tiếng gào
khóc nào. Chỉ làm cho lòng người thêm quỷ dị. Ta mất khống chế, hướng thái hậu
khẩn cẩu:” Thái hậu, Huệ tần có thể chỉ là nhất thời hồ đồ nói ra những lời đó.
Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, xin người tạm thời lưu lại mạng cho nàng.”
Lời ta nói
rõ ràng không hề thuyết phục, Thục phi ngồi bên trái thái hậu lên tiếng phản
bác:” Nàng đã ra tay với quý phi trước mặt mọi người, lại chính miệng nhắc tới
hận thù quý phi. Mọi chuyện chẳng phải đã rõ ràng hay sao? Thần phi là
muốn nói thái hậu phạt người vô
lí? Không điều tra sáng tỏ?”
Ta nhìn thẳng
vào nàng, đáp lại:” Thần thiếp ngàn vạn lần không dám có suy nghĩ này. Chỉ là dựa
trên lời nói của Huệ tần cũng … nên ..” Lời còn chưa hết, giọng nói của Lệ tần
độc đoán cất lên:” Nói đi nói lại, Thần phi vẫn muốn bao che cho Huệ tần. Thần
thiếp xin mạo muội, chẳng lẽ người cùng Huệ tần gây ra chuyện. Sợ rằng bị lộ, mới
cố bao che cho nàng?”
Lạnh lùng
nhìn Lệ tần diện mạo ngọt ngào kia, ta gằn từng tiếng:” Nếu bản cung thực sự
cùng nàng làm chuyện này, hẳn là sẽ mong nàng chết đi. Như vậy chẳng phải là hết
đối chứng hay sao?”
Lệ tần dữ
tợn trừng ta, quay về phía cung nữ của Huệ tần trừng mắt, cung nữ đó liền bò
lên phía trước dập đầu:” Xin thái hậu tha cho nô tỳ con đường sống, nô tỳ là bị
ép làm mọi việc. Xin thái hậu minh xét.”
Ta nhận ra
đó chính là cung nữ hái hoa sương thi hôm nọ, thở dài ngao ngán. Đúng như ta
nghĩ, nàng giờ đã trở thành nhân chứng duy nhất. Cũng chính là mấu chốt đưa Huệ
tần bị phát hiện.
Thái hậu
không thèm liếc mắt nhìn nàng, ra lệnh:”Lôi con tiện tỳ này ra đánh chết cho ai
gia.”
Nàng ta
nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt, vùng vẫy hét lớn:” Xin thái hậu tha mạng. Thái hậu,
nhưng là còn thần phi nương nương, nàng không thể cư như vậy mà an bình. Chính
Thần phi đã nói với Huệ tần về hoa sương thi gây độc, còn gợi ý nàng dùng hoa
sương thi hạ độc quý phi. Thái hậu, là chính mắt nô tỳ nhìn thấy!”
Nghe cung nữ
đó nói, ta ngây người ngạc nhiên. Chuyện này, dĩ nhiên kéo cả ta vào? Ta thường
ngày đối với Lệ tần cùng Hoàn hậu không tín là thân thiết nhưng cũng không hề đắc
tội. Sao họ lại lôi ta vào?
Cung nữ đó
được giữ lại ở điện Liên Bảo tra xét. Ta được lệnh trở về Cam Tuyền cung..
Mọi chuyện
đang diễn ra rất lạ, không theo suy nghĩ của ta nữa. Từ thái độ của Huệ phi tới
thái hậu, lại thêm câu nói dư thừa nhằm hãm hại ta của cung nữ đó.
Rốt cuộc,
ta nên chuẩn bị gì đây?
Hương Trầm
từ khi trở về điện Vân Ảnh cũng không nói gì, chỉ lặng yên đứng cạnh ta. Sự lo
lắng trên khuôn mặt nàng ngày hôm qua dương như không để lại dấu tích gì, mãi tới
khi chiều tối, nàng mới mở lời:” Nương nương, thật ra đôi lúc không thể nhìn
tình thế trước mắt phỏng đoán sự việc. Tái ông mất ngựa chưa biết chừng lại là
phúc.”
Ta quay lại
nhìn nàng, khuôn mặt nàng vẫn điềm nhiên như không. Nàng không hề thân thiết với
ta như Tố Như, nhưng ta luôn tìm được ở nàng cảm giác tin
tưởng vô cùng.
Ta định nói
gì đó với nàng, Tố Như đã vén rèm chạy tới, đôi mắt tràn ngập lo lắng cùng sợ
hãi:” Nương nương, Hình công công tới.”
Nhìn biểu cảm
của nàng, ta cũng đoán được kết cục ra sao. Thầm thở dài, dù sao thì chắc chắn Thiên
Vũ cũng không đến nỗi để cho ta đi vào chỗ chết. Tất cả còn gì để sợ hãi, lo lắng
đây?
Quay mặt về
phía ánh sáng nơi cửa sổ, ta nhận ra một điều, mình không hề thuộc về nơi này.
Khuôn mặt
chìm trong bóng tối, ta bước ra phía điện Kim Linh. Hình công công cùng một vài
tiểu thái giám tay cầm thánh chỉ đứng giữa điện. Chầm chậm quỳ xuống, ta giờ
phút này đã bình tĩnh đến lạ thường.
Giọng nói
the thé của thái giám vang lên giữa điện Kim Linh vắng lặng như động vào tâm
can:” Phụng thiên thừa vật, hoàng đế chiếu viết: Thần phi, Lã thị thông đồng
dùng ám kế hãm hại phi tần, tội gây ảnh hưởng tới huyết mạch hoàng thất. Nhưng
xét thấy công lao của Lã gia với triều đình, , miễn tội chết,tước
bỏ phẩm vị. Đày vào Lãnh cung. Khâm thử.”
Ta nhận lấy
thánh chỉ, dập đầu tạ ơn, rồi lui về nghỉ ngơi.
Từ mai, ta
sẽ chuyển tới lãnh cung.
Lãnh cung có thể nói là nơi không một phi tần
nào muốn đến. Nhưng ta vào đó lại càng dễ dàng hành động hơn, chẳng ai để ý đến
một phi tần bị đầy vào lãnh cung cả.
Chợt nhớ tới
Thiên Vũ, hắn cũng không dễ dàng gì giúp ta thoát tội. Chắc chắn tội danh này
không phải Thiên Vũ sắp xếp. Nếu muốn ta vào lãnh cung, chỉ cần một lý do nhỏ
cũng đủ. Không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.
Ta lạnh người
nghĩ lại, ta đã đắc tội với ai? Chẳng lẽ lại do Lệ tần căm phẫn ta không cùng
phe với nàng nên rat ay diệt trừ ta?
Từ khi
chính thức trở thành sát thủ, dường như cuộc sống của ta càng thêm phức tạp.
Nhưng lại luôn có cảm giác rằng Thiên Vũ sẽ bảo vệ mình. Không biết vì lý do gì
nhưng bản thân luôn có sự tin tưởng kiên định vào hắn làm ta khó hiểu vô cùng…
Đứng trước
cung Ngọc Lãm_Lãnh cung của Vân quốc, ta nhớ lại lần đầu đến đây khi mới nhập
cung, gặp Lưu Hạ Kì. Xem ra ta cuối cùng cũng có thể yên bình một chút.
Tới giữa
trưa thì thái giám và cung nữ cũng đã dọn dẹp xong. Ta chính là phế phi đầu
tiên của Hạ Thiên Vũ ở đây. Bên Thượng cung cục cũng đem tới đồ dùng cần thiết.
Tuy đãi ngộ kém xa xưa, nhưng lại thoải mái tự tại.
Ta sai Tố
Như cùng Hương Trầm cùng mọi người dọn dẹp, rồi cho về nghỉ ngơi, liền một mình
đi dạo một vòng.
Khoảng sân
sau lãnh cung _nơi trước kia ta từng nghỉ, có lẽ là nơi ta thích nhất ở đây.
Hoa cỏ hài hòa vừa đủ, cây to lớn xanh mát, quan trọng là nằm ở đây thư giãn có
thể nhìn thấy cả bầu trời xanh vô tận.
“ Thần phi
xem ra rất nhanh đã thích nghi với cuộc sống trong lãnh cung rồi.” Tiếng nói đã
quen thuộc gần hai mươi năm đột ngột vang lên sau lưng khiến ta giật mình. Quay
lại nhìn Nhược Mai vừa đến, một thân cẩm phục rực rỡ dưới ánh nắng. Tiếng nói của
nàng lộ rõ sự mỉa mai, nhưng sự sốt sắng trên khuôn mặt đã bán đứng nàng. Ta cười
nhẹ một tiếng, xem ra nàng đối với ta vẫn còn quan tâm. Vậy mà lại luôn trưng bộ
mặt khinh ghét như vậy, làm ta bao lần suy nghĩ.
“ Tỷ đã mất
công tới tận đây, sao không vào trong làm một chén trà?”
Nhược Mai
cũng không để ý đến xưng hô của ta, chỉ thoáng suy nghĩ rồi gật đầu:” Được.”
Hai người
chúng ta một trước một sau tiến vào chính điện cung Ngọc Lãm.