Tô quân sư vẫn thản nhiên ăn uống, luyện chữ, nếu không phải
thỉnh thoảng có trầm ngâm trước bản đồ một lát, không ai có thể biết đây là thời điểm quan trọng, quyết định thắng thua trận này.
Kéo dài chiến sự chỉ khiến cả hai bên tổn thất, một trận đánh nhanh
thắng nhanh vừa hay có thể giải quyết tất cả. Làm nên đội quân mạnh,
ngoài số lượng và quân tinh nhuệ, không thể thiếu tinh thần cùng tướng
giỏi. Từ xưa đến nay, mãnh tướng vẫn là kẻ giỏi thao túng trận chiến,
mưu kế thâm sâu.
Ta tự mình khôi phục khỏi trạng thái thẫn thờ. Lấy lại sức mạnh, hy vọng của ta lúc này
chính là tự tay đâm chết nam nhân đã làm nhục mình.
Hắn đã ra ngoài một lát, ta đi một vòng quanh trại. Không khó để
nhận ra, nam nhân này rất có quy tắc, phù hợp với kỉ luật nơi sa trường. Ăn mặc đơn giản, vật dụng bày trong trại cũng không phải sừng trâu ngà
voi khoa trương. Nhưng dựa vào xuất thân hoàng gia, ta vẫn có thể nhận
ra bộ ghế ngồi của hắn làm từ gỗ quý, mùi gỗ mộc quẩn quanh chóp mũi, dễ chịu thư thái.
Trên bàn có một trang giấy đang viết dở, là một đoạn của binh pháp. Ta thận trọng cầm lên,
nét chữ của nam nhân như rồng bay phượng múa, thể hiện tâm hồn phóng
khoáng, còn mang hơi thở ngông cuồng đặc trưng của Lương quốc.
Đều nói nam nhân Lương quốc thô kệch to lớn, nhưng vị quân sư này
lại thon dài cao ráo, có nét giống như người của Vân quốc cùng Ngạo quốc hơn.
Khi Tô quân sư quay lại, ta đã
trở lại trên giường, hắn đã trực tiếp phân phó ta chuyển đến ngủ ở đây,
lòng ta cũng theo đó rét lạnh.
Đúng
hẹn, trời vừa xẩm tối Hàn tướng quân cùng vài vị tiểu tướng đến trại của quân sư. Ông ta vội vã tới mức khiến cho người ta có cảm giác đã bấm
từng khắc chỉ đợi được lệnh tấn công.
Trong trại xôn xao từng tiếng bàn tán, có kẻ hưởng ứng, lại có người lưỡng lự lo lắng. Tô quân sư vẫn trầm mặc.
Cuối cùng, Hàn tướng quân đập mạnh xuống bàn, lên tiếng trấn áp đám
tiểu tướng: “ Mọi người chần chừ như thế thật không đáng mặt nam tử
Lương quốc. Nhiệt huyết đâu hết cả rồi? Đây là cơ hội khó gặp. Đánh trận cần nhất là nắm bắt thời cơ. Bỏ qua thời điểm thích hợp, sẽ rơi vào thế bị động.”
Đúng như lão nói, nếu
không tấn công bây giờ, khi đại quân hợp lại, Lương quốc sẽ như cá nằm
trên thớt, chờ quân Vân đánh úp.
Hiển nhiên lời này hợp ý các vị tướng sĩ, ta ngồi sau bình phong cũng cảm
nhận được sĩ khí đang tăng cao. Ra chiến trận lâu như thế, ai cũng có
nỗi nhớ nhà, một phần cũng mong mau chóng kết thúc trận chiến này, trở
về quê hương.
Nếu lần này Lương quốc
thắng , không chỉ dừng lại ở hai thành đã chiếm được, còn có thể đặt
điều kiện hàng đòi Vân quốc cắt đất. Điều kiện hấp dẫn nhường nào.
Giọng nói mơ hồ của Tô quân sư truyền đến: “ Lấy bất biến đối phó
động tĩnh của giặc, trong lúc này chính là biện pháp an toàn nhất.”
Nhưng không ai muốn nghe ý kiến nghe thoáng qua có vẻ mơ hồ của hắn, họ đã hăng hái bàn cách tiến quân, chia đạo.
Sau một hồi tranh luận, thậm chí có cả tiếng cãi vã, tiếng nói thỏa
hiệp của quân sư đại nhân chắc như đinh đóng cột: “ Ngày mai chuẩn bị,
hai hôm nữa lên đường tấn công.”
Đám
tướng lĩnh chưa kịp reo hò ca ngợi, đột nhiên “oành” một tiếng vang lên, một luồng sáng xanh lóe lên qua lớp vải nâu đất của trại, khiến người
ta lạnh sống lưng.
Ngay sau đó, mưa
lộp bộp trút xuống,từng hạt nặng nề nện lên vải kêu bồm bộp. Quân sư
cũng không muốn họ nán lại, lên tiếng đuổi khách: “ Mọi người trở về
nghỉ ngơi lấy sức.”
Tấm bình phong bị nguồn sức mạnh lớn đẩy ra, hắn tiến đến gần giường, lạ lẫm nói nhẹ: “
Nghỉ đi.” Ngay sau đó tắt nến, không gian tối đen, giơ bàn tay cũng
không nhìn rõ năm ngón.
Cả người ta căng như dây đàn, đêm qua vẫn ám ảnh ta, nếu hắn muốn tiếp tục, ta sẽ thế nào đây?
Nhưng nam nhân kia không hiểu sao lại chỉ nằm ngoài mép giường,
không có thêm động tác gì nữa. Cảm nhận được sự sợ hãi của ta, hắn quay
lại, khuôn mặt sáng bừng lên nhờ ánh sáng của tia chớp: “ Ngủ đi. Ngây
ngốc cái gì.”
Ta cẩn thận nằm xuống
sát góc giường. Lại thận trọng vô cùng kéo chăn lên.Hắn mặc kệ ta náo
loạn, nhịp thở dần trở nên đều đặn, hẳn là đã ngủ rồi.
Tâm tình ta cũng buông lỏng, thiếp đi lúc nào không hay.
Một tiếng động cực lớn làm ta choàng tỉnh trong đêm, cả người đơ ra
không thể cử động. Rõ ràng là tiếng sấm sét, chấn động đất trời, khiến
người ta lo sợ.Trời vẫn mưa tầm tã, tiếng gió rít gào bên ngoài làm ta
hơi lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì đi.
Theo bản năng nhìn sang nam nhân bên cạnh, hắn đã không còn ở đây,
đưa mắt nhìn thoáng qua một lượt, trong trại chỉ có mình ta!
Phát hiện này làm ta hơi sợ hãi. Dù sao trong một đêm mưa gió thế
này, nằm một mình ở không gian xa lạ cũng không dễ chịu gì. Ta không thể ngủ thêm, liền xuống giường xỏ giày, tiếng sấm rền rĩ thỉnh thoảng mang những tia chớp sáng lòa cả trại lạnh sống lưng.
Ta quyết định quay trở lại trên giường, đến giày cũng chưa kịp tháo ra, cảm giác không an toàn khiến ta sợ hãi.
Lẫn trong tiếng mưa, ta nghe được âm thanh khàn khàn quen thuộc hét
lên bén nhọn: “ Quỳ xuống.” Giọng nói rõ ràng đã tức giận đến cực điểm.
Không nén được tò mò, ta lần theo ánh sáng mập mờ đi ra ngoài, khi
vừa thò đầu ra, mưa táp vào mặt lạnh toát, ta không khỏi rùng mình một
cái. Cố gắng mở mắt nhìn ra phía giọng nói vang lên, vài bóng hình lờ mờ đập vào mắt ta.
Chính ta cũng không
biết mình lấy đâu ra can đảm, vào giờ khắc đó quyết định đội mưa lợi
dụng các trại khác che chắn, tiến tới gần chỗ nam nhân kia. Chân ta run
lên, buốt giá xâm nhập vào cổ áo, nhưng cảnh tượng trước mắt còn khiến
người ta buốt giá hơn.
Hai binh sĩ bị người ta ghì xuống trước mặt Hàn tướng quân và Tô quân sư. Không, phải
nói là một mới đúng, kẻ kia đã sớm đầu lìa khỏi cổ, máu hòa cùng dòng
nước chảy xiết đỏ kinh người.
Tiếng nói của quân sư lần nữa vang lên: “ Nói. Trong bức thư gửi đi viết gì?”
Ta giật mình nhìn về khuôn mặt của Tô quân sư, hắn hiên ngang đứng
giữa những giọt mưa đang không ngừng trút xuống, môi mỏng mím chặt,
những giọt nước xối xả xuống đầu, vai hắn không át đi được vẻ nghiêm
nghị của nam nhân này.
Binh sĩ còn
lại đã sớm sợ đến run rẩy, dập đầu thật mạnh: “ Quân sư đại nhân, thuộc hạ không dám. Bức thư đó thật sự chỉ là thư nhà.” Mưa rất lớn, vậy mà
ta vẫn nghe được từng tiếng hắn đập “bộp bộp” rõ ràng bên tai, xem ra
hắn đang vô cùng tuyệt vọng.
Thế mà
vị được gọi quân sư đại nhân vẫn điềm nhiên như không nhìn binh sĩ nọ
dập đầu như nhìn một con chuột bẩn thỉu giãy chết. Hắn đưa mắt nhìn hai
người bên cạnh,ngụ ý giết. Hai binh sĩ có vẻ chần chờ không muốn ra tay. Hắn cười lạnh một tiếng, rút kiếm khỏi vỏ bao, không do dự chém bay đầu tên binh sĩ kia, vĩnh viễn cũng không dập xuống được nữa. Cái đầu lăn
xuống đất với đôi mắt trợn trừng làm ta sợ hãi như hít phải khí lạnh.
Nếu không phải là sát thủ, đã sớm nhìn những cảnh tương tự, có lẽ ta đã
ngất đi.
Đúng lúc đó, nam nhân quay
mặt về phía ta chưa kịp trốn đi. Hắn từng bước tao nhã đi về phía ta,
đôi mắt nhìn chằm chằm như đang suy nghĩ gì đó. Động tác của ta lúc này
đã sớm nhanh hơn suy nghĩ, chạy thục mạng về phía ngược lại. Quá gấp
gáp, liền vấp phải mỏm đất cao ngã úp xuống, khắp người đều là bùn đất,
thậm chí trong miệng ta cũng ngập mùi ngai ngái của bùn.
Đôi ủng đen của Tô quân sư dừng lại ngay sát mặt ta, tiếng cười trầm thấp vang lên, sau đó cơ thể ta được một lực to lớn nâng lên. Tiếng nói của hắn âm u thì thầm bên tai: “ Trời mưa lớn như vậy, sợ hả?” Giọng
nói tuyệt nhiên không nâng âm điệu, chỉ giống như cưng chiều một con thú cưng khiến ta lạnh lòng.
Rõ ràng hắn là kẻ rút kiếm kết thúc mạng sống của một người, có lẽ còn nhiều hơn,
nhưng trên người không có mùi máu tanh. Nhìn hắn chỉ giống như công tử
phong lưu, vân đạm phong khinh.
Ta
cam chịu nằm trong lòng hắn, sau khi về trại, tắm nước nóng cùng thay y
phục xong xuôi, chúng ta trở lại nằm ngủ. Thật ra ta chẳng thể ngủ nữa,
nhưng không muốn gây thêm rắc rối, khẽ nhắm mắt lại, nhớ đến Thiên Vũ,
trong lòng đau xót.
Dù hắn thật sự
không yêu ta, chắc chắn cũng có vài phần cảm tình. Nhớ hắn vì mình đắc
tội Sơn Cốc, nam nhân tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng luôn giang tay ôm ta
vào lòng, lại nghĩ tình cảnh của bản thân hiện tại, ta đã chẳng còn tư
cách ái mộ hắn.
Cảm giác buồn nôn đến khó chịu, ta bất lực vì chình bản thân mình, chẳng biết thoát khỏi đây rồi sẽ ra sao?
Sáng hôm sau, quân Lương gấp rút chuẩn bị lực lượng cùng phân công
từng nhóm tấn công quân chi viện. Ta chỉ đứng cạnh quân sư, cũng cảm
nhận được không khí gấp gáp và sĩ khí của họ. Trên mặt những nam nhân
trẻ tuổi tràn đầy hào khí, đứng trước một lần vào sinh ra tử, thế mà ai
nấy đều phấn khích.
Tô quân sư hôm
nay cũng không rảnh rỗi, Hàn tướng quân đứng cạnh không ngừng lải nhải: “ Quân sư đại nhân, theo mật báo, khi mặt trời lên chính giữa cũng là lúc quân Trường quốc đi qua Trung Hà. Chúng ta lợi dụng cỏ cao che chắn,
chia mười đạo tấn công, bao vây quân giặc.”
Nam nhân đứng cạnh ta dường như không hề để tâm, chỉ ừ một tiếng, chẳng đâu ra đâu.
Kẻ mù cũng thấy được vị Hàn tướng quân này chẳng coi quân sư là cái cóc khô gì, tự mình quyết định tất cả mới báo lại.
Hàn thượng tướng đang định rời đi, Tô quân sư đột nhiên lên tiếng: “ Về chuyện hôm qua, đã điều tra ra thư chưa?”
Ông ta không để tâm lắm đến vấn đề này, chỉ trả lời qua loa: “ Vẫn
đang tiến hành. Quân sư yên tâm, hai tên binh sĩ đó không có trọng trách gì trong đại quân, dù là mật thám cũng không rõ tình hình.”
Tô quân sư quay đi, chỉ để lại một câu : “ Trong dùng binh kị nhất là để lộ tin tức.”
Đến chiều muộn, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Tô quân sư đột nhiên muốn đi
theo ra chiến trận, Hàn tướng quân có vẻ khó xử: “ Đại nhân, ngài vẫn nên ở
lại cùng cô nương, thuộc hạ sẽ sắp xếp người ở lại bảo vệ.”
Vị quân sư ngày thường ít nói hôm nay bỗng nổi giận: “ To gan. Hàn
tướng quân, đừng quên ta là quân sư do khả hãn cử đến, há lại để một kẻ
dưới quyền sắp xếp? Còn về nàng ta..” Tô quân sư nhìn lướt qua ta đang
ngồi bên cạnh, tuyên bố: “ Đem cả nàng ta theo.”