Đứng trước
cổng thái miếu, nhìn bóng lưng quen thuộc trang nghiêm quỳ trong miếu, làn khói
bàng bạc bay quanh như màu tóc đã điểm bạc của bà làm ta đột nhiên cảm thấy
chua xót vô cùng, bước chân dừng lại không thể nhúc nhích, sống mũi dần có cảm
giác cay cay tới khó chịu.
Thì ra đã
lâu như vậy rồi! Ngày tháng ta quấn quýt ngồi bên bà hồi nhỏ, háo hức đợi bà
may cho áo mới, lại ngưỡng mộ nhìn mái tóc đen óng của bà. Còn mới nguyên trong
lòng như thế, thì ra đã từ rất lâu.
Khó nhọc
hít vào một cái, tiếng gọi nhỏ nặng nề bật ra: “ Nương!”
Khi bà chậm
rãi quay đầu lại đầy ngạc nhiên, ta nhìn thấy vệt đỏ hoe nhanh chóng hiện lên
trong mắt bà. Tầm mắt chính mình cũng trở nên mơ hồ, ta không thể đợi thêm mà
lao vào vòng tay bà, ôm thật chặt, mùi lan thoang thoảng làm ta cảm thấy bình
yên lạ kì. Dường như ta vẫn là một Lã Tâm Như nhỏ tuổi bướng bỉnh theo cha tập
võ trở về làm nũng với mẫu thân…
Mẫu thân
cũng chưa kịp thốt lên lời nào, chỉ vòng tay ôm ta, bàn tay bà vỗ nhẹ lên tóc
ta, tựa như cưng chiều nữ nhi nhõng nhẽo không nghe lời.
Ta thả bộ
cùng bà trong trạch viện của thái miếu, vẫn ôm riết cánh tay nương, khiến bà bật
cười trách yêu:” Cái nha đầu này cũng đã trở thành nương nương rồi, còn làm
nũng không sợ người khác chê cười?”
Ở bên cạnh
bà mãi là cảm giác vui vẻ lạ thường, ta càng ôm chặt lấy bà, nhẹ nhàng đáp lời:
“ Chỉ là vô cùng nhớ người, nương lại
không nhớ nữ nhi hay sao?”
Bà im lặng
một lát, cùng ta ngồi xuống ghế đá dưới gốc si lớn, ta khẽ nhắm mắt lại, gối đầu
lên đùi bà, thả lỏng cơ thể.
Bất chợt,
mẫu thân hỏi ta, giọng nói tràn ngập lo lắng: “ Tâm Như, ngươi không phải là chịu
nhiều uất ức trong cung đấy chứ? Nói cho nương nghe…” Bà vô cùng chăm chú nhìn
ta.
Ta đương
nhiên cười tươi trả lời bà : “ Nương sao lại nghĩ như vậy? Dù sao nữ nhi cũng
là Thần phi, lại có đại tỷ làm Hiền phi, sao có thể chịu uất ức được? Không phải
là hiện giờ vẫn đang lành lặn ở đây hay sao?” Không hiểu sao trong mắt ta đã
đong đầy nước, cố gắng nhắm hờ mắt, không để mi mắt ép những giọt nước mắt này
chảy ra..
Ta từng tưởng
rằng chính mình có thể tự bước tiếp trên con đường ta đã chọn, không cần một ai
khác. Nhưng chợt nhận ra, dù có cố gắng bao nhiêu, ta vẫn tham luyến cảm giác
này, ở bên một người thật sự quan tâm tới ta, những nỗi buồn trong tên đột
nhiên dâng lên, nghẹn ứ trong lòng.
Tạm biệt mẫu
thân, trời đã tối, ta trở về phía cổng nam kinh thành.
Gần tới
nơi, liền nhìn thấy một bóng đen đi qua lại không ngừng, khuôn mặt có vẻ căng
thẳng suy xét. Ta bật cười tiến đến gần,lên tiếng : “ Quân tử nhất ngôn. Là
trang hảo hán điều quan trọng là quyết đoán.”
Nghe thấy
tiếng nói của ta, thiếu niên giật mình quay lại. Khuôn mặt kiên nghị nhờ ánh
sáng đèn lồng cùng ánh trăng dát lên một tầng hào khí, mang theo vẻ lẫm liệt
khó tả.
Chỉ thấy hắn
nhanh chóng quỳ xuống trước mặt ta, cung kính nói bằng giọng điệu vô cùng
nghiêm túc: “ Xin cô nương nhận ta làm
đệ tử.”
Ta hơi ngạc
nhiên nhìn hắn, ta không có ý nhận hắn là đệ tử, dường như hắn đã nghĩ ta sẽ
thu phục hắn thì phải. Nhưng mà dường như cũng vẫn là muốn thu phục hắn, nhưng
không phải là đồ đệ cho ta.
Có chút quẫn
bách nhìn thiếu niên vẫn đang quỳ kia, ta giữ giọng nói bình tĩnh nói với hắn:
“ Ta sẽ không nhận ngươi làm đệ tử. Với tài năng của ngươi, tin tưởng chỉ cần tập
luyện, tin chắc sẽ còn vượt qua cả ta, xem ra không đủ sức thu nhận
ngươi.”
Hắn ngẩng
mặt lên nhìn vào mắt ta với vẻ ngạc nhiên vô cùng, ta đi về hướng Lã phủ, bước
đi.
Nghe thấy
bước chân phía sau, ta chậm rãi đi , trong lòng suy xét một hồi.
Thật ra,
ta cũng chưa rõ lai lịch của thiếu niên này. Điều nghi ngại trong lòng ta chính
là sợ hắn chính là dàn dựng một vở kịch tiếp cận ta, bí mật về nhóm sát thủ của
Thiên Vũ, không thể dễ dàng để người khác biết.
Đó là lí do ta không đưa hắn tới Huyền Thiên sơn trang mà là Lã phủ, phải
thử thách một thời gian đã.
Cổng Lã phủ
vẫn cũ kĩ quen thuộc, ta bảo hắn đứng đợi ở cổng, rồi nhờ Bạch thúc đưa vào gặp
phụ thân.
Bạch thúc
vốn là người làm lâu lăm ở Lã gia, ông chính là trung tín của phụ thân. Vì thế
khi nhìn thấy ta đột nhiên trở về, cũng chỉ ngạc nhiên đôi chút nhưng cũng không thắc mắc gì.
Phụ thân
ta đang ở trong thư phòng. Nhìn ánh đèn sáng trong thư phòng đều đặn, bóng ông
in lên cửa sổ khiến ta thấy ấm áp vô cùng. Khẽ đẩy cửa bước vào, dường như đang
quá chú ý xử lí công việc, ông cũng không nhận ra.
Vòng ra
phía bên cạnh chiếc bàn gỗ quý của ông, ta đứng cạnh mài mực, cũng không nói
gì.
Phụ thân vẫn
chăm chú viết, sau khi viết xong những nét cuối , mới ngẩng đầu nhìn lên, hỏi
ta: “ Sao lại quay về ?”
Ta quay ra phía sau bóp vai cho ông, thầm
thì: “ Nữ nhi về thăm phụ thân.”
Ta nhìn thấy
khóe miệng nhăn nheo của ông khẽ nhếch lên, liền vui vẻ nói thẳng: “ Hôm nay đi dạo ở chợ, liền tình cờ gặp một
thiếu niên rất có triển vọng. Phụ thân, con là muốn thử dùng hắn.”
Thấy được
sợ nghi ngờ trong ánh mắt ông, ta liền khuyên nhủ: “ Phụ thân, hãy thử cho hắn
làm hộ vệ của Lã phủ. “
Ông đành
chịu ta, gật đầu, phân phó với Lão Bạch đi cho cậu ta vào.
Xong xuôi,
ta cũng từ biệt ông, trở về hoàng cung.
Cũng không
thể vắng mặt quá lâu, nếu để Thiên Vũ phát hiện thì cũng không hay
chút nào. Ngồi
không cả buổi, ta lại cảm thấy nhàn rỗi quá mức, lại càng tò mò hơn về điện cũ
kĩ ở góc lãnh cung kia. Khuôn mặt nữ tử đó đã để lại trong ta ấn tượng quá sâu
đậm, không thể nào xóa mờ.
Chân đã rời
đi đến cửa, ta thực sự rất muốn quay lại đó.
Đúng lúc
này, giọng một nữ nhân khiến ta giật mình, dừng bước quay lại: “ Ngươi lại định
đi đâu?”
Giọng điệu
tỏ rõ thái độ khó chịu, nữ tử ta không thể ngờ tới, thân hình uyển chuyển, sát
khí đằng đằng nhìn ta.
Ta liền
tươi cười cùng Vương Chi Ảnh mới tới làm hòa: “ Thục phi nương sao đột nhiên lại
tới nơi chật chội này của ta?”
Vương Chi Ảnh
cũng chẳng buồn đáp lời, tự nhiên đẩy cửa bước vào, tự mình rót một chén trà, từ
tử uống cạn. Ta cũng hiếu kì cùng nàng quay trở vào, ngồi đối diện chăm chú
nhìn nàng.
Sau khi đã
“ thưởng trà” một cách vô cùng quái dị, Vương Chi Ảnh hắng giọng một cái, nhìn
ta còn đang ngạc nhiên mà nói: “ Chủ tử giao ta tới giao nhiệm vụ mới cho ngươi.
Ai ngờ…”
Nói đến
đây, nàng có vẻ vô cùng bất đắc dĩ nhìn ta, khuôn mặt băng lãnh nghiêm túc ngày
thường nhăn tít lại, như một đứa trẻ. Ta không nhịn được khẽ mỉm cười.
Xem ra,
dù có lãnh đạm, nghiêm túc đến đâu, trong mỗi người đều giữ lại một chút tính
khí trẻ con. Để rồi vô tình biểu lộ ra mà không hay biết. Nghĩ tới vấn đề này,
người đáng băn khoăn đương nhiên với ta là Thiên Vũ. Một vị vua mang nhiều gánh
nặng cùng tranh đấu trong cung từ nhỏ, có lúc nào tâm tình của hắn dễ dàng bộc
lộ hay không?
Vương Chi Ảnh
nhận ra sự lơ đãng của ta, thanh kiếm trên tay “ rầm “ một cái đập xuống bàn
khiến những chén trà rung lên, nói với ta: “ Sáng sớm tới điện Ngọc Lãm lại thấy
ngươi lén lút xuất cung, báo hại ta mất cả ngày trời đi theo, ngươi đương nhiên
lại đi chơi!”
Lúc này,
ta mới chú ý đến trang phục của nàng, không phải y phục của phi tử. Thì ra nàng
đã bám theo ta từ sáng. Nhớ lại những trò trẻ con tham gia ở chợ đều bị nàng ta
nhìn được, ta liền quẫn bách!
Những lần
như thế, có lẽ chỉ có đánh lạc hướng chuyển đề tài là tốt nhất. Ta mở lời với
nàng: “ Vậy rốt cuộc là có nhiệm vụ gì vậy?”
Dường như
nhớ ra việc chính, nàng trở nên nghiêm túc, đánh giá ta trên dưới vài lượt mới
trả lời: “ Chỉ là theo một đoàn sứ giả tới Lương quốc tham gia thọ yến của Khả
hãn Lương quốc. Ngươi sẽ cải trang thành hộ vệ của vương gia. Đảm bảo không có
gì sai sót.”
Lương quốc!
Hai từ đó vang lên trong đầu. Đó là nơi của Triệu Yến Thư. Ta thực sự mong lần
này đi có thể gặp được nàng.
Tiễn Vương
Chi Ảnh trở về, ta liền vào trạng thái hào hứng vô cùng. Đây chính là những gì
ta mong đợi, phiêu du chân trời góc bể không biết chán. Quả thực bị gò bó trong
hoàng cung cũng làm ta cảm thấy chán ghét vô cùng.
Hương Trầm
đêm hôm đó cũng đột nhiên trở về, nàng sẽ cùng ta tới Lương quốc.
Trằn trọc
trên giường, ta không hiểu sao lại không thể chợp mắt, trong lòng hồi hộp lạ
kì. Dường như có thứ gì đang đợi ta đối mặt phía trước, mù mịt nhưng cảm giác lại
gần trong gang tấc…
Sáng hôm
sau, ta cùng Hương Trầm đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, lại có thái giám mang mặt
nạ da do Thiên Vũ sai đến, cải trang xong, cả hai cùng tới nơi xuất hành.
Lần đi sứ
này, đích thân vương gia của Vân quốc đi sứ, hẳn là để thể hiện sự tôn trọng,
hòa hữu đối với khả hãn Lương quốc.
Ta nhìn
đoàn lễ vật dài dằng dặc,lại cảm thấy thật xa hoa tốn kém. Chỉ là thọ yến thôi,
lễ vật cũng nhiều như vậy, công sức của bao nhiêu người vất vả.
Khả hãn
Lương quốc tuy chỉ đứng đầu tộc man di, nhưng xét về binh lực cũng khá mạnh,
đây cũng là mối cần đề phòng. Lần này Thiên Bình đi, hẳn là cũng để thăm dò đi.
Khi ta
nhìn thấy Thiên Bình vận triều phục màu xanh đậm vững vàng đứng trước
hoàng
thành, thầm thở phào nhẹ nhõm. Như vậy là huynh ấy đã hồi phục sau lần ở Trường
quốc giao đấu cùng Lưu Hạ Kì ngày ấy.
Nhìn thấy
ta bước tới, tuy không nói gì, nhưng ta nhận ra ánh mắt nhu hoa của huynh ấy
đang nhìn ta, ta có thể an tâm rồi.
Hạ Thiên
Vũ đích thân ra cổng thành tiễn Thiên Bình. Tuy không được ngẩng đầu lên, ta vẫn
có thể cảm nhận được mùi long đàn hương quen thuộc từ hắn, giọng nói trầm thấp
đầy uy lực, có thể khiến người ta sẵn sàng phục tùng hắn.
Đến giờ khởi
hành, hoàng thượng cũng phải quay trở về. Khoảnh khắc hắn đi lướt qua ta, một
tiếng nói rất nhỏ nhưng đầy từ tính lọt vào tai ta: “ Vạn sự cẩn trọng. Bình an
trở về.”
Ta chút nữa
không nén được ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng ngay sau đó, khóe môi liền cong lên, tựa
như một dòng nước ấm vừa chảy xuôi vào lòng. Ta bỗng thấy không còn bồn chồn lo
lắng nữa, chín chữ ấy của Thiên Vũ, như có ma lực xoa dịu ta. Dứt khoát xoay
người bước đi, con đường phía trước cũng không có gì đáng lo ngại.