Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Chương 297: Chương 297: Chủ soái Mạnh quân là đồ háo sắc




Bên trong nam nữ tùy ý cười vui dội thẳng vào tai, mùi rượu phách lối bay theo gió đêm ra ngoài tiểu viện, có binh tướng canh giữ ở cửa bất mãn lầm bầm câu:

“Con mẹ nó, cũng không biết là tới đánh giặc hay là hưởng lạc đấy!”

Nữ tử ngồi ở trên tường viện nhẹ nhàng giương khóe môi, là cười tướng sĩ này vừa nói người bên cạnh không đúng, vừa thỉnh thoảng lại nhìn bên trong cánh cửa kia.

Bên cạnh có người cười hắn:

“Nhìn ngươi gấp kìa! Không phải là một ca kỹ sao! Ca xướng khá hơn nữa, khiêu vũ tươi đẹp nữa, đó cũng là ca kỹ! Cũng là một cánh tay ngọc ngàn người gối, đôi môi vạn người nếm! Lão tử thà đi ngủ với nhị tẩu sát vách, cũng không muốn dính kỹ nữ!”

Người nọ nhấc chân nhẹ đạp đối phương một cước, bất mãn nói:

“Chớ trợn mắt nói mạnh miệng! Hiện tại ngươi giả bộ thanh cao, ta cũng không tin nếu nữ nhân bên trong kia bổ nhào trên người ngươi như vậy, ngươi còn có thể cầm giữ!”

Lời này hiển nhiên nói đến chỗ yếu của đối phương, tướng sĩ trước mặt còn xem thường nghe xong lời này, cũng nghĩ tới tư vị bị ca kỹ này bổ nhào trên người, cũng không tự giác nở nụ cười. Theo sát phía sau nhìn vào bên trong, hai người chen lấn nhìn vào trong.

Ánh mắt Như Ý cũng từ hai người họ dời đến viện ngay trước nhà chính, nàng nghe được tiếng trống nhạc từ bên kia truyền đến.

Rốt cuộc thời kỳ chiến tranh có điều kiêng kỵ, tuy nói ánh nến bên trong sáng rực tiếng trống nhạc tấu vang, thỉnh thoảng còn có thể thấy có kỹ nữ vui mừng mà lắc vòng eo thướt tha, nhưng cửa chính cũng đóng chặt.

Thật ra thì tiếng trống nhạc cũng coi là rất nhỏ, mặc dù vào trong lỗ tai nàng tựa như một truyền mấy dặm. Nhưng nếu là người bình thường, chỉ sợ cách trạch viện này mười bước, sẽ thấy không nghe được cái gì.

Còn nhớ rõ ban ngày Cung Khuê nói với nàng này tình huống Thanh Đồ thành thì từng nói qua chủ soái Mạnh quân mang binh lần này tên gọi Tiền Phổ, là một nhân tài kiêu dũng thiện chiến túc trí đa mưu.

Nhưng có một khuyết điểm, rấy háo sắc! Hết sức háo sắc!

Nghe nói người này là lão tướng Mạnh quốc, tuổi đã hơn bốn mươi. Thân thể vô cùng cường tráng, lại luyện võ, cho nên thoạt nhìn cũng như ba mươi tuổi đầu. Mười sáu năm trước tấn công Khương quốc vì đại nghiệp Mạnh quốc lập công lao hiển hách.

Người Cung gia lợi dụng điểm này, kích động thù hận của di thần Khương quốc, tựa như người người phải trừ diệt Tiền Phổ kia.

Như Ý tính toán điểm này, mượn Tiền Phổ háo sắc chán ghét kia, lúc này mới một mình đi Thanh Đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.