Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Chương 248: Chương 248: Chúng ta tới nói chuyện một chút, sư phụ sư tỷ muốn làm gì!




Phần tùy tâm tùy ý kia, hoàn toàn không như biểu hiện của một cô nương nên có.

Thậm chí trong nhà người bình thường, nữ tử như vậy sẽ bị người ghét bỏ nói xấu.

Nhưng ở Phổ Phổ đảo thì khác, nghe nói là Ngọc Hoa công tử đệ nhất thiên hạ, quả thực là cưng chiều nàng lên trời.

Muốn cái gì có cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Mặc dù hắn là sư nàng là đồ, nhưng cũng không thấy Ngọc Hoa lấy thân phận sư phụ áp chế đồ nhi.

Hai người hơi một chút là ầm ĩ trời đất mù mịt, mặc dù bị Thiện Tâm cùng Tiêu Thước nói thành “Lại bắt đầu tranh cãi đến chết người” , nhưng theo ý nàng, âm thanh này lại tuyệt vời nhất trong cuộc sống.

“Các ngươi yên tâm!” Nàng cười đáp lại hai đứa bé, “Ta sẽ không len lén chạy qua!” Vừa nói vừa động thủ lật gà nướng trên cái giá.

“Chà chà!” Tiêu Thước chép miệng hai cái, nhìn Lâm Mộng Hinh tinh chuẩn (tỉ mỉ và chuẩn xác) tìm được cái giá nói: “Nói ngươi không nhìn thấy, ai tin nhé! Ta thật hoài nghi thuốc ta ngày ngày nghiên chế ra, có phải uổng công vô ích hay không.”

Nữ tử cười cười, cũng không làm đáp lại.

Thiện Tâm nhìn ba người nhất trí đạt thành ý kiến, cũng biểu thị thái độ phải đàng hoàng tử tế ngồi ở chỗ này ăn đồ nướng, lúc này mới vỗ tay một cái, cất cao giọng nói:

“Tốt! Nếu tất cả mọi người quyết định không đi rình coi, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu thảo luận một chút sao sư tỷ đuổi chúng ta ra, lại nhốt mình cùng sư phụ ở trong phòng với nhau, rốt cuộc là muốn làm gì!”

. . . . . .

Phòng trúc ở hải đảo

Nam tử một thân huyền bào ngồi ngay ngắn ở trước bàn cơm, nhìn nữ nhân chiếm đoạt phòng hắn thỉnh thoảng lại ra ra vào vào, bưng từng món ngon nóng hổi lên bàn, trong lúc nhất thời không hiểu sự việc là thế nào.

“ Đồ nhi ngoan, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Lời hỏi ra miệng thì vừa lúc một món ăn cuối cùng bị Như Ý khẽ đặt ở trên bàn.

Nữ tử rửa tay một cái, mang cái ghế ngồi xuống gần sát hắn.

Khoảng cách giữa hai người nhiều nhất là khe hở bằng cái nắm tay, vô cùng thân mật.

Chương 255: Đồ nhi ngoan! Rốt cuộc ngươi hiểu chuyện!

Ngọc Hoa trở mặt ném một cái nhìn rất xem thường sang người bên cạnh, sau đó nhích cái ghế của mình sang bên, cách xa nàng một chút.

Như Ý nhìn một cái, lập tức lại dịch cái ghế chính mình đi theo, sau đó khiêu khích nhìn hắn, ý kia chính là: ngươi chuyển ta liền chuyển! Thử cử động một chút!

Quả nhiên Ngọc Hoa không có cử động nữa, nhưng cảm xúc chuyển một cái, lập tức bày ra bộ dạng cười tà, cánh tay trái mở rộng, kéo nữ tử bên cạnh vào lòng, vẫn không quên dùng một cái tay khác vỗ nhẹ mấy cái ở trên đầu nàng, sau đó nói ——

“Đồ nhi ngoan! Rốt cuộc ngươi hiểu chuyện!”

Rất bất ngờ, lần này Như Ý không có tránh, cũng không còn mắng hắn không đứng đắn, ngược lại còn làm ổ trong ngực hắn, tìm vị trí thoải mái cho mình.

Ngọc Hoa có chút sợ hãi, nắm cánh tay của nàng theo bản năng muốn buông ra!

Trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này có biểu hiện này hoặc chính là làm chuyện sai lầm sợ bị đánh, hoặc là có đại sự yêu cầu hắn.

Mà Như Ý phản ứng cũng mau, không đợi cánh tay Ngọc Hoa buông ra, thoáng chút bị nàng kéo trở về.

“Đừng động!” Nàng nói nhỏ, lấy tay vòng lên hông của Ngọc Hoa, cảm giác rõ ràng người bị ôm hơi run lên một cái.”Ôm một lát, một lát.”

Lời nói mang theo van xin, hoàn toàn không giống như Khanh Như Ý ngày thường nhàn nhã cười cợt nổi giận mắng ha.

Bị bộ dạng này của nàng cảm nhiễm, sau đó Ngọc Hoa cũng mềm giọng xuống, không hề trêu chọc nàng nữa, cánh tay không cần Như Ý kéo, tự động tự giác ôm chặt lại.

“Làm sao rồi?” Hắn cúi đầu hỏi: “Đồ nhi ngoan của ta chịu khi dễ sao? nói với vi sư một chút, vi sư giúp ngươi đánh người nọ đi!” Trong lời nói hết sức sủng ái.

“Không có.” Như Ý nhẹ giọng đáp, sau đó từ trong lòng hắn vùng ra, dọn xong bát đũa, giống như tia cảm xúc thương cảm mới vừa rồi kia lập tức tan thành mây khói.”Ăn cơm ăn cơm! Ha ha! Sư phụ ngươi nếm thử tài nấu nướng của ta một chút, những thức ăn này đều là ta tự mình làm!” .

Chương 256: Sư phụ, ta muốn gả cho ngươi !

Vừa nói xong vừa gắp cho Ngọc Hoa một đũa thức ăn thả vào trong chén hắn, lại nói:

“Ngày mai ta sẽ phải đi, bàn món ăn này khao sư phụ!”

Nam tử huyền y bất đắc dĩ nhìn đồ đệ bệnh thần kinh này, luôn có một loại vọng động muốn bóp chết sự ca nàng.

Đáng chết a! Thua thiệt hắn mới vừa rồi còn chân thành thật tình hỏi nàng bị ai khi dễ không, ai nghĩ được mặt nha đầu này biến đổi, lập tức trong nháy mắt đó xóa bỏ bộ dạng chim nhỏ nép vào người.

“Học nghệ phải trả tiền!” Hắn cắn răng nói: “Một bàn món ăn muốn đuổi vi sư, đồ đệ như vậy không cần cũng được!”

“Lại thêm một ly rượu?” Như Ý không cãi vả cùng hắn, trực tiếp rót hai ly rượu ngon đến gần Ngọc Hoa: “Cầm.”

Đối phương nghe lời nhận lấy, nhưng lại nghe nữ tử nói:

“Rượu, có rất nhiều kiểu uống. Hai chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên uống rượu, đã từng say, cũng từng đánh nhau. Nhưng hôm nay, ta muốn đổi phương thức mới mẻ, từ trước đến nay cũng chưa từng thử qua.”

Nói xong, mắt đẹp nhẹ nâng lên, giống như sóng nước mềm mại nhìn thẳng vào mắt Ngọc Hoa .

Hắn không khỏi than nhẹ, Khanh Như Ý như vậy, vài năm nay chưa bao giờ thấy .

“Nói đi!” Tự nhận lấy ly rượu bất đắc dĩ lắc đầu, Ngọc Hoa cảm giác sợ là tối nay nha đầu này có dự mưu gì, tại sao trong lòng hắn luôn tồn tại cảm giác không tốt lắm đây?”Rốt cuộc muốn uống thế nào? Giở trò gì?”

Nữ tử kiều mỵ cười một tiếng, sau đó tự mình bưng ly rượu kéo lấy cánh tay của Ngọc Hoa, lấy tư thế giao bôi nâng ly đến bên môi.

Môi mềm khẽ để bên mép ly, tiếp theo uống một hơi cạn sạch.

Ngọc Hoa nhìn nàng một cái, thấy khích lệ trong ánh mắt đối phương cũng đưa ly rượu trong tay mình vào trong miệng.

Mới vừa uống xong, chỉ nghe thấy nữ tử trước mặt nhẹ giọng nói:

“Sư phụ, ta muốn gả cho ngươi ! Lần này đi ra ngoài, chẳng những muốn hiểu rõ chuyện kia, ta còn phải mang giá y cho mình trở lại. Ngươi nhất định phải chờ ta, nghe chưa?” .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.