Chờ người trong lòng phục hồi tinh thần thì lưng đã dán tới nệm gấm.
Như Ý giật mình một cái, theo bản năng đưa tay đẩy người đang che trên người mình.
Đẩy mấy lần, không có kết quả. Ngược lại đối phương dính chặt chẽ hơn chút, cặp môi kia cũng cọ tới bên tai, hơi thở ấm áp:
“Cung đã lên dây không giải quyết không thể thả, người này cũng quá giày vò rồi !”
“Người nào. . . . . . Ai nói đã lên dây nhất định phải bắn.” Nàng nói nhỏ, “Ngươi có thể nhẹ nhàng thả về chỗ cũ.”
“Hả?” Ngọc Hoa cười một tiếng, một cái tay không đàng hoàng liền lục lọi trên người nàng, trong miệng còn không ngừng nói: “Thả về? Thả chỗ nào được chứ? Đồ nhi ngoan, ngươi chỉ vi sư đi!”
“Ô ——” Như Ý nức nở nghẹn ngào, cố gắng bảo vệ mình, “Chính là thả vào nơi nên thả. . . . . . Ngươi không cần lộn xộn. . . . . . Ai yêu ta sợ nhột, ngươi không cần lộn xộn á! Sư phụ! Ngươi là sư phụ tốt! Ai ai ai ngươi làm gì đấy ——”
. . . . . .
Thời gian: sáng sớm hôm sau
Địa điểm: bên ngoài phòng trúc
Nhân vật: Tiêu Thước, Thiện Tâm, Lâm Mộng Hinh
Đối thoại như sau ——
Tiêu Thước: “ tại sao tỷ ta vẫn chưa ra?”
Thiện Tâm: “Không nhanh như vậy, sư phụ ta rất cường đại.”
Tiêu Thước: “Thế nhưng cũng giày vò một đêm rồi, bọn họ không mệt sao?”
Thiện Tâm: “Loại chuyện như vậy làm sao có thể sẽ mệt mỏi! Ngươi không biết, hai người bọn họ rất thích thú !”
Lâm Mộng Hinh: “. . . . . . Thiện Tâm, bình thường sư phụ ngươi dạy ngươi cái gì?”
Thiện Tâm: “Võ công! Còn có đạo lý làm người!”
Lâm Mộng Hinh: “. . . . . .”
Tiêu Thước: “Ta muốn vào xem một chút, ta không yên tâm.”
Thiện Tâm: “Ừ, vào xem một chút cũng được, cũng nên gọi bọn họ tới ăn điểm tâm rồi.”
Lâm Mộng Hinh: “Ách. . . . . . Các ngươi nhất định phải vào xem loại chuyện nam nữ này? Không phải là ta nói các ngươi, các ngươi nhỏ như vậy, làm sao lại. . . . . .”
Thiện Tâm và Tiêu Thước đồng thời nói: “Cái gì gọi là chuyện nam nữ?” .