Ngọc Hoa”Hì hì” cười một tiếng, bất đắc dĩ nói:
“Ta đợi ở trên đảo này, cho tới bây giờ cũng không đi chỗ khác, còn ai có thể lừa gạt ta?” Dừng một chút, lại nói: “Đúng rồi, lúc ngươi đi cũng mang nữ tử không nhìn thấy đi đi! Vi sư thật sự không có quen người lạ ở trên đảo.”
“Tốt!” Như Ý hung hăng gật đầu: “Sư phụ ngươi yên tâm, dù ngươi không nói ta cũng phải mang Lâm Mộng Hinh đi! Mấy ngày nay Tiêu Thước vẫn luôn thí nghiệm trên người nàng, bảo là muốn dựa theo sách thuốc này để chữa mắt của nàng. Mặc dù ta không ôm hy vọng quá lớn đối với y thuật của Thước Nhi, nhưng sách thuốc Tiêu gia cũng không phải là đồn thổi. Ngộ nhỡ bị hắn chữa lành thật, Lâm Mộng Hinh này vừa thấy bộ dáng ngươi thế này, lúc ấy liền nhào tới ăn ngươi! ! Ách, coi như ăn không vô, nhưng ôm một cái cũng không được!”
Người nào đó cảm thấy hết sức hài lòng đối với lời nói như vậy, vì vậy gật đầu liên tục, nói:
“Là như vậy là như vậy!”
. . . . . .
Một ngày kia, Như Ý mang Ngọc Hoa từ trong băng thất ra ngoài.
Hai người vừa lộ ra, Thiện Tâm cùng Tiêu Thước canh giữ ở phía ngoài cũng xông tới, từng người trợn to hai mắt nhìn hai người bọn họ.
Như Ý không để ý bọn họ, nắm cả hông của Ngọc Hoa phi thân lướt qua, nhẹ nhàng từ trên núi xuống sân viện.
Thiện Tâm dụi mắt, mãi cho đến lúc hai người đã bay xa, lúc này mới phản ứng được ——
“Tình huống thế nào? Tại sao sư tỷ ôm sư phụ?”
Tiêu Thước nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói:
“Cái này giống như ta tỷ đã từng nói cái gì. . . . . . chuyển qua thế công?”
Thiện Tâm sững sờ, hỏi ngược lại:
“Cái gì gọi là chuyển qua thế công?”
Tiêu Thước đáp:
“Ý tứ chính là người không lợi hại đột nhiên lợi hại, mà người lợi hại đột nhiên không lợi hại. Chắc cũng gần như vậy.”
“Ồ!” Tiểu nha đầu gật đầu, “Chắc là thật đúng như vậy. Ngươi xem sư phụ mặt đỏ rần, có thể hắn mệt chết đi.” .