Kẻ điên cứ là kẻ điên, nháo kịch vẫn là nháo kịch, hãm hại lại hãm hại.
Thế nhưng trên Thiên Ngọc Sơn, ở Đào Nhiên Cư, lại làm cho Như Ý dần cảm thấy mấy phần nhân tình.
Có đại tiểu thư kia luôn nhớ tới Cung Tiêm Hội, còn có Chấp Kiếm có tình
với người yêu đã chết, còn có Mị Nguyệt cố chấp y hệt đối với Chấp Kiếm.
Như Ý bắt đầu cảm thấy, thật ra thì tổ chức sát thủ cũng không phải lạnh lùng vô tình, máu tanh phải giấu mặt.
Đoạn thời gian đó cố chấp bây giờ nghĩ lại, có lẽ là cần phải trải qua quá
trình. Chịu đựng sau cơn mưa trời lại sáng, mặc dù không nhịn được cũng
không trở thành vực sâu vạn trượng, nhưng trong lòng vẫn kỳ cục, đó là
khẳng định.
. . . . . .
Ban đêm, một lam ảnh hối hả vụt qua đến trên núi đỉnh cao nhất Thiên Ngọc Sơn.
Bóng dáng kia như quỷ mị, tốc độ vụt qua nhanh như một đường thẳng, chỉ một trận gió, liền mơ hồ không thấy.
Rốt cuộc đứng lại thì đã đến trước một gian trúc phòng, khụy một gối, hướng về phía cửa phòng đóng chặt khẽ gọi một tiếng:
“Tôn chủ!” Là nam tử, âm thanh lại yếu ớt, vô cùng âm nhu.
Một hồi lâu, trong nhà cũng có âm thanh, là nói:
“Truy Hồn. Vào đi!”
Nghe thấy lời ấy, nam tử áo lam quỳ xuống đất nhanh chóng đứng dậy, giơ tay khẽ đẩy cửa phòng, bóng dáng lóe lên liền xông vào.
Mạnh còn chưa ngủ, đang vuốt vuốt tiểu cung tinh xảo trước bàn.
Toàn thân cây cung màu trắng ngà, đúng là dùng ngà voi để chế thành.
Vài chỗ uốn cong cũng bọc lông tơ, cũng là màu trắng, khiến cho một thanh lợi khí nổi bật tinh mỹ đáng yêu.
“Tra được?” Người đi vào, hắn cũng không nhìn, chỉ nhàn nhạt hỏi.
Bên trong câu hỏi mang theo khẳng định, chuyện đầu đuôi, thật ra thì, đã sớm đoán được tám phần.
“Hồi Tôn chủ! Tám năm trước Mạnh quốc tấn công Khương, một lưới bắt hết
hoàng tộc Khương Quốc. Chỉ có một sủng cơ của Khương Hoàng ôm đứa bé mới vừa sanh ra từ mật đạo chạy trốn. Tôn chủ, xác thực như ngài đoán, cuối cùng sủng cơ này chạy vào rừng rậm Mê Tung. Mạnh Quốc cũng đi theo xông vào, cuối cùng không người trở lại.” .