Hai đứa bé còn chưa đi xa chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu đột nhiên tối lại, ngẩng đầu lên lẫn nữa thì cũng đã không thấy được nửa điểm khác thường.
Tiêu Thước sờ mũi một cái nhìn về phía Thiện Tâm, Thiện Tâm giống như tiểu đại nhân nhấc chân đi vỗ vỗ đầu của hắn, lại học giọng Như Ý nói:
“Thước nhi ngoan, không sợ! Đó là sư phụ ta rãnh rỗi không có chuyện gì đang bay chơi !”
. . . . . .
“Nữ nhân đáng chết!” tốc độ Ngọc Hoa bay vút càng ngày càng nhanh, từ đỉnh núi xông thẳng vào băng thất dưới lòng đất thì cũng lập tức gầm nhẹ một tiếng.
Từ sơn khẩu mãi cho đến băng thất này, có một sợi dây thật dài sẽ treo ở đó, rất dễ nhận thấy, là phương tiện Như Ý xuống đó.
Đợi đứng lại nhìn, quả nhiên không sai, Như Ý đang ngồi xếp bằng trên xe trượt tuyết.
Trên người bọc một tầng thật y phục mỏng cùng màu vải với hắn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy, ở trong đó không một mảnh vải! !
Trong lúc nhất thời, hắn cũng có một ít chút do dự, không biết là nên mắng nàng, hay là nên tự mình tìm góc tường vụng trộm mà mừng.
Tức giận, nha đầu này nóng lòng cầu thành đến mức này, dưới tình huống hắn cũng không chủ động yêu cầu, liền chui đến trong phòng băng này.
Muốn trộm vui, cho tới bây giờ Khanh Như Ý đều chỉ mặc màu tím, đậm nhạt, các loại.
Bọn họ quen biết nhiều năm như vậy, trừ lúc ngủ quần áo vải bông màu trắng, hắn chưa từng thấy nàng mặc bất kỳ màu sắc nào.
Loại chấp nhất biến thái này đã từng làm hắn giận đến nổi điên, thậm chí sau giữa trưa gió biển nổi lên vọt vào phòng của nàng, phá hủy tất cả trang phục màu tím của nàng.
Nhưng nha đầu này quật cường phải mấy đêm không ngủ, lại dùng tay khâu những mảnh vụn kia lại thành y phục.
Sau đó lễ mừng năm mới trở về Tiêu gia, thì lại mang vài rương xiêm y màu tím.
Rốt cuộc, hiện tại, tuy chỉ là một tấm lụa mỏng, thế nhưng xác thật là màu đen hắn thường dùng, màu đen cho dù là nhuộm máu cũng không dễ dàng nhìn ra ! .