Mâu thuẫn!
Đây là lần đầu tiên Khanh Như Ý bởi vì hắn để người khác chết nên sinh ra mâu thuẫn như thế!
Nàng không tìm ra lý do xác thực để giải thích trạng thái trong lòng của
mình, bởi vì yêu tự do? Bởi vì cuộc sống tám năm, bầy sói để cho nàng
hiểu được người hữu tình?
Nói cho cùng. . . . . . Hình như cũng không phải thì sao!
Nàng ở phía trước, Mị Nguyệt ở phía sau, hai người bước nhanh ra đại điện.
Chỉ mong nử hài rời đi, nam tử mặc áo tím ngồi trên ghế cao khẽ gật đầu một cái.
Hắn không biết nữ hài này từ nay về sau sẽ chọn đi con đường gì, nhưng nếu có cơ hội, hắn nhất định phải nói cho nàng biết ——
Muốn sống, muốn sống được, chỉ không sợ chết là không đủ! Nàng phải đối mặt
còn có rất nhiều rất nhiều, có ít thứ nhất định phải từ trong lòng trừ
tận gốc, nói thí dụ như đồng tình, nói thí dụ như thương hại, lại nói
thí dụ như một chút quan niệm ăn sâu bén rễ.
“Tôn chủ!” Bên cạnh có người nhỏ giọng nói chuyện, cũng là hỏi Như Ý ——”Nữ hài kia phải . . . . .”
Mạnh không cần quay đầu lại, liền biết đó là Truy Hồn áo lam một trong bốn vị trưởng lão!
bốn vị trưởng lão giống hắn, đều gần như ở cố chấp đặc biệt thích đối với một màu sắc y phục.
Hắn thích tím, Mị Nguyệt yêu hồng, Ngự Phong luôn luôn áo trắng bồng bềnh, Chấp Kiếm mặc quần áo màu xanh, Truy Hồn thì màu lam.
Gần như thành ký hiệu tượng trưng mấy người bọn hắn!
Đối với câu Truy Hồn hỏi, lần này, Mạnh không chỉ đưa tay xua xua mà không đáp.
Ngược lại, đến lúc đó cặp mắt hắn híp lại, bản thân trầm tư một hồi lâu, rồi sau đó mở miệng, cũng nói:
“Tra chuyện đứa bé của Khương Quốc tám năm trước một chút. Không phải có một bé gái vừa mới sinh hạ không thấy sao! Nghe nói người truy sát vào
rừng rậm Mê Tung!”
Nói thế, Truy Hồn lập tức biến sắc, đáp:
“Thuộc hạ hiểu! Sau khi tuyển chon Thất tuyệt, thuộc hạ tự mình đi làm!”