Nhưng rất rõ ràng, hiện tại Như Ý không nghe thấy! Hoặc là người rời đi quá xa, nghe, nhưng không kịp trở lại.
Nhưng thân thể nàng không khỏe, một người có thể đi bao xa?
Bờ cát bên kia, hai người bọn họ mới vừa trở lại!
Đột nhiên trong lòng Tiêu Thước trầm xuống, tiếp theo nghiến răng soàn soạt——
“Đáng chết, nàng không phải len lén ta chạy trốn chứ?”
Thật ra thì ý tưởng của Thiện Tâm không khác lắm với hắn, mắt nhìn thấy kể từ khi Như Ý trở về đảo liền bị sư phụ mình lăn qua lăn lại người không giống người quỷ không giống quỷ.
Nàng vẫn cảm thấy lấy tính khí của sư tỷ nàng, sớm muộn cũng có một ngày sẽ chịu không nổi bắt đầu lẻn trốn.
Nàng cũng biết một khi sư tỷ chạy, sư phụ nàng rất có thể sẽ cho chìm phổ Phổ Đảo này.
Vì vậy, trái tim nhỏ của nàng, cứ đập mạnh như vậy, giống như là mũi tên đã lên cung, không chừng lúc nào thì đối phương vừa buông tay, bắn nàng chết.
Rốt cuộc. . . . . . Ngày này tới sao?
“Tiêu Thước! vấn đề trước tiên ngươi nên lo lắng không phải là nàng vứt bỏ ngươi, chúng ta vẫn nên tự mình suy nghĩ để giữ mạng sống đi!”
Tiêu Thước cầm tay Thiện Tâm, mặt thành khẩn:
“Thiện tâm ngươi phải tin tưởng ta, ta tuyệt đối không phải bởi vì chuyện bị vứt bỏ mà phát giận. Ta. . . . . . Ta. . . . . . Thật sự ta cũng sợ Ngọc Hoa công tử bị kích thích a! A a! ! Ông trời! Sư phụ ngươi tuyệt đối là nam nhân cực kỳ đáng sợ trên thế giới này! Ô ——”
Vì vậy, hai đứa bé bịt lấy lỗ tai ngồi ở cửa phòng Như Ý hơn hai canh giờ.
Cho đến lúc Ngọc Hoa kêu một tiếng kia “Nữ nhân đáng chết” đã đổi thành” nữ nhân ngủ không tỉnh “, vẫn không thể có dũng khí đi nói cho hắn biết không thấy Như Ý.
Đến cuối cùng, Thiện Tâm không chịu nổi, đứng dậy trở về nhà, một tay cầm cái bình hoa lên ném vụn trên đất.
Sau đó lượm hai khối mảnh vụn, một cho mình một cho Tiêu Thước, lại đưa cổ tay ra, tuyệt vọng nói:
“Nếu không hai ta cắt cổ tay tự sát đi!”