Nếu không phải dưới đất còn có máu Cung Khuê, cho dù ai cũng không cách nào tin tưởng đã xảy ra chuyện mới vừa rồi.
Sau lại có người đồn, Khanh Như Ý biết yêu thuật, có thể chỉ huy nhánh cây.
Cũng có người nói, nàng là yêu tinh, bằng không làm sao dáng dấp sẽ đẹp như thế.
Cung Khuê vừa được thả, lập tức do tướng sĩ mang rời đi.
Ngọc Hoa cũng dắt Tiêu Thước từ trên tường xuống, sau đó cười hì hì đi theo Như Ý trở lại trong viện, sẽ đóng kỹ cửa chính, lúc này mới mở miệng nói:
“Đồ nhi ngoan, không ngờ vi sư dùng chút cành khô cũng có thể bày trận!”
Như Ý chạy nhanh. . . . . .
“Đồ nhi ngoan, không ngờ vi sư dùng chút cành khô cũng có thể bày trận đi!”
Như Ý gặp trở ngại. . . . . .
“Đồ nhi ngoan, không ngờ vi sư dùng chút. . . . . .”
“A ——” nữ tử kêu to một tiếng: “Sư phụ! Ta van ngươi tha cho ta đi! Ngươi đừng giằng co có được hay không! Ở trên đảo giày vò còn chưa đủ, ngươi theo ta tới đây làm gì à?”
“Ai?” Ngọc Hoa không hiểu, “Đồ nhi ngoan, không phải ngươi bảo vi sư mau mau dưỡng tốt thân thể, sau đó tới giúp ngươi báo thù sao? Trước khi đi không phải ngươi nói ngươi xa ta không được sao? Sao bây giờ nói lời như vậy? Rất kỳ quái!”
Như Ý im lặng, ngẫm lại xem. . . . . . Ách, dường như thật sự chính nàng nói . . . . . .
“Đồ nhi ngoan!” Ngọc Hoa lại tiến lên trước, khuôn mặt dễ nhìn gần như áp vào trên mặt của nàng, vừa nói, có hơi thở ấm áp mang theo lê hương xông vào mũi, lại cho người cảm thấy hết sức hưởng thụ.”Thật ra là vi sư lo lắng! Tức phụ của mình cũng không thể chạy! Ta trái nghĩ phải nghĩ, người này ra ngoài sẽ gặp tình lang, ta không đi theo không thể được! Ngộ nhỡ nối lại tình xưa, vậy ta có được không bù nổi mất!”
Như Ý trợn tròn mắt——
“Ta sẽ gặp tình lang hồi nào?”
Ngọc Hoa đáp:
“Hàng đêm mơ thấy Mạnh đi vào giấc mộng, tỉnh lại trằn trọc. . . . . . Ai! Đồ nhi ngoan ngươi đang làm cái gì vậy!”
Còn chưa nói hết hai câu thơ tự biên xong, chỉ thấy Như Ý giơ tay thành chưởng chém thẳng vào mặt hắn!
“Cái gì mộng hay mơ! Là sư trưởng ngươi đùa giỡn đồ đệ!” Nữ tử vừa đánh vừa kêu: “Đừng tưởng rằng ngươi là sư phụ ta ta không dám đánh ngươi! Ngươi có quy củ sư môn, ta cũng có quy củ của nhà! Ta đây gọi gia pháp! Gia pháp!”
“Ai ai ai!” Ngọc Hoa liên tiếp tránh né, bước chân dời một cái, mà Như Ý ngay cả áo của hắn cũng không đụng. Nhưng hắn làm bộ như mất hết sức nhếch nhác, chọc cho Như Ý truy đánh liên tiếp.