Editor: Maria Nyoko
Lần thứ hai mị nhãn lại nhìn Như Ý, tựa như mang theo khiêu khích:
“Tiểu cô nương, nếu như ngươi bị ném tới Tháp này, ngươi có thể bình an đi ra sao? Ha ha ——”
Ngay sau đó một tiếng cười, phách lối đến cực điểm.
Như Ý hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, thật lâu, cuối cùng bình phục lại xuất hiện một cảm giác khó chịu.
“Ngươi cảm thấy rất tàn nhẫn sao?” Âm thanh Mị Nguyệt lại mơ hồ đến, “ Tháp
lấy mạng, chính là để lấy mạng! Người muốn ở Đào Nhiên Cư, nhất định
phải qua được tháp lấy mạng, sau đó rèn luyện thực tế! Sống sót, sau này chính là cẩm y hoa bào, có nô có tỳ.”
“Dù chết ở đây?”
“Chết?” Nử tử trừng mắt, “Chết chính là chết! một tấm chiếu, một hố cạn! Dĩ
nhiên, những chuyện này là tự nguyện, không người nào cưỡng cầu!”
Như Ý đại lắc lư đầu:
“Làm sao có thể không cưỡng cầu? Chẳng lẽ còn có người tự nguyện tới nơi này tranh đấu ác liệt một cơ hội sống còn như vậy?”
“Dĩ nhiên!” Mị Nguyệt cho là chuyện đương nhiên, “Khi ngươi bị cắt đứt sự
sinh tồn, thời điểm khi một người trong cái chết đột nhiên có một hy
vọng sống sót, hơn nữa một khi sống lại, có thể mở mày mở mặt. Bọn họ có lý do gì không cónguyện vọng? Đổi là ngươi, chẳng lẽ sẽ không đánh một
trận sao?”
Như Ý không nói, lời này nghe giống như là cưỡng từ đoạt lý, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hình như lại đúng.
“Đi thôi, đưa ta đi nghỉ ngơi.” Không muốn nhìn sáu tòa tháp cao, đều nói
tháp chính là mộ phật gia, hôm nay xem ra, không chỉ là Phật gia, ở thế
tục bên trong, vật kia cũng có khả năng trở thành phần mộ loài người.
Hai người một đường bảy quẹo tám chuyển, xuyên qua hai viện, chuyển qua một cái hành lang, nơi ở chỉ cách một đoạn ngắn.
Như ý nghĩ, hai người bọn họ tám phần cá là đến một chỗ khác Ngọc Sơn.
Chuỗi sơn mạch bố cục giống như là đại viện hoàng gia, có Ngọ môn, có đại điện, còn có tẩm cung chuyên môn dùng để nghỉ ngơi