Sát Thủ Hoàng Phi Là Sói

Chương 250: Chương 250: Mới vừa rồi là ai nói muốn gả cho ta




Như Ý mặt đầy hắc tuyến!

Coi như nàng thua người sư phụ này rồi, từ một năm kia nàng lên đảo, nàng cũng biết, từ bất kỳ một phương diện nào mình l cũng không có cơ hội đánh bại hắn.

Luận võ công, nàng không cao bằng hắn;

Bàn về năng lực biểu đạt, nàng không mạnh bằng hắn;

Bàn về da mặt, nàng càng không dày bằng hắn!

Cho nên, đã sớm chuẩn bị tâm lý, sợ là đời này bị ăn hết rồi!

“Ngươi chạy cái gì?” Như Ý nhất quyết đánh đòn phủ đầu, mới vừa rồi rõ ràng lúc người này chạy trốn đã đỏ mặt lên, nàng phải hỏi cho rõ. Thật vất vả tự mình thổ lộ, nhà trai lại chạy, đây gọi là gì!

Lúc này Ngọc Hoa cũng không chạy, chẳng những không chạy, ngược lại là đi mấy bước đến bên cạnh Như Ý.

Gương mặt đến gần một chút, vẫn áp vào đầu mũi của nàng, lúc này mới nói:

“ Đồ nhi ngoan, câu nói ngươi mới vừa nói kia, nói lại một lần cho vi sư.”

Như Ý cười đến rực rỡ, nhưng rực rỡ lại dẫn theo chút xấu xa.

Nàng liền nói:

“Mới vừa rồi nói cái gì? Ta quên rồi.”

Ngọc Hoa cũng không gấp, chỉ là xê dịch thân thể lại phía trước, cho đến khi lưng Như Ý bị ép chặt trên khung cửa sổ tới mức đau, lúc này mới vừa cười tít mắt nói:

“Vậy vi sư nhắc nhở ngươi một chút, hình như mới vừa rồi có người nói muốn gả cho ta!”

Đang lúc nói chuyện, một cánh tay nâng lên, nhẹ nhàng vòng qua sau đầu Như Ý, đi lên trước rồi kéo người, nữ tử bỗng chốc liền ngã vào trong ngực của hắn.

Chỉ nghe nữ tử khẽ kêu một tiếng, trong lúc bất chợt hắn liền cười ha ha!

Tiếng cười kia vang dội phía chân trời, vẫn vang khắp cả Phổ Phổ đảo.

Như Ý bị ôm ở trong ngực, vậy mà cười “ khanh khách”, vẫn không quên trêu ghẹo Ngọc Hoa:

“Mới vừa rồi là ai nói có quỷ mới muốn lấy ta!”

“Ta!” Hắn cũng không chối, trực tiếp liền nói: “Nhưng ta chính là quỷ! Ngươi tin hay không?”

Như Ý cười vui vẻ hơn:

“Tin! Đương nhiên tin! Bằng không người giống như một vị thần tiên thanh ninh nho nhã, tại sao lại nửa đêm canh ba ôm một nữ tử ở trong ngực, còn cười đến bỉ ổi như vậy!” .

Chương 259: Bị. . . . . . Bị hôn

“Vi sư rất bỉ ổi sao?” Ngọc Hoa cúi đầu nhìn nàng, cũng khẽ nâng đầu Như Ý lên.

Lúc này đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át đưa lên, hắn nhịn không được, lập tức liền hôn xuống.

Như Ý chỉ cảm thấy trong đầu “oong” một tiếng, trong nháy mắt, thế giới hoàn toàn đều đảo điên!

Không biết mình là ở nơi nào, cũng không biết mình làm gì, chỉ biết người đang ôm lấy mình là Ngọc Hoa, là nam nhân từ lúc nàng mười tuổi về sau sẽ không tách khỏi sinh mệnh của nàng.

Nàng gọi hắn là sư phụ!

Có dòng nước ấm tràn lên từ trong lòng, tràn đầy, tất cả đều là hạnh phúc.

Cái hôn này, trời đất mù mịt;

Cái hôn này, tinh nguyệt thẹn thùng;

Cái hôn này, hàng trăm cam kết;

Cái hôn này, tình định kiếp này.

Có hương Lê Hoa đang tràn ra khắp cổ họng, chạy qua tim phổi, chìm vào đáy lòng, sau đó đóng quân mọc rể, không bao giờ chịu rời đi nữa.

Rốt cuộc, bốn cánh môi không muốn mà tách ra, một đôi bích nhân vẫn ôm thật chặt như cũ.

Gương mặt Như ý đỏ như ngọn lửa, muốn cúi đầu thẹn thùng, rồi lại không nhịn được nhìn mỹ nhan yêu nghiệt của Ngọc Hoa.

Đối phương nhỏ giọng cười khẽ, dùng răng cắn cắn chóp mũi của nàng, chờ đến khi mặt người trong ngực càng đỏ, lúc này mới lên tiếng nói nhỏ, nói:

“Đi làm chuyện ngươi muốn làm, yên tâm, tất cả có ta, coi như ngươi chọc lỗ thủng trên trời, sư phụ cũng sẽ giúp ngươi vá nó lại. Hơn nữa sẽ vá lại hoàn mỹ vô khuyết!”

Nàng cười yếu ớt, đưa tay của mình ra nắm lấy lòng bàn tay hắn.

Bàn tay nho nhỏ bị hắn nắm lại thật chặt, loại cảm giác vừa thân thiết lại kiên định.

Giống như một năm kia nàng vừa mới lên Phổ Phổ đảo, chính hắn dắt bàn tay nho nhỏ của nàng như vậy, dắt nàng từ trên thuyền nhỏ xuống.

Hai người một đường lội nước biển bước đi trên bờ, vạt áo hắn thật dài cũng ngâm ở trong nước, cũng bất tri bất giác, cùng quần tím của nàng quấn lại với nhau, kéo thế nào cũng không ra.

Nàng dừng lại, liều mạng dùng tay cởi ra, đáng tiếc càng cởi càng loạn, càng cởi thì càng dây dưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.