“Ai nói ngươi lừa
ta!” Hắn thật sự rất bất đắc dĩ đối với nữ tử này, “Chỉ là thuận miệng
một câu, lại không có ý tứ trách ngươi. Ta lại không ngốc, bộ dáng ngươi có phải lớn lên ở trong rừng rậm hay không, chẳng lẽ ta không nhìn ra
được sao? Còn có những thứ kia ngươi có thể nói với sói, ta cũng không
phải là người mù!”
Hộ vệ đánh xe nghiêng đầu nhìn bọn họ, Mạnh vung tay lên, ý bảo tiếp tục tiến lên.
Như Ý không còn muốn trốn, Mạnh cũng dứt khoát ngồi xuống đối diện nàng,
lại tự mình động thủ xé mảnh vải từ phía dưới áo khoác của mình.
“Đưa cánh tay cho ta!” Âm thanh khôi phục lạnh lẽo, âm trầm khiến không người nào cự tuyệt.
Như Ý sững sờ, rồi sau đó nghe lời đưa tay qua.
Mắt nhìn thấy nơi bị thương được băng bó, máu không chảy nữa, đột nhiên cảm thấy mình hành động hết sức buồn cười.
Nàng Khanh Như Ý chưa sợ người nào cả, dù là năm đó nhận nhiệm vụ khó khăn
nhất, dù là đã từng nhận nhiệm vụ giết sáu gã sát thủ hàng đầu, nàng
cũng không sợ.
Nhưng hôm nay nàng sợ!
Lý trí mách bảo
nàng, loại sợ này là bởi vì ý thức thực lực mình chênh lệch cùng đối
phương, hơn nữa cảm giác sinh mạng bản thân sẽ nguy hiểm khi đối đầu.
Nhưng từ cảm tính, nàng lại bị cái khí phách cùng quý khí phát ra từ bên trong của nam nhân tên Mạnh này chấn nhiếp.
Có lẽ đó chính là nô tính, chính là truyền thừa mấy ngàn năm của người Trung Quốc, vừa nhìn thấy quân chủ sẽ tự động quỳ xuống .
“Ta nói, ngươi không cần phải sợ ta!” Đầu hắn cũng không ngân lên, giống
như là biết trong lòng Như Ý đang suy nghĩ gì, mà nói: “Nếu quyết định
phải làm một con sói, vậy cũng không nên sợ. Ở trên đời này, quả thật có cũng rất nhiều người sợ ta, nhưng Nữ Nữ, ta không hy vọng ngươi là một
trong số bọn họ.”
“Nhưng có lúc. . . . . . Ta còn sợ ngươi.” Nàng nói thật, đồng thời thở dài một cái.
Sau khi nói ra hình như cảm giác dễ dàng rất nhiều so với trước kia, chủ
động thừa nhận nàng sợ hắn, ngẫm lại xem, thật ra thì không tính là mất
mặt.