Bốp!
Một cái tát dữ dội không chút do dự chào hỏi trên đầu hắn, không đợi thiếu niên kháng nghị, lại nghe được âm thanh Như Ý không tốt bay tới đỉnh đầu:
“Thước nhi, ta cảm thấy được ngươi dưới sự hun đúc của tỷ tỷ, đối với mỹ nữ nhất định ngươi đã có năng lực miễn dịch! Tại sao còn mất mặt như vậy?”
Vừa nói xong, ánh mắt cũng hướng về phía bên kia.
Chỉ thấy một nữ tử tuổi xuân áo vải quần thô đang bị hai đại hán lôi kéo trên đường phố, nàng kia vừa khóc vừa cầu xin, đại hán lại hoàn toàn bất vi sở động, chỉ cao giọng kêu la:
“Ầm ĩ gì thế! Ban đầu lúc chôn cất cha mẹ ngươi nói rồi, về sau ngươi sẽ do chúng ta xử trí! Hôm nay cũng cho ngươi an táng cha mẹ, hiện tại các ông muốn bán ngươi vào kỹ viện đổi tiền!”
Nàng kia khóc càng thảm thiết, thỉnh thoảng còn nhìn quanh trong đám người vây xem, muốn tìm xem có người có thể giúp nàng hay không.
Đáng tiếc, người ở trong thành đã nhìn quen những trận ồn ào như thế, đối với chuyện này đều không chủ động hợp tác.
Huống chi có người nói:
“Vừa bán mình chôn cất cha mẹ, cũng không có cái gì oán trách.”
Như Ý bĩu môi, nói:
“Dân phong Tề quốc thật không tốt, xảy ra chuyện như vậy ở trên đường cái, không ai trông nom không nói, còn có người nói ra lời như vậy, thật là không có tâm đồng tình rồi !”
Tiêu Thước nhìn nàng một chút, cảnh giác hỏi:
“Nên không phải ngươi muốn trông nom chứ?” Vừa nói còn vừa kéo chặt bọc quần áo đựng tiền của mình: “Chúng ta có chút tiền này nhưng chỉ đủ duy trì sinh kế, không có tiền dư thừa đi mua người!”
Bốp!
Vừa một cái tát dữ dội!
“Duy trì kế sinh nhai? Rõ ràng là đủ chúng ta ăn uống thả cửa có được hay không! Chỉ là Thước nhi ngươi không cần lo lắng, chắc là tỷ sẽ không trông nom chuyện này! Ta không có thời gian rãnh rỗi này! Bọn họ nói cũng đúng là bán mình chôn cất cha mẹ, vậy dĩ nhiên là phải trả chút giá cao mới phải. Ngươi không thể để cho ngườu ta ra tiền xong, hất tay áo lên đi, còn coi ra gì nữa?“.
Chương 270: Mị nhi
Đang nói chuyện, nàng kia cũng không biết thế nào, liền nhào tới bên chân Như Ý, ôm lấy chân của nàng bắt đầu khóc lớn ——
“Cầu xin cô nương cứu ta, Mị nhi sẽ giặt quần áo nấu cơm, sẽ đốn củi dâng trà, cầu xin cô nương cứu Mị nhi, Mị nhi nguyện ý cả đời theo hầu ngài!”
Lời vừa nói ra, chút xíu nữa Như Ý cười ra tiếng.
Trường hợp như thế, không phải là kiều đoạn kinh điển trong kịch cổ trang kiếp trước sao!
Vốn là cũng khá xa lạ, lại không nghĩ rằng có một ngày người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, tự mình tham dự vào.
Nói cho cùng, là số mạng đang trêu cợt.
Cúi đầu, nhìn nàng kia, cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, ở giữa khóe mắt còn ngây thơ, đẹp mắt, nhưng cặp mắt khóc đến đỏ bừng, cũng thật là đáng thương.
Mắt nhìn thấy hai người đại hán này lại kéo người lên phía trước, nàng vốn là muốn nói chuyện này ta không quản được, ngươi đã bán mình, theo lý nên để người tá trông nom.
Nhưng lời còn không kịp nói ra, trùng hợp có trận gió thổi qua, thổi bay tóc của mọi người.
Thành Huyên Họa này gần biển nhất, gió biển, rất lớn.
Vừa thổi như vậy, tất cả mái tóc của nữ tử tự xưng Mị nhi đều bay lên, sau tai có một đóa hoa mai nho nhỏ cứ bại lộ ở trong mắt Như Ý như vậy.
Nhưng nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nhìn nơi kia, ngược lại là vươn tay ra kéo nàng kia, sau đó đi tới gần hai người đại hán nói:
“Ra giá đi! Người này ta muốn rồi!”
Tiêu Thước bên cạnh khẽ run rẩy, chỉ nghe một đại hán trong đó mở miệng:
“Năm trăm lượng!”
Thiếu niên mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn về phía Như Ý, ác hận nói:
“Không bán!”
Nàng kia lại bắt đầu khóc!
“Năm trăm lượng nhất định không mua!” Như Ý cười nhẹ nhàng nhìn hai người kia, “ Nhiều nhất ta chỉ trả năm lượng, các ngươi thương lượng xem một chút, nếu như bá, liền lấy tiền đi! Nếu như không bán, bản cô nương không thể làm gì khác hơn là động thủ cướp người rồi !”