“Chúng ta đi nơi nào!” Đang suy nghĩ, có người dắt tay của nàng.
Như Ý ngẩng đầu xem, nhưng thấy Mạnh đang đưa ngón tay hướng về đại điện
phía trước, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, giống như nơi đó là một
nơi hết sức trang nghiêm. Bọn họ đi, là hoàn thành một loại nghi thức.
Chỉ là Như Ý không thức thời nhíu lông mày, hỏi hắn:
“Nơi đó là nơi nào?” Nữa chỉ ba mươi mấy người vừa chém giết vừa di chuyển
đến gần đại điện. . . . . . Không đúng, bây giờ đã không phải ba mươi
mấy rồi.
Đường còn chưa tới một nửa, vô số thi thể đã ngã ngổn ngang.
Ba mươi mấy người, đã không tới hai mươi.
“Những người này đang làm gì?” tiếng nói lạnh lẽo, đáp án đang ở trong lòng, nhưng vẫn là muốn hỏi.
Mạnh không có đáp thẳng, ánh mắt vẫn nhìn về phía phương xa, chỉ là dắt tay của nàng lại nắm thật chặt, trầm giọng nói:
“Muốn có được cuộc sống tốt, sẽ phải trả cái giá đáng kể. Thế giới này không
có cùng nhau hưởng, cố gắng mấy phần, thì thu hoạch có mấy phần.”
Như Ý nghiêng đầu nhìn hắn, muốn từ trong vẻ mặt của hắn tìm được một tia nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nhưng, người này nói tới nói lui hoàn toàn chắc chắn, giống như hình ảnh những người kia đang liều sống liều chết là công cụ không có sinh mạng.
Mặc kệ giãy giụa, chém giết, nhưng chuyện này lại bình thường, không có bất kỳ cái gì đáng cân nhắc.
“Cái giá phải trả là gì, thu hoạch là cái gì chứ?” Nàng vẫn suy nghĩ và muốn hỏi. Mặc dù biết rõ đáp án có thể sẽ không để mình quá thoải mái, nhưng đây chính là Khanh Như Ý, tình nguyện biết khổ, cũng không cần vui mừng hồ đồ .
Thế nhưng câu hỏi không đợi được câu trả lới, chỉ nghe một tiếng truyền tới bên chân.
Nàng cúi đầu nhìn, hẳn là một cặp mắt trừng trừng thất khiếu lăn tới trước mặt.
Mạnh lôi nàng một cái, làm cho nàng cách xa một chút.
Chỉ là nử tử lại lộ nụ cười khổ, sau đó vẫn mở miệng, tựa như không để ý chút nào nói:
“Không sao cả! Ta không sợ máu, cũng không sợ người chết! Ta chỉ là cảm thấy. . . . . .” Lại nói một nửa, nhưng vẫn không thể nói xong.
Tự khoát khoát tay, lại nói: “Không có việc gì.” .