Mị Nguyệt cười khanh khách, đi về phía trước hai bước ngồi xổm xuống, hướng về phía tiểu cô nương kia khẽ mở miệng, nói:
“Hiện tại đổi ttieets mục diễn rồi hả? Trước kia vẫn chỉ là tự mình trong
phòng uống thuốc độc treo cổ, bây giờ còn học được ra ngoài gài tang vật hãm hại? Ai dạy ngươi? Hay tự mình suy nghĩ?”
Nói rồi đứng dậy, một đạo ánh mắt bén nhọn hướng tới nha hoàn mở mắt nói mò.
Nha đầu kia bị sợ đến quỳ xuống đất “Bùm” một tiếng, toàn thân không tự chủ được run rẩy.
Nhưng trong miệng lại không nhàn rỗi, bắt đầu vì mình tìm con đường sống ——
“Mị trưởng lão, ngài không thể giết nô tỳ! Nô tỳ hầu hạ tiểu thư, Tôn chủ
nói rồi, muốn, phải đối đãi tử tế với ta...ta. . . . . .”
Như Ý kéo kéo áo choàng sau lưng, cũng lên trước mấy bước, lười biếng rút tay áo Mị Nguyệt ra, mở miệng nói ——
“Nhảy núi cái gì, không có tính sáng tạo rồi ! Người nếu muốn chết, phương
pháp có thiên thiên vạn vạn. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, ta có thể dạy
cho ngươi, bảo đảm thú vị hơn so với việc từ nơi này nhảy xuống!”
Nữ tử khóc lợi hại hơn, Mị Nguyệt lại tiến tới bên cạnh Như Ý, nhỏ giọng nói:
“Ngươi nói cho ta một chút các loại phương pháp này, ta muốn biết ta muốn biết!”
Như Ý còn chưa kịp quở trách nàng mấy câu, trước tới nay Chấp Kiếm luôn ột thân áo xanh cũng không biết từ đâu mà đến.
Hắn nhìn khiến Mị Nguyệt rất căm tức, bởi vì, đối phương là vì bảo hộ Lâm Mộng Hinh .
Thật ra thì Chấp Kiếm cũng không có nói gì , chỉ là thanh thanh đạm đạm nói :
“Các ngươi đi về trước đi!”
Mị Nguyệt lại đột nhiên giận dữ, hừ lạnh một tiếng bật thốt lên, sau đó không khách khí mở miệng nói:
“Chấp Kiếm a Chấp Kiếm! Kể từ sau khi chết nàng, càng ngày ngươi càng thích
cứu người! Đầu tiên là cứu ta bên ngoài, hiện tại lại tới bảo hộ tiểu
muội muội muốn chết này! Đáng tiếc nha, người ta một lòng muốn chết,
cũng sẽ không nhận phần tình này!”
Trực giác được chiến tranh
giữa Chấp Kiếm cùng Mị Nguyệt hết sức căng thẳng, Như Ý không thể không
chủ động kéo Mị Nguyệt rời khỏi.