Đây là một vị trí rất mập mờ, khi toàn bộ lòng bàn tay đều bao trùm lên thì thậm chí nàng có thể cảm thấy có một chấm tròn nho nhỏ nhô ra.
Mà Như Ý lại khóc, khóc lóc vô cùng thảm thiết, khóc đến hoàn toàn không có hình tượng.
Nàng nói:
“Rốt cuộc là ngươi ăn uống chuển an tán bao lâu rồi? Vạch đen đã đến chỗ này, có phải từ lúc ta lên trên đảo đã bắt đầu ăn hay không? Ngươi đóng cửa tháng ba không thấy ta, lại giấu mình ở trong phòng ăn chuyển an tán. . . . . . Sư phụ, ta không ngốc, ta biết rõ chuyển an tán là vật gì. Thế nhưng ngươi biết rõ ràng nó làm thân thể có nhiều tổn thương, tại sao còn muốn làm?”
Nàng nói không sai, chuyển an tán, chỉ cần nuốt vào nửa năm, nội lực trong cơ thể con người sẽ tăng vọt gấp đôi.
Mà Ngọc Hoa tính toán, chính là đến lúc đó, chuyển toàn bộ nội lực tăng vọt đến trong thân thể Như Ý.
Nhưng chuyển an tán có thể chuyển nội lực, nhưng sau khi chuyển, người chủ gần như bệnh nặng, ít nhất phải nửa năm mới có thể khỏi hẳn. . . . . .
“Khóc cái gì!” Ngọc Hoa giơ tay lên lau nước mắt của nàng, “ Không phải là vì ta để cho ngươi bỏ hơi sức ít chút. Hừ! Nha đầu không biết điều!”
Hắn cố ý dữ với nàng, bày ra một dáng vẻ không sao cả. Thậm chí kéo tay Như Ý ra, sau đó xoay người liền chạy tới giường hẹp bên kia——
“Trở về thôi! Vi sư buồn ngủ! Chẳng lẽ đồ nhi muốn ngủ chung cùng vi sư?”
Lần này hắn nói bậy, Như Ý không tức giận cũng không buồn bực. Chỉ là lúc Ngọc Hoa mới đi ba bước nàng theo sát phía trước, một tay nắm chặt tay áo của hắn không buông.
Hắn giãy dụa hai lần không được, không thể không dừng lại. Tiếp theo than nhẹ một tiếng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sư phụ!” Người phía sau nhẹ giọng nói, còn làm bộ khóc thút thít.”Ta hiểu rõ ngươi đối đãi với ta tốt, ta cũng biết rõ ở trên đời này, cũng chỉ có ngươi đối đãi với ta tốt nhất. Mà trong lòng ta , luôn có một ít không bỏ được, có chút chấp niệm. Ta muốn, có lẽ hỏi rõ những chuyện kia, cũng bỏ đi, cần một chút thời gian.” .