Sát thủ, một công việc đáng khinh, một tội lỗi không thể dung thứ, tắm trong sự hận thù, sống bằng máu kẻ khác, cuộc đời không có cảm xúc, tình cảm, luôn luôn bị bao trùm bởi sự cô độc, bởi vì khi đã là sát thủ, thứ xa xỉ nhất chính là........
....... Niềm tin........
Hàn Tử, một đứa trẻ 6 tuổi, sống trong một gia đình êm ấm, giàu có, một bức tranh vẽ một tuổi thơ đẹp đẽ, nhưng bỗng chốc nó bị vấy bẩn bởi máu tươi, gia đình của Hàn Tử bị giết bởi một tổ chức sát thủ, lí do là cha của Hàn Tử vạch mặt một tập đoàn lớn có hành vi bất chính, mà bị ra tay bịt miệng, Hàn Tử nhờ có gia nhân dẫn đường thoát bằng nơi xả cống ngầm mà thoát được, ngất xỉu cạnh dòng sông....
....... Đổ vỡ.......
Hàn Tử tỉnh giấc khi ánh nắng chiếu vào mặt, cậu bé giật mình vì bị nhốt vào trong l-ng sắt, trong một nhà kho bỏ hoang khá lớn, cùng nhiều đứa trẻ khác, vẻ mặt bọn chúng đều lem luốc sợ hãi, hai ba người đàn ông mặt mày hung ác, râu tóc bờm xờm nhìn Hàn Tử và bọn nhóc.
- Há há, tuần này vớ bở rồi tụi mày ạ, kiểu này Boss thưởng hậu đây....
Trong đó một tên cười ha hả, sau đó xoa xoa bàn tay cười tiện tiện.
- Hôm qua tao nhặt được một thằng nhóc và một con bé xinh lắm, bọn nó mà bán làm nô lệ thì được giá lắm đấy....
Một tên khác cười lớn, chỉ Hàn Tử và một cô bé tầm 4, 5 tuổi ngồi cạnh Hàn Tử nói.
Ầm....
Bỗng nhiên cánh cửa nhà kho nổ tung, hai người mặc áo đen bước vào, một nam một nữ, khoảng 20 tuổi, trên tay đều cầm súng ngắn và đoản kiếm, mặt bị che kín bởi mặt nạ, bên ngoài cánh cửa là xác người nằm la liệt, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
- Song, Song Sát? Bọn mày đâu? Giết bọn chúng.
Ba tên đàn ông sợ hãi hét lên, bỏ chạy, trên người chúng rơi xuống một chiếc chìa khóa đồng nâu, sát gần tầm tay của Hàn Tử, cậu nhanh chóng chộp lấy, trong lúc đó một nhóm người đông đảo tầm 20 người chạy đến, trên tay cầm súng đủ loại, bóp cò.
Cộc.... Cộc.....
Hai người nam nữ tách ra, thân hình nhanh nhẹn và khó tin né tránh những viên đạn, nấp vào công sự, cô gái từ trong ngực áo đen bó lấy ra đạn dược, nhanh chóng thay đạn, trong khi tên nam nhân kia thì phè phỡn chăm điếu xì gà trên miệng, đoản kiếm trên tay thì cắm một bên dưới đất.
- Lạc Tư, anh làm cái gì đó? Không nhanh lên tối bà đ** cho “khoan giếng” đâu.
Cô gái đang thay đạn thì thấy Lạc Tư đang hút xì gà thì dùng lớp đạn cũ đã hết đạn ném vào đầu hắn.
Bốp....
- Phụt...
Một kích trúng đầu, Lạc Tư phun ra điếu xì gà, xui xẻo sao nó rơi xuống ngay “hồng tâm” bên dưới, khiến hắn đưa tay che chặt nơi đó.
- Mỹ Á, em làm anh nhém chút mất hàng rồi đấy?
Lạc Tư mặt đỏ bừng quay sang mắng Mỹ Á, Mỹ Á thì không quan tâm quay mặt đi.
Lộc... cộc...
Một vật tròn tròn màu xanh đen lăn đến nơi ẩn núp của Lạc Tư và Mỹ Á.
- Lựu đạn?
Mỹ Á ngay lập tức nhảy lên, đạp lên thùng gỗ, nhảy lên hành lang cao phía trên, trong khi Lạc Tư còn đang phủi tro tàn trên chỗ đó.
Đùng....
Quả lựu đạn phát nổ, một góc kho cháy xém, bức tường nổ toác một lỗ to, nhưng Lạc Tư vẫn đứng vững trong đó, không chút xây xát nào cả.
- Bọn mày làm bố giận rồi đấy.
Lạc Tư nghiến răng, hình xăm trên cánh tay bừng sáng, bên trong có từng hạt li ti bay ra, gắn trên người hắn, tạo ra một bộ giáp trên người, Lạc Tư chân đạp mạnh, lao đến đám người mang vũ trang, Hàn Tử cũng đã mở được l-ng sắt, bọn trẻ sợ hãi chạy ra ngoài, nhưng chỉ có một số chạy thoát được, Hàn Tử, cô bé đó và hai đứa trẻ khác bị bắt lại.
Phập...
Xoạt....
Cánh tay máy của Lạc Tư trở thành một thanh kiếm sắc bén, mỗi nhát kiếm lại là một cái đầu mang vẻ sợ hãi bay lên, Mỹ Á thì như thần thiện xạ, súng lục trong tay liên tục nhả đạn, mỗi viên đều xuyên qua đầu bọn chúng, cuối cùng chỉ còn lại hai tên đang đặt súng lên đầu hai đứa trẻ, một tên khác dùng dao kề cổ Hàn Tử và cô bé kia.
- Bọn mày đứng lại, không tao bắn nát đầu chúng nó.
Một tên sợ hãi hét lên, tay run run ghì chặt hai khẩu súng, làm hai đứa bé oà khóc.
- Bọn tao không đến để cứu bọn nhóc này, mày muốn làm gì thì làm, tao ếu quan tâm.
Lạc Tư chăm điếu xì gà rồi nhả ra một luồng khói, mặt kênh kiệu nói.
- Mày..... Á....
Tên đang cầm dao hét lên, cánh tay hắn bị Hàn Tử cắn một cái, khiến hắn đau đớn buông tay, cái dao rơi xuống đất, Hàn Tử ngay lập tức nhặt lên, tay run run đâm một cái thật mạnh vào người tên vừa nãy.
Phốc.... Phốc....
Tên đàn ông ngã xuống, Hàn Tử không dừng lại mà cầm dao liên tục đâm lên người hắn, máu tươi văng lên tung toé, thấm đẫm mái tóc và cái áo thun trắng của Hàn Tử.
Tên còn lại đã bị Mỹ Á bắn xuyên đầu, hai đứa trẻ sợ hãi chạy đi, Lạc Tư thì nhìn Hàn Tử điên cuồng thì mỉm cười, trong khi Mỹ Á nhìn cô bé không chút sợ hãi hay cảm xúc gì khi nhìn thấy cảnh tượng máu me như vậy thì cũng mỉm cười theo.
Từ đó, hai sát thủ mới được tạo ra.....
...........................................
12 năm sau....
Hàn Tử trở thành sát thủ bậc nhất cả nước, truy tìm những kẻ đã sát hại gia đình mình, cô bé kia được Mỹ Á đem về dạy dỗ, trở thành nữ sát thủ bậc nhất, được Mỹ Á đặt tên là Linh Băng, trong giới sát thủ được mệnh danh là Băng Sơn Sát Nữ, cả hai là cặp đôi Song Sát kế tiếp mà người người sợ hãi.
Với trí tuệ siêu việt, Hàn Tử trở thành một hacker ghê gớm nhất thế giới, cậu vượt qua nhiều bảo mật cấp quốc gia, tư liệu mật, vừa vì mục đích công việc vừa tìm kiếm thông tin về tổ chức sát thủ kia.
Trong khi đó Linh Băng lại trở thành một nhà khoa học, bỏ thời gian nghiên cứu những thứ lập dị, kì quái, nhưng lại vô cùng có ích trong những nhiệm vụ, tuy vẻ ngoài lạnh băng của nàng khiến người khác có chút không ưa nhưng nàng vẫn luôn vui vẻ với Hàn Tử.
.......................
Phố Tam Đồng, con phố đỏ của giới sát thủ, Hàn Tử và Linh Băng cùng nhau dạo bước trên đó, nhưng mục đích thật sự là nhắm đến Quỷ Ấn, tổ chức sát thủ đã giết chết gia đình Hàn Tử, những kẻ mà Hàn Tử luôn tìm kiếm 12 năm.
Pằng....
Phát súng cuối cùng xuyên qua đầu tên sát thủ, trong sân nhà của một ngôi biệt thự là xác người bị chia năm xẻ bảy, lỗ máu bị đ-c trên trán nằm la liệt, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, cây cỏ.
- Cha, mẹ con đã trả thù cho hai người rồi.....
Hàn Tử ngước nhìn bầu trời đầy sao, áo khoác đen bị thấm máu đỏ tươi, mặt lấm tấm máu đỏ, nói.
Phốc....
- Hự....
Một thứ sắc lạnh xuyên qua ngực Hàn Tử, hắn quay mặt nhìn lại thì thấy khuôn mặt đang ướt đẫm máu tươi của Linh Băng, với hai dòng nước mắt lắn trên má.
- Em, Linh, Băng, tại sao?
Hàn Tử ôm ngực, sinh cơ đang lụi tàn, nhưng sát thủ trừ khi bị một lần giết đi thì mới từ bỏ, Hàn Tử mặc dù bị một dao xuyên ngực nhưng không chết ngay.
- Hức, tôi không tha thứ cho bọn họ, Lạc Tư, Mỹ Á, chính họ đã giết chết cha mẹ tôi, tôi không tha thứ, tôi sẽ giết, giết họ, kể cả thành quả họ tạo ra....
Linh Băng giận dữ hét lên, nước mắt chảy dài xuống má, vô cùng thảm thiết.
- Ngu ngốc, là một sát thủ, máu có thể chảy, nhưng nước mắt không thể rơi...
Hàn Tử giận dữ dùng hết sức hét lên, tim đã giảm nhịp đập, hắn chỉ dùng tay quệt đi nước mắt của Linh Băng, sau đó ngã xuống, chết đi, Linh Băng quỳ xuống ôm chặt hắn vào lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống người Hàn Tử.
Một ngôi sao trên bầu trời tắt lụi, một đôi mắt mờ ảo trên bầu trời nhìn vào ngôi sao, sau đó biến mất, cả ngôi sao cũng biến mất, một bóng người mờ ảo trong ngôi sao thoát ra, bị một hố đen cuốn lấy, nuốt vào trong, điều đặc biệt bóng người đó rất giống Hàn Tử.
.................................
Hết.....